Lonely_Rebel
Phượt gia
Những câu chuyện làm quen của những người mới lần đầu gặp nhau kéo dài đến 8hpm. Hai ba con xin phép vào được ngồi tụng kinh niệm phật cùng. Cũng vì là mới lên nên ba không dám xin phép chụp lại bức ảnh trong khung cảnh trang nghiêm ấy. Sư Bác ngồi đằng trước, 6 người còn lại ngồi xếp bằng một hàng đằng sau. Điện chính được chiếu sáng bởi một bóng đèn tròn và những ngọn nến phát ra thứ ánh sáng ấm áp. Cửa được đóng kín, nhưng gió vẫn vù vù lùa qua những khe hở của cánh cửa gỗ. Ba ngồi đúng cạnh khe hở gió vẫn đang lùa vào nên ba cạm nhận rõ nhất cái lạnh tê tái ngoài kia. Tiếng đọc kinh vẫn đều vang lên bằng ngôn ngữ nằm ngoài khả năng hiểu biết của ba. Ba chỉ ngạc nhiên, con ngồi xếp bằng một cách nghiêm túc dù sau một ngày như vậy.
Ba chỉ bật cười sau khi về phòng ngủ, con đã nói: "Ba Cường ơi, đọc cái đấy con mỏi miệng lắm!"-Và ba hiểu con đang nói đến việc trong suốt một nửa thời gian của buổi tụng kinh, tất cả chỉ đọc: "Nam mô a di đà phật".
Sau buổi tụng kinh, ba, Anh và sư Bác ngồi uống cafe và nói dăm ba câu chuyện không đầu không cuối. Ba không thể nói chuyện về phật giáo vì ba có biết gì đâu.
Ba chỉ có một câu hỏi mà có lẽ chẳng ai trả lời được: "Tại sao người ta lại khó khăn thế để sống một cuộc sống hạnh phúc?"
Trời càng lạnh và sương bắt đầu giăng dày hơn. Ba đứng trước phòng khách nhìn về phía dưới chân núi xa xa là thị xã Đông Triều rực rỡ trong ánh đèn. Máy nổ đã tắt, không còn âm thanh nào nữa ngoài những giọt nước đọng trên lá, nặng quá rơi lộp độp lên nền lá tre rụng; không còn ánh sáng nào khác ngoài ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến hắt ra từ khe cửa điện chính....thì những ánh sáng rực rỡ kia lại càng cám dỗ, nó thực sự đẹp một cách lung linh.
Ba chỉ bật cười sau khi về phòng ngủ, con đã nói: "Ba Cường ơi, đọc cái đấy con mỏi miệng lắm!"-Và ba hiểu con đang nói đến việc trong suốt một nửa thời gian của buổi tụng kinh, tất cả chỉ đọc: "Nam mô a di đà phật".
Sau buổi tụng kinh, ba, Anh và sư Bác ngồi uống cafe và nói dăm ba câu chuyện không đầu không cuối. Ba không thể nói chuyện về phật giáo vì ba có biết gì đâu.
Ba chỉ có một câu hỏi mà có lẽ chẳng ai trả lời được: "Tại sao người ta lại khó khăn thế để sống một cuộc sống hạnh phúc?"
Trời càng lạnh và sương bắt đầu giăng dày hơn. Ba đứng trước phòng khách nhìn về phía dưới chân núi xa xa là thị xã Đông Triều rực rỡ trong ánh đèn. Máy nổ đã tắt, không còn âm thanh nào nữa ngoài những giọt nước đọng trên lá, nặng quá rơi lộp độp lên nền lá tre rụng; không còn ánh sáng nào khác ngoài ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến hắt ra từ khe cửa điện chính....thì những ánh sáng rực rỡ kia lại càng cám dỗ, nó thực sự đẹp một cách lung linh.

Last edited: