What's new

Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Yến siêu ngố

Phượt thủ
Tháng 6
Trời mưa!
Trong một buổi sáng rảnh rỗi sau 1 tuần quay cuồng, lòng chợt lãng đãng, nhớ nao lòng những chuyến đi.
Đã bao lâu không còn lang thang 1 mình trên đất Việt? Không nhớ rõ nữa, như là đã lâu lắm, xa lắm, nhưng những cảm xúc, những con đường, những ánh mắt, những mùi hương vẫn còn rất đượm. Đủ để viết, đủ để chia sẻ, đủ để dịu vợi…

(Không muốn dùng từ '' Độc hành", dạo này đang kiêng dùng từ Hán - Việt, nhưng khó kiêng quá! :help)
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Bắt đầu hồi ức với một ngày mưa tháng 6, một năm nào đó, với Kiên Giang:

(Gửi anh!)

Kiên Giang mang lại cho em những cảm xúc ban đầu nguyên sơ nhất.
Cảm xúc của một con bé miền Bắc lần đầu lênh đênh trên sông nước Cửu Long, lần đầu thấy sông thật mênh mông, dừa nước thật mướt mịn, những ngôi nhà lấn sông, như chênh vênh nhưng lại thật vũng chãi trên những cột cừ tràm.

Lần đầu tiên, em khe khẽ hát: ’’Dù đi đâu dù xa cách bao lâu, dù gió mây kia đổi hướng thay màu, dù trái tim anh không trao em nữa, một thoáng hương tràm cho ta bên nhau“ khi em len lỏi trong rừng Tràm đang mùa rộ bông, hương thơm ngát, thấy say say, thây yêu mênh mang dù khi ấy còn chưa có mối tình đầu ...

Lần đầu tiên, ngồi trong căn nhà lợp bằng là dừa nước, nhìn ra cửa sổ, ngắm mưa rơi trên sông, cảm giác trong lành, như được gột rửa tất cả, em đã viết một bái thơ tình…gửi người chưa từng gặp…cái lãng mạn của tuổi 19 …

Lần đầu tiên, trăng lên trọn vẹn sau mưa, cả bầu trời sao rực sáng, dưới sông, tiếng vỏ lải khuấy động màn đêm, người miền Tây hào sảng, những ngôi nhà ven sông thắp điện cho thuyền chạy đêm, ngay cả khi nhà mình không có thuyền, không vỏ lải, tiếng hát từ chiếc raido cũ ’’Bạn tình ơi xin em đừng hoài công mòn mỏi đợi chờ, hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh, khi cánh hạc bay về cuối nẻo trời xa…’’

U Minh, không hoàn toàn như những gì em biết trong ’’Đất Phương Nam’’, U Minh của em dịu dàng hơn thế, trong trẻo hơn thế!


(Theo góp ý của một bạn rất nhiệt tình, Yến siêu ngố xin đính chính nhé: Do chuyến đi này Yến siêu ngố di chuyển bằng đường thủy và bộ từ Sài Gòn xuống nên đã qua vài con sông trong đó có sông lớn Cửu Long. Cửu Long không chảy qua Kiên Giang nhé ;) )
 
Last edited:
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Em nhớ
Những đứa trẻ mang quả bình bát chín vàng thơm đưa cho ’’người lạ bắc kì’’, không quên dằm với đá đường ngọt lịm, không quên dặn em đừng ăn Thanh long sau khi ăn bình bát, buổi chiều, rủ em câu cá, con cá lần đầu tiên em câu được trong đời.

Em nhớ
Dì Chín Giàu cho em ở nhờ trong ngôi nhà tranh, vài năm sau, em vẫn lâu lâu gọi điện hỏi thăm dì, rồi em vô tâm, em quên đi, con người ta dành thời gian nhiều hơn cho những gì tươi mới…

Em nhớ
Ly rượu nồng cháy họng, lẩu mắm ăn với rau chạy, ngẫm lại mới thấy, khẩu vị người miền Tây thật đặc biệt: mặn thì phải mặn đắng như kho quẹt, cay phải cay xé lưỡi, ngọt phải ngọt lịm , cái khẩu vị rõ ràng và quyết liệt ấy như chính con người miền Tây trong suy nghĩ của em…

Kiên Giang, mảnh đất có mùi hăng nồng trong buổi sáng, cái mùi pha quyện giữa rong rêu bị cắt, nước bị khuấy, đất ngấm mưa và hương hoa tràm. Cái mùi của sự giản dị, bình yên, chân chất…

Kiên Giang
Như mối tình đầu..
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Hôm nay em sẽ kể cho anh nghe về Đà Lạt nhé!


Lần đầu tiên em tới Đà Lạt trong chuyến xe đò chạy trong đêm, Đà Lạt đón em bằng một đêm trăng lạnh, ánh trăng ve vuốt những dải đường cúc trắng – loài hoa của em – đêm vắng, tĩnh lặng và lạnh!

Bước chậm trên con dốc gần trường Đại học Đà Lạt, em len vào một ngõ nhỏ, nơi em sẽ ở lại trong những ngày lang thang Đà Lạt, nhà trọ nhỏ, không tên, mà em vô tình biết được qua một người bạn.

Em là người khách duy nhất, em thích cảm giác đó, vị khách duy nhất lưu lại trong một ngôi nhà, điều này làm cho em nhận được khá nhiều tình cảm và sự ưu ái của chủ nhà trọ dễ thương – một em bé gái rất xinh với đôi má ửng ửng “sương ăn” đặc sản Đà Lạt.

Dậy thật sớm và đi dạo về phía sau lưng thành phố - nơi những ruộng rau Cairo, rau cải có lẽ là rất mướt xanh, sương trắng, tóc em, khăn em đều ướt, mùi sương của buổi sáng, lạnh, ngọt và thật dẽ chịu.

Nếu anh cũng đã từng ngồi ngắm sương tan, chờ nắng lên, liệu anh có thấy thế này: Nắng dần lên, bao phủ lấy sương, vài tia nắng tham lam chiếu xuyên vào màn sương, cứ thế chiếm hữu, sương tan đi, cả không gian ấm dần lên, rồi trong thoáng chốc, cả không gian mở ra trước mắt anh, xanh mướt, khoáng đạt, trên cánh đồng rau xanh điểm những đoá Dã Quỳ chớm mùa vàng – nhưng chưa đủ rực rỡ - trái tim anh có lẽ sẽ loạn nhịp lên vì yêu quá cái không gian ấy…


(Nhưng yêu thì cũng sẽ đói, chẳng ai có thể sống chỉ yêu mà không ăn cả ;))
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Sáng sớm ăn bún bò tại cái quán mà bá chủ nhà trọ chỉ, em không nhớ địa chỉ đâu, nhưng nếu có dịp sẽ dẫn anh đi ăn nhé ^^ Bún bò khá ngon, nhưng có lẽ đĩa rau sống thái nhuyễn tươi giòn còn đang dẫm sương kia mới lá thứ đặc sản tuyệt diệu của Đà Lạt. Rau thái nhuyễn càng ngấm với nước dùng – thứ nước sốt thuần tuý Việt – vị ngon làm em khi viết những dòng này mà cảm thấy đói meo!

Đà Lạt còn đồ gì ngon nữa nhỉ?

À, còn những trái dâu tây!

Buổi sáng ngày đầu tiên, em tản bộ 1 vòng quanh Hồ Xuân Hương, cứ chầm chậm bước, ngắm nhìn buổi sáng đầu tiên ở một thành phố còn xa lạ, ngắm những dải hoa vàng, những bông bồ công anh khép nép, những hàng rào tầm xuân nở nụ hồng thơm, những bông hoa hồng dại trắng, giản dị với 5 cánh mỏng, (hoa hồng dại này có nhiều ở khhu hàng rào phía dưới chân Đồi Cù)

Phía cuối con đường của một vòng quanh hồ có 1 con dốc, leo lên đó và đi thẳng qua, qua cả viên nghiên cứu hạt nhân, sẽ thấy những ruộng dâu tây ven đường. Nhưng ở đó không vui, bụi nữa, nên em quyết định đi vào một con hẻm nhỏ, cứ len lỏi đi sâu vào trong, sâu hơn nữa, trước mắt em đã mở ra những ruộng dâu rộng lớn, ruộng cao, ruộng thấp, đan xen vào nhau, nương tựa vào nhau.

Tiến lại gần một ngôi nhà, em rụt rè xin vào vườn hái dâu, bác chủ vườn dễ tính (hình như đi đâu e cũng toàn gặp người dễ tính!) cho em vào hái, hái bao nhiêu tính ký trả tiền, bao ăn trên ruộng! (Có lẽ do lúc ấy em quá bé nhỏ!)
Vậy đấy, em khe khẽ vạch từng luống quả, tìm những trái đỏ căng mọng mà vì đep quá nên mãi chẳng nỡ ăn (¡) Ruộng dâu đã tưới buổi sáng, đất dẻo và mát lạnh dưới chân, mùi đất ngai ngái, nhưng (lại) dịu dàng…

Đà Lạt còn đồ gì ăn nữa nhỉ?

À, còn, còn những củ khoai Đà Lạt ngọt lịm, nướng nóng hổi, em mua một túi nhỏ, một ly nước đậu xanh nóng, ngồi hồ Xuân Hương trong buổi tối ngày thứ hai ở Đà Lạt, sương lại xuống, phủ lửng lơ mặt hồ.

Ngồi đó, uống và ngắm nhìn những đôi tình nhân bên nhau, họ nói với nhau rất nhiều điều, em vốn nhiều chuyện nên nghe lỏm được một ít, thất bỗng dưng hạnh phúc lây với hạnh phúc của họ, hình như lúc đó em có mỉm cười, (không hẳn vì khoai lang Đà Lạt rất ngon, cũng không hoàn toàn vì sữa đậu xanh nóng mà uống trong đêm Đà Lạt thì thật sự lý tưởng!)
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Cho tý hình trang trí cho đẹp em ơi, đọc miết mà .... cảm cùng em sao khó quá =.="
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Dạo này đang lẩn thẩn!
Dạo này bị chi phối quá nhiều bởi những thứ nhìn thấy bằng mắt nên đôi khi quên cảm nhận!
Viết để chia sẻ với những ai đang muốn sống chậm lại một chút như mình ;)
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Sống chậm là một cách để cân bằng cuộc sống này. Nhắc mới nhớ, bức tranh con ốc sên trên tàu lá chuối xanh. Đúng nghãi sống chậm...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,420
Bài viết
1,147,010
Members
193,480
Latest member
789clubii
Back
Top