Bài này viết hôm đi về rùi, hôm nay post lên cho mọi người xem. ^^.
Phượt hành xác- Núi bà đen, cung đường Ma Thiên Lãnh.
Vừa về nhà từ chuyến leo núi bà đen, cung đường Ma Thiên Lãnh, mình không thể thoát khỏi cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc. Mình phải viết để lưu giữ khoảng khắc này để mình không bao giờ quên.
7h sáng,cả đoàn bắt đầu leo núi. Lúc này thì cả đoàn đang rất phấn khởi và hồi hộp, mong muốn được khám phá. Nhìn trên con đường đi, một niềm hi vọng lớn nhất của đoàn là sẽ leo lên được đỉnh núi với dấu đỏ mà các đoàn phượt trước đã để lại. Sau khi vừa nhìn thấy dấu xuất phát đầu tiên, thì cả đoàn hăm hở lên đường. Nhưng từ đó trở đi,đoàn không thể nhìn thấy thêm được một dấu đỏ nào nữa, và lúc này đoàn phải đi với con đường riêng của mình.
Đoàn cứ leo, cứ leo lên cao hơn, mặc cho mình đang đi theo hướng nào, chỉ với suy nghĩ: “chỗ nào đi được thì đoàn sẽ đi”. Và đoàn bắt đầu cảm thấy không biết mình đang ở đâu, không biết phải đi như thế nào nữa. lúc này, tinh thần của mọi người đã bị chum lại, và suy nghĩ rằng có khả năng mình sẽ bị ngủ lại rừng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy lan rừng, ai cũng trầm trồ khen, đến xem và chụp hình. Và sự mệt mỏi đã làm cho người ngày mất đi sự lãng mạng với lan rừng. điển hình là khi nhìn thấy 1 rừng lan rừng (rất nhiều lan rừng mọc) thì chẳng ai còn nói gì cả vì lúc này lan rừng chính là hoa mà mọi người nhìn thấy thường xuyên và nhiều nhất trên đường đi.
12h trưa, đoàn đang ở độ cao khoảng 350 m và hạ trại nghỉ ngơi. Bây giờ thì ai cũng thấm mệt, và không biết liệu mình đã đi đúng hướng chưa. Và giây phút hi vọng đã tới, A.Nam đã nhìn thấy được đỉnh núi và đài ra đa. Hi vọng lại được lóe lên và đoàn lại tiếp tục đi.
Càng lên cao, rừng càng rậm hơn. Lúc này, đoàn chỉ có thể theo những vết cắt mà ai đó đã để lại trên cây. Những vết cắt, vết chặt cũ làm cho đoàn có thêm những hi vọng mới rồi sau đó lại thất vọng vì đi hoài mà chưa thấy được dấu vết tiếp theo.
Không biết mình đã nghe bao nhiêu câu: “sắp tới rồi”, “sắp nhìn thấy đường mòn rồi” của mọi người để động viện nhau đi tiếp.
Khoảng 3h, ở độ cao khoảng 500m, may mắn là đoàn đã gặp đoàn của Vinh pham. Nhờ sự chỉ dẫn của Vinhpham, đoàn đã leo lên được đỉnh núi thành công.
7h, sau 12 tiếng leo núi, cuối cùng đoàn chúng tôi đã đến được đỉnh. Niền ao ước của mọi người đã được đáp ứng, đó là ca nước trà mà các chú bộ đội thưởng cho.
Chúng tôi đã ăn mừng chiến thắng bằng một bữa mì tôm vị thập cẩm hoành tráng.
Bài học khi leo núi
Thứ 1 đó là tin tưởng ở người dẫn đầu. trong chuyến đi tôi thường nghe “ có đường chưa” hay “có đi được không”. Lên núi thì làm gì có đường, chỉ có thể suy nghĩ rằng đường này có đi được không. Nếu người dẫn đầu nói là được thì cả đoàn nhất trí đi theo.
Thứ 2, đó là làm việc nhóm. Có lẽ, tôi sẽ không thể leo được cung đường này nếu không có những người hỗ trợ tôi trong nhóm. Có những chỗ rất khó leo, những tảng đá to hơn cả người tôi. nhờ cái nắm tay của người đi trước, đỡ lưng của người theo sau tôi có thể vượt qua được những đoạn nguy hiểm. Có những lúc mệt, không thể quên được những câu chuyện vui vui của Linh Anh, Lộc và Dũng.
Thứ 3, thử trước các giây leo trước khi bám vào và khi bám thì cũng nên bám vào 2 dây leo cho chắc, để lỡ dây này có đứt thì có dây khác cứu.
Thứ 4, đừng mong chờ rằng bạn có thể đi đúng với con đường mà người khác đã đi qua. Như chúng thôi, từ dấu đầu tiên chúng tôi không thể nhìn thấy được một dấu đỏ nào nữa và phải tự lục tìm đường mới, đến khi gặp được Vinhpham.
Cuối cùng, ý chí đó là quan trọn nhất. những đoạn cuối cùng, khi tất cả mọi người đã mệt rã rời. lúc này, ý chí chính là điều đã khiến chúng tôi cố gắng, tự nhủ bản thân “sắp tới rồi. cố lên!”. Những lúc lạc đường, ý chí tiến lên để khỏi bị ngủ lại trong rừng lại thôi thúc chúng tôi đứng dậy. Và mỗi khi nhìn thấy được một dấu hiệu ai đó đã qua đây, sự lạc quan rằng mình có thể đến đỉnh làm chúng thôi cố gắng hơn.
Phượt hành xác- Núi bà đen, cung đường Ma Thiên Lãnh.
Vừa về nhà từ chuyến leo núi bà đen, cung đường Ma Thiên Lãnh, mình không thể thoát khỏi cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc. Mình phải viết để lưu giữ khoảng khắc này để mình không bao giờ quên.
7h sáng,cả đoàn bắt đầu leo núi. Lúc này thì cả đoàn đang rất phấn khởi và hồi hộp, mong muốn được khám phá. Nhìn trên con đường đi, một niềm hi vọng lớn nhất của đoàn là sẽ leo lên được đỉnh núi với dấu đỏ mà các đoàn phượt trước đã để lại. Sau khi vừa nhìn thấy dấu xuất phát đầu tiên, thì cả đoàn hăm hở lên đường. Nhưng từ đó trở đi,đoàn không thể nhìn thấy thêm được một dấu đỏ nào nữa, và lúc này đoàn phải đi với con đường riêng của mình.
Đoàn cứ leo, cứ leo lên cao hơn, mặc cho mình đang đi theo hướng nào, chỉ với suy nghĩ: “chỗ nào đi được thì đoàn sẽ đi”. Và đoàn bắt đầu cảm thấy không biết mình đang ở đâu, không biết phải đi như thế nào nữa. lúc này, tinh thần của mọi người đã bị chum lại, và suy nghĩ rằng có khả năng mình sẽ bị ngủ lại rừng.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy lan rừng, ai cũng trầm trồ khen, đến xem và chụp hình. Và sự mệt mỏi đã làm cho người ngày mất đi sự lãng mạng với lan rừng. điển hình là khi nhìn thấy 1 rừng lan rừng (rất nhiều lan rừng mọc) thì chẳng ai còn nói gì cả vì lúc này lan rừng chính là hoa mà mọi người nhìn thấy thường xuyên và nhiều nhất trên đường đi.
12h trưa, đoàn đang ở độ cao khoảng 350 m và hạ trại nghỉ ngơi. Bây giờ thì ai cũng thấm mệt, và không biết liệu mình đã đi đúng hướng chưa. Và giây phút hi vọng đã tới, A.Nam đã nhìn thấy được đỉnh núi và đài ra đa. Hi vọng lại được lóe lên và đoàn lại tiếp tục đi.
Càng lên cao, rừng càng rậm hơn. Lúc này, đoàn chỉ có thể theo những vết cắt mà ai đó đã để lại trên cây. Những vết cắt, vết chặt cũ làm cho đoàn có thêm những hi vọng mới rồi sau đó lại thất vọng vì đi hoài mà chưa thấy được dấu vết tiếp theo.
Không biết mình đã nghe bao nhiêu câu: “sắp tới rồi”, “sắp nhìn thấy đường mòn rồi” của mọi người để động viện nhau đi tiếp.
Khoảng 3h, ở độ cao khoảng 500m, may mắn là đoàn đã gặp đoàn của Vinh pham. Nhờ sự chỉ dẫn của Vinhpham, đoàn đã leo lên được đỉnh núi thành công.
7h, sau 12 tiếng leo núi, cuối cùng đoàn chúng tôi đã đến được đỉnh. Niền ao ước của mọi người đã được đáp ứng, đó là ca nước trà mà các chú bộ đội thưởng cho.
Chúng tôi đã ăn mừng chiến thắng bằng một bữa mì tôm vị thập cẩm hoành tráng.
Bài học khi leo núi
Thứ 1 đó là tin tưởng ở người dẫn đầu. trong chuyến đi tôi thường nghe “ có đường chưa” hay “có đi được không”. Lên núi thì làm gì có đường, chỉ có thể suy nghĩ rằng đường này có đi được không. Nếu người dẫn đầu nói là được thì cả đoàn nhất trí đi theo.
Thứ 2, đó là làm việc nhóm. Có lẽ, tôi sẽ không thể leo được cung đường này nếu không có những người hỗ trợ tôi trong nhóm. Có những chỗ rất khó leo, những tảng đá to hơn cả người tôi. nhờ cái nắm tay của người đi trước, đỡ lưng của người theo sau tôi có thể vượt qua được những đoạn nguy hiểm. Có những lúc mệt, không thể quên được những câu chuyện vui vui của Linh Anh, Lộc và Dũng.
Thứ 3, thử trước các giây leo trước khi bám vào và khi bám thì cũng nên bám vào 2 dây leo cho chắc, để lỡ dây này có đứt thì có dây khác cứu.
Thứ 4, đừng mong chờ rằng bạn có thể đi đúng với con đường mà người khác đã đi qua. Như chúng thôi, từ dấu đầu tiên chúng tôi không thể nhìn thấy được một dấu đỏ nào nữa và phải tự lục tìm đường mới, đến khi gặp được Vinhpham.
Cuối cùng, ý chí đó là quan trọn nhất. những đoạn cuối cùng, khi tất cả mọi người đã mệt rã rời. lúc này, ý chí chính là điều đã khiến chúng tôi cố gắng, tự nhủ bản thân “sắp tới rồi. cố lên!”. Những lúc lạc đường, ý chí tiến lên để khỏi bị ngủ lại trong rừng lại thôi thúc chúng tôi đứng dậy. Và mỗi khi nhìn thấy được một dấu hiệu ai đó đã qua đây, sự lạc quan rằng mình có thể đến đỉnh làm chúng thôi cố gắng hơn.