What's new

Qua miền gió nắng - Đất nước Triệu Voi (P.1)

Bạn có bình chọn cho bài viết dự thi của Trancamthach không?

  • Votes: 2 100.0%
  • Không

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2

trancamthach

Phượt thủ
VIENTIANE
Hạ cánh xuống sân bay thủ đô Vientien vào chiều nắng nhạt, không khí khô và hanh đã phả vào mặt cái dư vị của dải đất gió Lào miền trung quê tôi, một cảm giác khá quen thuộc. Từ trên trời nhìn xuống thủ đô Vientien nhỏ bé lẩn khuất giữa những con đường nhỏ chằng chịt màu đỏ và cây xanh, có cái thưa thớt đến hoang vắng như thị trấn phố huyện thủa xa xưa khi tôi là con bé tóc cắt nồi bù, đen cháy. Có một lần, một nhà tuyển dụng có hỏi tôi: sao cô đi du lịch nhiều thế? Tôi đã trả lời là có lẽ tôi có chút nào đó cái máu ưa “xê dịch”, bởi mỗi nơi tôi đi đều là những khám phá ban đầu đầy hạnh phúc, tôi đi để bồi đắp thêm sự hiểu biết cho mình.
Thực ra Vientien, ngoài Thạt luổng là biểu tượng quốc gia của Lào và một vài ngôi chùa với hàng nghìn tượng Phật, Khải Hoàn Môn mô phỏng Khải Hoàn Môn ở Pari nằm giữa trung tâm Vientien ra thì cái thủ đô đang trên con đường đô thị hóa này không đem lại cho tôi nhiều cảm xúc.
Với một chiếc xe đạp, tôi rong ruổi trên những con đường “nhỏ nhỏ” gió “xiêu xiêu”, qua những khu nhà mang kiến trúc thời Pháp thuộc mà giờ là các trung tâm hành chính quốc gia Lào, qua những mái chùa cao, cong vút xếp tầng lên nhau, ra tận con sông Mekong gió lộng ngắm mặt trời đỏ ối từ từ rồi sững lại như lưu luyến trước cái giao thời của ngày và đêm rồi tắt hẳn bên bờ Thái Lan.
Tôi thích cái hình ảnh của một anh chàng ngồi bên bờ kè sông, vẽ vẽ cái khung cảnh hai bờ sông Mê Kong trong buổi chiều dịu dàng ấy, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi, anh ta cười một nụ cười thật đẹp và bối rối. Tôi gọi những giây phút ấy là giây phút diệu kỳ, như muôn vàn giây phút diệu kỳ khác mà tôi từng gặp trong đời, và lưu giữ…
Tôi thích cùng với bạn tôi, ngồi bên bờ sông, vì tôi không uống được beer nên đã chọn Spy một loại rượu hoa quả, và thưởng thức món cá nướng ngon tuyệt, kể cả khi tôi nói lời tạm biệt Lào thì tôi vẫn biết có một thứ làm tôi vẫn còn lưu luyến ấy chính là món Pink Pá đó. Vẫn là con cá rô phi thôi, nhưng được nướng với một kỹ thuật khéo léo, có cái mặn mòi của muối bên ngoài lớp vỏ, mỗi miếng thịt thì vừa ngọt vừa bùi, và vương vẫn tinh sả ở nơi đầu lưỡi. Nếu có lần nào đó đặt chân đến Lào, đùng ngần ngại nếm cả những món thịt nướng, sườn nướng ở lề đường bên bờ sông Mê Kong này nhé, ngon tuyệt cú mèo mà chỉ có ở Vientiane thì mới có được thôi.
Nơi tình yêu bắt đầu…
Hành trình lên Luang Prabang là một hành trình ấn tượng và nhớ đời, giống như mọi lữ hành đi du lịch bụi tôi đã dành hàng giờ đồng hồ tìm kiếm thông tin và xách chiếc Balo cóc ra bến xe phía Băc của Vientian lên Luang Prabang. 400 km đường đèo gấp khúc tay áo làm cho một kẻ chưa từng say xe như tôi mặt xanh lè nôn thốc nôn tháo từ 12h đêm đến 4h30 sáng, ấy là khi chiếc xe bus VIP bị hỏng buộc phải dừng lại.
Phải nói rằng hệ thống đường bộ của Lào, mặc dù uốn lượn qua rất nhiều đồi núi nhưng rất đẹp tuyệt phẳng và mượt tuyệt không có lấy một ổ gà hay ổ trâu. Khi sáng ngày ra tôi có dịp thả tầm mắt nhìn ngắm đồi núi trập trùng với những rừng cây trơ trụi lá bạc phếch, đẹp như những thước phim và đặc biệt là trên con đường về Việt Nam qua thị trấn Lạc xao đến cửa khẩu Cầu treo làm tôi cứ nghĩ đến những khung cảnh tuyệt đẹp trong phim Hàn Quốc, tán cây la đà, nước suối róc rách uốn lượn, con đường đi giữa những hàng cây…và hồn tôi cũng treo ngược cành cây.
Đến Luang Prabang vào buổi trưa, tôi thấm mệt sau một hành trình kinh khủng dài 15 tiếng lăn ra ngủ không thương tiếc, quên cả cái đói, cái dơ bẩn…Giờ nghĩ lại tôi vẫn bị cái cảm giác nôn nao ám ảnh và tự nhủ rằng lần sau có đi lên vùng núi thì chắn là phải lên máy bay, đi bằng máy bay mà thôi.
(còn tiếp :)
 
Qua miền nắng gió - Đất nước Triệu Voi (P.2)
Mặt trời lặn từ phía bên kia Phu Si
Luang Prang, cố đô Lào nhỏ bé, nằm ở nơi con sông Nậm Khan đổ vào sông Mê Kong bao bọc quanh cố đô tạo ra một trong những di sản đặc sắc. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi Luang Prabang là thành phố Phật giáo bởi vì cái đầu tiên đập vào mắt du khách ấy là cơ man nào là chùa. Chùa nằm bên tay phải, chùa nằm bên tay trái, trên con đường chính Chao Fa Ngum và cả ven sông Mekong.
Bạn nên lên núi Phú Sỹ ngắm mặt trời lặn, đấy là một lời khuyên hữu ích mà mà một người bạn tôi chỉ cho tôi hỏi trên mạng xã hội Tripadvisor, hãy đến cung điện hoàng gia, động Pak Ou và nếu bạn lên đỉnh núi Kuang Si, hãy lên tận đỉnh ngọn thác và ở lại đó khoảng 1 giờ, bạn sẽ thấy tinh thần thư thái, tôi chợt hiểu vì sao nhiều người yêu cái “doi” đất này đến thế.
Sau khi có một bữa ăn lỡ thịnh soạn với bánh mỳ và sữa, tôi khăn áo lên đỉnh Phú Sỹ đế ngắm mặt trời lặn. Hành trình về với đỉnh núi cao nhất ở cố đô cũng thật mệt nhọc khi hì hục leo núi, nhưng khi đến đích rồi, thì thật là một cảm giác rất Yomost, gió mát và trời êm. Du khách tập trung về đây rất đông làm cho khung cảnh khá xô bồ, từng hàng người ngồi trên bậc tam cấp của ngôi đền trên đỉnh núi và đợi cái giờ phút thần Thái Dương đi về phía khác, nhìn khung cảnh này tôi lại nhớ tới sông Seine Pari vào độ cuối xuân đầu hè khi cơ man người là người đổ ra bờ sông Seine tắm nắng, và đón mặt trời.
Khéo léo chọn cho mình chỗ đứng tôi tranh thủ chụp vài bức hình về Luang Prabang Từ trên đỉnh cao này, lấy toàn cảnh với dòng sông Nậm Khan và dòng Mê Kong nơi mặt trời lặn xuống, thành phố nhỏ bé và yên bình với những khu nhà được kiến trúc và qui hoạch rất vuông vắn từ thời Pháp thuộc. Dù cây xanh trong thành phố không nhiều nhưng có lẽ vì nó thật nhỏ bé, không có tòa nhà nào cao quá 3 tầng lầu nên trông Luang prabang nằm khuất lấp dưới những hàng cây, xanh mướt mát.
Không phải ngẫu nhiên mà người Pháp lại yêu thích cái cố đô này đến vậy, giống như Sapa hay Đà lạt ở Việt Nam, thành phố có thời tiết không quá nóng hay quá lạnh, nó có cái se se về đêm và cái ấm áp hơi nóng tí tẹo ban ngày nhưng khá ổn, dĩ nhiên là không nóng bằng Hồ Chí Minh đâu nên tha hồ mà dạo bước một vòng quanh cố đô.
Hành trình Mê Kong – Pak Ou Cave
Tôi ghé vào một nhà hàng bên bờ sông Mê Kong, gọi cho mình một ly nước quả và ngắm cố đô về đêm, dòng sông về đêm và hít hà cái gió mang vị nồng ẩm của đất từ dưới sông lên. Một vài câu chuyện phiếm với những người đi bụi như tôi cũng làm cho không khí trở nên thân mật, và thấy cuộc sống này thật nhỏ bé.
Con sông Me Kong trên đường đến động Pak Ou dài và mênh mông, gợi cho tôi cái cảm giác như dòng Hương Giang ở Huế, cái thời mà tôi ngược dòng để đến lăng Minh Mạng, có khúc lại sóng xô sóng, đá xô đá ngược lên bầu trời, làm tôi nhớ cái dữ dội của Người lái đò sông Đà (Nguyễn Tuân). Con sông Mê Kong, tôi đã từng lội nước hạ nguồn nơi nhánh sông Hậu Giang đổ ra biển, nghịch nước sông Tiền trong chuyến du lịch Bến Tre bình thản đến lạ vậy mà quảng đường hơn 30 km khúc gần thượng nguồn này lại gợi cho tôi nhiều cảm xúc đến thế. Tôi vừa có cái dư cảm của đầu nguồn, vừa có cái bằng phẳng của cuối sông, ôi cái con sông miệt mài luân chuyển phú sa về bồi dắp cho quê tôi sinh sôi tôm cá.
Kuang Si Water Fall & Bear Rescue Center
Thác Kuang Sĩ lại là một tuyệt cảnh giữa chốn rừng núi bao la này có thể ví như cô gái tắm trong đêm trăng đẹp đến ngỡ ngàng. Nước trong vắt xanh như ngọc vậy, tiếng rì rầm của muôn ngàn thác bậc thang đổ lên nhau thì thầm thì thầm chen qua những tán lá thủ thỉ giai điệu bất hủ của đại ngàn. Lên đây, cảm giác như được gột rửa và được hít căng một buồng phổi cái lạnh đê mê của núi rừng như thủa xa xưa khi bao quanh nhà tôi ở vẫn là đồng lúa, và đêm trăng sáng, bố và con ngồi ở chõng tre kể chuyện cổ tích mũi phập phồng mùi thơm của đất, của rơm rạ và cái khí lạnh ban đêm ngọt ngào như những câu chuyện cổ tích. Thật là kỳ diệu sự sáng tạo của thiên nhiên, và hãy một lần ngụp lặn trong dòng nước trong xanh ở đây đi, bạn sẽ thấy mình bỗng dưng thanh thản và tĩnh lặng.
Những mái chùa
Tôi thường không có hứng thú với các công trình xây dựng hiện đại cũng như ghét cái xô bồ ồn ã của thành thị nên tôi để dành ngày cuối dạo chơi cung điện hoàng gia, nơi bây giờ là bảo tang quốc gia Luang Prabang, và tự nhiên tôi thấy những mái chùa Lào thật đẹp phù hợp với cấu trúc kiến trúc ở đây. Rồi từ mái chùa ở cung điện Hoàng gia, tôi lại theo con đường và giơ máy ảnh lên chụp những mái chùa khác như vô thức để rồi khi về nhà nhìn lại thì hóa ra, mỗi mái chùa một vẻ và đẹp theo cách riêng của nó. Hệ thống phật giáo tiểu thừa với những ngôi chùa vàng chóe lóe, hoặc sơn son thiếp vàng không làm tôi thích thú bằng cái nâu trầm của phật giáo đại thừa bởi tôi không cảm nhận được sự bình yên, nhưng khi đến Vạt Sen và Vạt Xiêng Thỏng tôi đã thấy thích vì có chút gì đó quen thuộc. Có lẽ trước tiên là mảnh sân rộng với giàn hoa giấy, mái chùa màu nâu thâm trầm, thoáng đãng, thoải mái, những hàng cọ…có lẽ vì tôi vẫn là người Việt Nam.
Khất thực
Có lẽ điều mà nhiều người biết nhất, điều mà người ta háo hức đến với Luang Prabang không chỉ vì cảnh đẹp mà còn là vì một đặc trưng văn hóa gắn liền với tín ngưỡng Phật giáo tiểu thừa đấy là hinh ảnh những nhà sư đi khất thực.
Thức giấc từ 5h30 sáng, tôi háo hức theo chân người chủ ở nhà nghỉ chuẩn bị lễ để dâng các nhà sư trong buổi khất thực sáng sớm,thường là một chõ xôi, nhưng nếu có thời gian người ta sẽ có cả hoa nữa. Người Lào rất sung đạo bởi vậy từ sáng sớm họ đã chuẩn bị nghi lễ, ngồi ngay ngắn trước cổng nhà, hoặc đường để bố thí cho các nhà sư. Các nhà sư nhanh chóng ra khỏi chùa, xếp thành những hàng dài ngay ngắn và họ di chuyển qua các con phố nơi có những người dân đã chuẩn bị sẵn đỗ lễ. Họ đi rất nhanh, ngay hàng, thẳng lối vì thế cho nên khoảnh khắc này cũng trôi qua rất nhanh, chưa đến 7 giờ sáng, đường phố đã tịnh không thấy một nhà sư khất thực nào nữa.
Máy ảnh đã chớp liên tục, những người du lich rất thích thú trước thông tục này, và tôi cũng lấy làm thú vị, thú vị như buổi sớm mai yên ả, có tiếng chim ríu rít qua tán lá khi mặt trời vừa ló rạng đằng đông.
Mỗi bước chân đi là một lần tâm hồn được bồi đắp, cái bồi đắp vô giá về tinh thần, về văn hóa và cả về sự hiểu biết,để thấy cuộc đời thật dài thật rộng và để thấy lòng mình cũng bao la. Cuộc sống là một hành trình đến với cuộc sống kia mà.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,616
Bài viết
1,153,958
Members
190,146
Latest member
sportifiles
Back
Top