What's new

Trang văn thơ thành viên tự sáng tác

Hic, bác làm em xí hổ chít đi được, nhưng hay bác và em chỉ nên gặp nhau trên văn thơ nhỉ, bởi chàng Trương Chi cũng vì tiếng hát mà nàng công chúa say mê, bác có cảm hứng tặng em bài thơ, em hy vọng nếu gặp em, bác đừng mất đi cảm hứng.
 
Hic, bác làm em xí hổ chít đi được, nhưng hay bác và em chỉ nên gặp nhau trên văn thơ nhỉ, bởi chàng Trương Chi cũng vì tiếng hát mà nàng công chúa say mê, bác có cảm hứng tặng em bài thơ, em hy vọng nếu gặp em, bác đừng mất đi cảm hứng.

Gặp được thì phải tăng cảm hứng chứ Lưu Mai?
Mà nàng còn đang bận tiếp khách Khâu Vai hạ sơn tới chật nhà, còn đâu thời gian mà để tiếp kẻ vô duyên Tím này?
 
Hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi vào đọc hết các bài bác viết.

Thân em không trắng lại không tròn
Nếu rơi xuống nước chắc chìm luôn
Cha mẹ sanh ra thời như thế
Tội nghiệp cho em phải nghe hờn
 
Hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi vào đọc hết các bài bác viết.

Thân em không trắng lại không tròn
Nếu rơi xuống nước chắc chìm luôn
Cha mẹ sanh ra thời như thế
Tội nghiệp cho em phải nghe hờn
Hỡi cô nữ sĩ Lưu Mai Mai
Nết na xinh đẹp lại hiền tài
Giá lần gặp được vui biết mấy
Cho lòng lữ khách bớt u hoài

Cuối xuân đầu hạ tiếng ve thưa
Lác đác đó đâu một chút mưa
Người về nơi ấy hồn tôi ngất
Chân bước nhẹ đi, tim lẻ thừa

Đường phố đông người sao chả thấy
Chỉ một mình em, giữa bóng mây
Bao giờ Tháng Năm gần đến nhỉ
Để tát bớt đi nỗi vơi đầy.
 
LÚA ĐẾN NGÀY ĐÃ CHÍN

( Truyện ngắn )

Bằng Lăng Tím

Hết tiết 5, vừa nghe thông báo của lớp trưởng chiều nay không phải học vì thầy Chuẩn bận, cả lớp reo ầm lên sung sướng. Bọn thằng Định, cái Liên túa ra nhà xe vội vàng, hối hả, chúng làm như không nhanh lên thì nửa ngày còn lại vỡ tan mất. Thanh thong thả bước ra cổng, cô chẳng vội gì vì đằng nào cũng phải đợi Hoà lấy xe.
Tháng ba. Sân trường nắng ngập tràn, từng đợt gió lấy đà từ cánh đồng trước mặt ùa tới, khiến lá đổ rào rào xoay tròn bước chân Thanh. Đâu đó đã nghe một vài tiếng ve báo hiệu cho cuộc giao mùa. Trên những đám phượng sân trường xuất hiện lốm đốm sắc hoa đỏ chói. Sắp hết năm học rồi, cô bỗng cảm thấy tiếc nuối, mười hai năm học vút qua nhanh như một chuyến tàu tốc hành. Trưa nay, nghe cô giáo chủ nhiệm nhắc chuyện in áo đồng phục riêng cho lớp, rồi chuyện hoàn tất hồ sơ thi tốt nghiệp mà lòng Thanh thấy lao lao. Vừa mới ngày nào còn lạ lẫm e dè bước chân vào ngôi trường cấp ba này, bạn bè, thầy cô vừa mới quen thân, vậy mà đã sắp hết cấp rồi ư?
- Lên xe đi, nghĩ ngợi gì mà thơ thẩn vậy? – Tiếng Hoà từ phía sau
Thanh vội lên xe, dướn người một cái Hoà đạp mạnh, Chiếc xe giật về phía trước khiến cô phải bấu vào vạt áo cậu bạn.
- Này lành phành vừa thôi nhé, đi cho cẩn thận đấy.
Ngoái lại Hoà bảo :
- Về sang nhà người ta ăn cơm nhé, sáng nay nghe nói hai ông bô đi chở hàng cả ngày, trưa không về đâu.
Nhà cách nhau có đúng chiếc hàng rào trồng toàn cây mây, loại cây thân leo, tua tủa gai, mỗi năm ra hai lần quả be bé như hạt đậu tương, ăn chát xít. Hồi bà nội hai đứa còn sống cũng hay cắt về, róc ra cho vào lò sấy và tẩy trắng rồi bán cho những người đi thu mua, nghe nói họ manh về làm hàng xuất khẩu gì đó. Những lúc như thế, bọn trẻ hai nhà lại được một bữa no nê quà. Bây giờ hàng rào mấy năm không ai cắt, chúng um tùm quấn quýt nhau dày đặc. Đột nhiên Thanh nhớ bà, cô thèm được hơi hướm của bà, thèm được nằm nghe bà kể chuyện, hát ru … Chẳng hiểu duyên kiếp thế nào mà hoàn cảnh của Hoà lại giống mình đến thế, Hoà chỉ còn mỗi bà nội, gia đình hai đứa chuyển lên đây làm kinh tế mới từ hồi cái Giang em gái Thanh còn mới biết bò, nay nó cũng sắp thi vào cấp ba. Bữa trưa đơn giản, ngoài bát canh rau muống và mấy quả cà còn có một đĩa cua rang muối. Đĩa cua này, Hoà phải mất công mò mẫm nửa buổi trên cánh đồng thôn Dương. Thanh ăn thong thả, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoà. Công nhận sang năm nay Hoà khác thật, ra dáng một chàng trai rồi, khuôn mặt đầy ra, đen đi. Mái tóc dầy, có phần mềm hơn, thân hình vạm vỡ và giọng nói cứ ồ ồ, nghe thật buồn cười.
-----> Tiếp
 
Bọn lớp cứ đồn ầm lên rằng thằng Minh đang thầm yêu trộm nhớ cái Linh. Giữa giờ ra chơi cái Thu gào lên :
- Đấy chúng mày xem, mối tình thiên sử Rômeo thứ hai, phen này bà Linh đứt phựt rồi. Ôi sao chả có ai nhòm ngó gì đến mình thế này, tội nghiệp thân tôi.
- Lành phành vừa thôi bà nội ơi, nhức hết cả đầu, thấy giáo ra kìa – Thanh kêu.
Lũ con trai cười hô hố, khiếp, sắp hết lớp 12 rồi mà bọn này rõ là vô duyên. Chỉ được cái nghịch là không ai bằng, yêu đương gì cái thằng chuắt con ấy, người gì mà như cái kẹo, đen nhẻm, học hành thì cũng nhàng nhàng. Kể cũng lạ, sao cái Linh lại thích nó nhỉ. Một thằng thì nghịch, mồm mép liến thoắng, chả ăn nhập gì với cái đứa suốt ngày mơ mộng, thơ thẩn, có lần cô Liên chủ nhiệm phải mời phụ huynh vì tội phá lớp, người đâu mà trơ thế không biết. Bỗng Thanh nhớ lại cái lần cả lớp đi lao động, chính thằng Minh đã lấy quả thối bọc vào miếng bông rồi đốt, mùi sực lên không ai ngửi được. Bị tra hỏi nó chối phăng, leo lẻo cái miệng, may mà không đụng đến Thanh, chứ mà không thì…
Giờ kiểm tra Toán, Thầy Lành ra đề rắn quá, có đến quá nửa lớp kêu trời. Bọn con trai khá hơn, có vẻ như làm được, chúng quyết tâm thi khối A đây mà. Thanh thích học Văn, Thầy Chuẩn dạy rất dễ nghe, mỗi tuần chỉ mong chóng đến tiết Văn của thầy. Nhưng mà giỏi Văn thì chỉ thi được khối C, Thanh thì lại muốn thi Kinh tế. Chẳng còn nhiều thời gian để mà ôn luyện nữa, thôi kệ đến đâu thì đến – Thanh chậc lưỡi, học tài thi phận, biết đâu mà lần.
Cô Liên chủ nhiệm bước vào, giờ sinh hoạt nhao nhao, vẫn giọng như mọi ngày cô nói như quát :
- Còn em nào chưa đóng tiền, hôm nay nộp nốt để cô quyết toán với nhà trường.
Lại tiền, chán èo. Cả tuần mới có tiết sinh hoạt mà chỉ nghe rặt những lời phê bình, nhắc nhở. Mặt đứa nào đứa ấy dài ra, cả lớp đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.
Cô Liên chủ nhiệm lớp G từ hồi lớp 10, lúc ấy sỹ số lớp khá đông, gần 50. lên lớp 11 rớt rụng tám vị, bây giờ lớp 12 chỉ vẻn vẹn 35 chiến sỹ. Cô Liên hay nói nhưng cũng nhiệt tình, cô đi dạy khá xa vì nhà cách trường chục cây số. Giờ Hoá của cô im như thóc, không đứa nào dám mở miệng, Thanh thích cô dạy môn này vì cô hay lấy ví dụ thực tế. Nhưng cô nghiêm khắc quá nên không khí học gò bó, ngột ngạt, cả lớp biết đấy nhưng chả ai dám lên tiếng vì sợ. Hồi mới nhập trường, lớp đông Lớp G lúc nào cũng dẫn đầu trong mọi hoạt động thi đua, cứ mỗi tháng nhất trường cô Liên lại thiệt hại mất ít tiền thưởng riêng cho lớp.
26.3. Cắm trại. Thanh nhớ lại năm ngoái có sự kiện trọng đại: Ấy là trường được chọn làm đơn vị chủ nhà, tổ chức đăng cai hội khoẻ Phù Đổng kết hợp với giao lưu văn nghệ, thể thao. Mười hai đơn vị bạn và gần ba mươi chi đoàn của trường, tổng cộng tròn bốn mươi trại, kín hết cả sân vận động. Cô Liên dứt khoát:
- Mỗi em đóng 50 ngàn, bao gồm cả ăn trưa. Ăn tập trung. Cô giao phần cổng cho tổ một, phần trại cho tổ…
Cứ thế, trong một tuần chuẩn bị, mọi việc y lệnh. Hội trại diễn ra suôn sẻ, ồn ào, náo nhiệt. Cô Liên luôn miệng thúc dục, lúc cười, lúc lớn tiếng. Nhưng công việc đâu vào đấy.
-----> Tiếp
 
Cứ thế, trong một tuần chuẩn bị, mọi việc y lệnh. Hội trại diễn ra suôn sẻ, ồn ào, náo nhiệt. Cô Liên luôn miệng thúc dục, lúc cười, lúc lớn tiếng. Nhưng công việc đâu vào đấy.
“Đang đi qua lễ đài là chi đoàn 11G, trong những năm qua luôn là tập thể vững mạnh về mọi mặt…” Tiếng loa giới thiệu át cả tiếng xì xào:
- Cháy, cháy rồi kìa, tầng ba. Hình như là ở lớp 11G.
Cô Liên đang ở kỳ đài vội lên ngay, mặt cô nhíu lại, chưa bao giờ thấy cô tức giận đến như vậy. Phòng học lớp 11G, nhà trường bố trí cho 1 đơn vị bạn làm nơi tập kết đồ đạc, trang phục biểu diễn. Tất cả mọi người đang ở dưới sân trường, xung quanh vắng vẻ, không có ai. Chiếc bình cứư hoả được sử dụng ngay nhưng vô hiệu. Ngọn lửa cháy đùng đùng, toàn bộ đồ diễn đang thành tro bụi. Thủ phạm vụ cháy thật khó xác định. Mang tiếng cho nhà trường quá – Cô Liên nghĩ.
- Vào hàng đi, nghĩ gì mà đờ ra thế, nhanh lên, tập trung xong còn phải ra làm nốt trại kìa - Giọng lớp trưởng Sang như hét vào tai Thanh.
Thằng Vụ giọng e é bảo:
- Bà chậm như rùa ấy, lớp mất thi đua vì bà bây giờ.
Hừ, cái thằng. Chỉ được cái bẻm mép, đến là ghét. Năm ngoái, nếu không có cô chủ nhiệm rộng lượng đứng ra bảo lãnh cho hành động đốt trường thì năm nay hẳn còn được ngồi đây chắc? Chứng cớ rành rành thế mà mãi mới dám nhận, đồ anh hùng rơm. Chó chê mèo lắm lông, đồ lành phành – Thanh bực mình lẩm bẩm.
Cô bé Thương ngồi ngay đầu bàn, tính nhút nhát, hay khóc. Ngồi cạnh là thằng Giang, một tay chuyên hóng hớt. Bực một nỗi, hắn lại là hàng xóm. Có chuyện gì lớn bé, hắn đều mang lên lớp tồng tộc hết. Thương ức lắm, đã thế hắn lại ra điều anh chị với Thương. Chả là mẹ Thương với mẹ hắn chơi rất thân với nhau, hắn lại to con. Nhưng nguy hiểm hơn là hắn có cái xe đạp và, theo lệnh của hai bà mẹ giao cho hắn nhiệm vụ “cõng” Thương đi học.
- Chúng mày ơi, cái Thương thất tình, bị mẹ đánh kìa.
- Không phải đâu, hình như tranh ăn với em chứ…
Lại thằng Giang rồi, ôi có gì đâu, vài ba cái chuyện tầm phào, thêm mắm thêm muối thành to chuyện. Chúng nó lại đặt vè nữa chứ: “Con bé Thương/ Đi xin tương/ Nhảy qua tường/ Đánh vỡ bát/ Về mẹ tát/ khóc hu hu/ Ngồi thu lu/ Như đống rạ nát…”
Buổi chiều, nhất quyết đi bộ. Nài nỉ à, kệ. Từ bây giờ ai việc mặc ai. Đừng quấy nhau nữa. Nói chán, thằng bé cũng bỏ đi. Thương một mình lững thững trên con đường dài hun hút. Ngày thường, ngồi xe đạp mất mươi mười năm phút, bây giờ Thương mới thấy nó dài.
Câu chuyện Thương quen cái anh chàng lạ hoắc trong cái hôm đi bộ ấy, nhanh chóng được thầy dùi phát tán. Thương ngượng chín người, lên lớp chỉ biết ôm mặt gục xuống bàn. Cô Liên biết chuyện, kéo Giang ra một chỗ. Không biết cô nói gì, mà được một thời gian im ắng. Hai đứa lại chung chiếc xe đạp, Chuyện êm đẹp.
Cái anh chàng vẫn theo đuổi Thương. Một hôm, hình như Thương thấy biết nhớ, biết buồn vì cái gì không rõ, rồi anh ta ngỏ lời. Hứa hẹn trên giời dưới biển. Ngọt ngào, tình đầu, bí mật. Không biết tình tiến triển đến đâu, nhưng một hôm hắn nói chia tay. Đau khổ, tái tê, bí mật.
- Cô Liên, cô lên ngay lớp đi, bạn Thương, bạn ấy muốn…- Tiếng Bình bí thư lắp bắp không ra hơi.
-----> Tiếp
 
Sẽ để anh ra đi ... !

Sẽ có một ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ?
cant%20stay%20away.jpg

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...
Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em?

Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ?

Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?
Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không?

Từ bây giờ ... em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu.
cho%20anh%20cuoi%20con%20duong.jpg

Sẽ có một ngày ... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!
Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy...

Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau...

Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhòa cái gọi là yêu thương??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn ...
Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn: "ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"!

Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anh trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em ...
cho-doi-1.jpg

Thế anh có nhớ không? Tại sao lại cho em hi vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao cho em hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? HÃY TRẢ LỜI EM ĐI?
Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu ... nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.

Nhìn anh bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé anh ... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI...

Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chững sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà ... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay ... Những lời yêu thương chỉ còn lại là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỉ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là CHIA LY ...
4aea485d_6279c935_aca5c194fa15eeb94b1512e7fcd649e6.jpg

Hãy sống thật tốt và hứa với em là sẽ không được làm bất kì người con gái nào phải rơi nước mắt như em. Hứa với em là anh sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mọi chuyện và không gục ngã.


Tạm biệt anh nhé, người mà đối với em: bạn – không phải, người yêu- cũng không, người dưng – lại càng không… Chỉ đơn giản: anh – người em yêu hơn cả bản thân mình. Chúc anh hạnh phúc !!!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,483
Bài viết
1,147,800
Members
193,552
Latest member
googleads28
Back
Top