P14: Khám phá Wat Phra Kaew
@ embuon2811: Cứ mạnh dạn lên đường bạn ạ. Ven chưa được đi nhiều và cũng không gặp những tình huống nguy hiểm nên chưa "biết sợ" nhưng Ven luôn tin khi mình đã tập hợp những kiến thức và kỹ năng an toàn thì hãy cho bản thân mình một cơ hội để khám phá thế giới. Và đi 1 mình cũng có nghĩa là đơn độc đâu, vì mình có thể gặp những người bạn bất ngờ nữa. Chuyến đi này giúp Ven có thêm những người bạn không đồng ngôn ngữ đó. Thú vị và thấy mình trân trọng nhiều hơn.
@ Jin Bui: Ven đọc thông tin thì thấy BTS hoạt động đến khoảng 11.30PM. Có cái Link này, Jin tham khảo nhé:
Bangkok/BTS
@marie84: Lúc shopping ở khu Platinum, khi mua 1 cái thì khá mắc nhưng khi mua từ 2 - 3 cái trở lên thì người ta hay đưa ra giá Whole sale, thường là giảm khoảng 20-50%. Vd: Ven mua 1 sợi dây chuyền về làm quà thì nó có giá 190baht, Ven mua 2 cái còn 100 baht/1 cái. Hihi, còn quần áo thì chắc marie đến rùi xem ha. Hình như mua trên 10 cái còn được discount 10% nữa. Shopping ở Bk thì phải giữ chặt túi tiền nha marie ^ ^
Dạo này Ven bận thi cử nên viết bài chậm quá ^ ^
**************
11 giờ trưa ngày 17 tháng 07 năm 2011
Lếch đến Hoàng Cung thì mặt trời gần đứng bóng. Cái ba lô trên vai bắt đầu phát huy sức nặng. Cứ nghĩ là 4kg thì không đến nổi nào nhưng du hành cùng nó với 1 chặng đường dài thì quả là không đơn giản. Nhưng mình không có nản đâu nha. Đôi chân vừa bước vào cửa Hòang Cung thì bắt đầu nhanh thoăn thoắc. Hehe, căn bản là không biết đâu là Hoàng Cung, đâu là Wat Phra Kaew. Dòm trước dòm sau mà không biết chỗ mua vé nên cứ chạy ngược chạy xuôi kiếm người hỏi thăm. Ý định ban đầu là trốn vé nhưng bộ dạng thế này đảm bảo bất thành, thôi đành từ bỏ ý định đó từ lúc đầu cho bảo tòan sĩ diện.
Chủ nhật chắc người ta được nghỉ nên kéo vô đây vừa tham quan vừa cúng bái. Người Thái lẫn người nước ngoài nối đuôi nhau nườm nượp. Hỏi mấy cô nàng trong đoàn Trung Quốc mà mấy cổ cứ xí xa xí xồ. Mình trợn con mắt nhưng vẫn nở nụ cười tươi rói . Cái vụ này được nhỏ Cáo dạy. Đặc biệt khi đi trả giá dù người ta hét giá thế nào cũng phải cười, và có chửi lại người ta cũng phải cười, đảm bảo dễ dàng đạt tới thỏa thuận. Đàm phán Zhong Quo bất thành, đành chuyển sang liên minh Nam Triều Tiên. Mấy anh chàng Hàn Quốc cũng đi theo đoàn nên cứ “uể ỏai” bắn tới tấp. Mình cười tiếp (Phải chứng minh nụ cười Việt mình đẹp chứ) rùi bái bai tìm mục tiêu khác. Hên sao có 1 anh bắn tiếng Việt như gió lướt ngang, mình chạy theo hỏi 1 câu vô duyên nhất trong cuộc đời du lịch của mình (òa òa)
“ Can you speak Vietnamese?”
Ảnh chớp chớp mắt “ Nói đi em”. Lúc đó mới thấy mình quê dã man. Nhưng thôi kệ, vì sinh tồn ta phải dẹp qua nỗi mặc cảm. Hỏi anh chỗ bán vé ở đâu và được ảnh chỉ tận tình và cặn kẽ. Ảnh là hướng dẫn viên du lịch mà, cái gì cũng biết. Ảnh hỏi quặn lại 1 câu “Bộ em đi có mình từ Việt Nam qua hả?”. Nói sao ta, đi thế này phải 1 mình không? Thôi kệ, giờ đang 1 mình mà. “Dạ”. Ồ, thế là ảnh thốt ra âm thanh đó và phán thêm "Giỏi quá ta”. Hay zà, giỏi hơn thì em đã không tốn 1 ngày vô ích rùi.
Tạm biệt anh hướng dẫn viên bất đắc dĩ, theo thông tin đó mình mò đến quầy mua vé. Đi ngang khoảng sân rộng với bát ngát cỏ xanh, thấy lòng mình vui phơi phới. Wat Phra Kaew nhìn từ hướng Hoàng Cung - một trong những hình ảnh của Bangkok, Thái Lan đây rồi. Cái cảm giác bồi hồi như lúc mình chụp với con Merlion bên bờ biển vậy.
Rồi đột ngột nghe tiếng trống vang dội và mấy đoàn người trước mặt mình dạt sang 2 bên, theo quán tính cũng chạy theo người ta luôn. Bạo động chăng??? Nhưng chẳng có bạo động gì đâu, lính Hoàng Cung diễu hành đó mà. Anh nào anh ấy với gương mặt nghiêm nghị, tay lăm le cây súng (giống súng CKC hồi đó mình học quân sự quá vậy ta), bên hông dắt dao găm và đầu đội nón trắng (cái nón này mà trời mưa chắc bắt được sét tốt lắm đây). Nhưng mình khoái nhất là cái body của mấy ảnh, cái eo nhỏ gọn quá trời (đặc trưng của cảnh sát Thái và lính Thái là cái eo cực nhỏ. Hố hố. Hình ảnh trái ngược với cảnh sát Việt Nam)
Và tiếp sau là cuộc hành trình mua vé. Trước mặt mình là 2 dòng người gồm các cô bác, anh chị khoai tây. Mình nhỏ bé lọt thỏm trong vương quốc người khổng lồ. Mấy chú cứ vô tư phóng tiếng anh vèo vèo trên đầu mình. Hix, ai bảo ba má sinh mình ra thế lày. Người ta bảo dù bạn không cao, người khác cũng phải ngước nhìn. Mà đằng này không ai thèm ngước nhìn … xuống nữa là. Phù phù, sau 5 phút chờ đợi. Cảng cũng được thông quan, mình được bay đến cầm tấm vé trị giá 350 baht. Thôi, không nhẩm ra tiền Việt đâu. Xót xa lắm.
Phù phù, thoát khỏi dòng người đó mình cũng mệt thở không ra hơi, lại thêm cái cái ba lô đè nữa. Thui cứ từ từ rùi tham quan. Đi nhong nhong, dạo tà tà, ngắm cảnh cái đã. Ý ! Có chỗ bán post card nè có thêm post office bé xíu dễ thương nữa. Nhưng mình vẫn chưa biết tên mình viết thế nào, lại không biết cái bưu điện này có gửi thư quốc tế không. Suy nghĩ hồi lâu lại bỏ qua nhưng về nhà nghĩ lại hấy mình dại. Bưu điện ở nơi nổi tiếng này thì phải cho gửi quốc tế chớ. Ối, báo hại sau này chạy vòng vòng kiếm cái bưu điện mà không ra. Kể thêm cái lý do cần đi mua bưu thiếp và tìm bưu điện. Chẳng qua là muốn gửi 1 cái bưu thiếp về cho chính mình với con tem và dấu mộc ở Bangkok nhưng kế hoạch bất thành.
Chắc là Bangkok lưu luyến mình, đúng không?
Ngó sang bên cạnh, thấy một hồ sen...nhầm súng chứ, với hai màu trắng và tím xinh xinh. Người ta kéo vô xếp hàng, còn mình thì cà quởn với cái máy chụp hình, lia mọi góc độ. Người ta thấy con bé tóc đỏ hoe bay nhảy tùm lum giữa trưa nắng chắc cũng cảm thương lắm. Bệnh quá mà ^ ^.
Nghỉ mệt xong, mình cũng bắt đầu cuộc hành trình khám phá Grand Palace và Wat Phra Kaew. Đi trước mình vào trong khu vực soát vé là 1 đoàn Zhong Quo Ren. Ai cũng được phát xấp tài liệu tiếng China hẳn hoi. Tới phiên mình, mình đưa vé, người ta lại đưa cho mình xấp y chang vậy. Mình lắc đầu. Chú soát vé hỏi mình người nước nào, mình bảo Việt Nam. Thế là chú đưa xấp tài liệu English cho mình kèm 1 câu làm mình hả to họng.
"Việt Nam thì xài tiếng Anh"
Wow, wow, chú ấy nói được tiếng Việt đấy nhé. Mình nhận xấp tài liệu với cái họng mở to ấy mà đi thẳng vào trong. Đúng là chân nhân bất lộ tướng. Mà sao có tài liệu cho Trung Quốc mà không có tài liệu cho Việt Nam? Việt Nam mình nằm kế bên Trung Quốc đấy thôi. Thôi, bớt tám chuyện ngoài lề, đi vào Hoàng Cung thì phải tôn nghiêm chứ (ở chùa mình còn tí tởn thì qua đây không biết tôn nghiêm nổi không ^ ^). Điểm đến đầu tiên là
Wat Phra Kaew hay người ta còn gọi là
Chùa Phật Ngọc.
Vừa bước qua cổng soát vé, mình đã chiêm ngưỡng ngay vị Phật Bà đã mang đạo Phật vào đất nước Thái Lan và ngó lại sau lưng thì giật mình với
vị thần khổng lồ Yak.