What's new

Cực Đông (Đầm Môn) - Cuộc đua kỳ thú

Ý tưởng đi cực Đông (Đầm Môn) hình thành cách đây 01 tháng, sau khi nghe ông anh và thằng ku em ở nhà ca ngợi vẻ đẹp và sự khó khăn sau chuyến đi Cực Đông đầu năm 2014. Trước khi đi mình cũng không hình dung hết những khó khăn và trắc trở khi đi. Gom tất cả các thông tin trên các diễn đàn, hỏi người này người kia, dự trù kinh phí và chốt số người tham gia. Đoàn mình dự kiến đi 06 mem, mà vì một vài lý do, hai ngày cuối 2 mem xin rút lui, thế là còn lại 4 mem, hai nam hai nữ. Cũng vì không chốt danh sách sớm nên mình đặt vé hơi trễ, phải ra bến xe miền Đông đặt vé vì Phương Trang hết sạch vé. Chọn đại nhà xe Quang Hạnh, chỉ còn 4 vé cuối xe. Sau này mới thấy khổ vì cái tội đặt vé trễ.
Theo lịch trình thì bọn mình sẽ đi từ bến xe miền Đông vào tối thứ 6, ra Nha Trang vào sáng ngày thứ 7. Thuê xe, ăn sáng, café rồi phóng hơn trăm cây số ra Đầm Môn. Nghỉ trưa nhà chú Hai, chiều băng rừng đến điểm cắm trại và ngủ đêm ở đây. Sáng sớm chủ nhật sẽ nhảy ghềnh đón bình minh tại cực Đông. Sau đó sẽ đi Đại Lãnh thăm mũi Điện nếu đủ thời gian, hoặc trễ rồi thì về Nha Trang, chơi thêm 1 ngày tại Nha Trang. Lịch trình ghi ngắn gọn thế nhưng mình lập rất chi tiết về thời gian vì sợ trễ. Thế nhưng, với chuyến đi này, trễ là chuyện tất yếu.
Tối thứ 6 lên xe Quang Hạnh lúc 9h30. Xe hơi bát nháo và không được gọn gàng như Phương Trang. Cũng đúng thôi vì xe rẻ hơn xe Phương Trang 25k mà. Có điều là trên xe có toilet nên mùi lan tỏa cả xe, cộng với việc người ta cứ đi ra đi vô toilet làm mình thấy khó chịu vì ngồi băng ghế cuối cạnh toilet. Sau chuyến này em cạch tới giờ xe giường nằm có toilet. Xe đi nhanh và đường cực xóc, nên trằn trọc cả đêm chả ngủ được. Sáng thứ 7 đến bến xe phía Nam Nha Trang, bọn mình đi taxi ra 79 Nguyễn Thiện Thuật thuê xe. Cũng hơi bất ngờ vì giá thuê xe ở Nha Trang khá rẻ, so với Bình Ba, Đà Lạt hay Đà Nẵng… chỉ 70k cho xe số và 100k cho xe tay ga, xăng tự đổ. Bọn mình chọn 2 cái NOUVO vì xác định chỉ đi đường bằng phẳng rồi nhanh chân đi ăn bún cá. Quán Mịn 170 Bạch Đằng khá ngon, chỉ tội cá ngừ hơi ít, không bằng quán hôm ăn ở Bình Ba… Một thứ mình cũng muốn thưởng thức ở Nha Trang là café, nên chạy nhanh ra đường Trần Phú tìm quán ven biển, ghé PARAMOUT café and bar. Café Nha Trang khá ngon, hơi béo ngậy mùi bơ và ít đá, mình quan sát thấy của Mê Trang nhiều hơn của Trung Nguyên.
1. Bến xe phía Nam Nha Trang



2. Bún cá Nha Trang



3. Café tại Paramount – Trần Phú .



4. Tranh thủ làm 1 tấm với đống ly tách café.



Rời Nha Trang, nhóm mình đi dọc đường Trần Phú hướng về phía Bắc để đi Đầm Môn, đường đẹp và vắng, có mấy khúc cua cảnh đẹp mê hồn. Nãy giờ quên chưa giới thiệu các thành viên trong nhóm mình. Đầu tiên là anh Thiên, quê ở Kiên Giang, đang học VB2 ngành luật. Trước đó anh đi làm kỹ sư điện cho công ty của Nhật, rồi nghỉ việc tìm đam mê mới. Hy vọng sau này anh sẽ làm một luật sư xuất chúng. Mình cũng nghỉ việc công ty được 3 tháng, để nhìn lại và đi con đường khác. Chị Thu Sang là bạn của bạn của bạn mình ^^, mình quen hồi đi Cà Mau tết 2013, làm ngân hàng gần chục năm và đang học cao học để đổi nghề. Chị Phương Anh là bạn chị Sang, làm sale hóa chất nên cũng đi công tác liên tục.
Đường đi khoảng 100km từ Nha Trang ra Đầm Môn có rất nhiều cảnh đẹp. Nào là đường đèo ven biển, cảng cá địa phương, đặt biệt là đồng lúa vàng au lúc qua Vạn Giã. Đi chậm chậm, hít không khí thơm mùi lúa chín, gió bay phần phật vào mặt, cảm giác như trở về với miền quê ngoài Bắc của mình…


5. Đường dọc bờ biển Nha Trang. Từ trái qua phải: Anh Thiên, người viết, chị Phương Anh, chị Thu Sang.



6. Bến tàu cá địa phương



7. Lúa chín ven đường (khúc qua Vạn Giã)



Đường đi tốt, tuy nhiên nhiều đoạn cũng đang sửa đường nên tốc độ đi không được cao lắm. Cơ mà mình mê tốc độ, thích đi nhanh, nên vẫn duy trì tốc độ. Anh Thiên cẩn thận thì đi chậm, thành ra đi lúc 9h30 sáng từ Nha Trang nhưng đến 12h mới đến đèo Cổ Mã, các Đầm Môn 18km. Nhóm mình đi qua biển Đèo Cổ Mã một chút có ngã ba, rẽ phải là vào Đầm Môn. Ngã ba đó đang thi công hầm ngầm qua Đèo Cổ Mã, không biết sau này có như hầm đèo Hải Vân không?

8. Qua đèo Cổ Mã. Mình chụp hình cho đồng bọn thì đẹp, sao đồng bọn toàn dìm hàng mình …



Từ Cổ Mã vào Đầm Môn đường đi tương đối vắng. Mình bắt gặp 1 đoàn xe phân phối lớn, toàn xe khủng. Mình cố nhoi nhoi cũng chỉ lên được hơn 90km/h trong khi mấy tay đua kia kéo nhẹ ga là lên đến trên 100km/h rồi. Chiến mã có khác. Đường vào Đầm Môn tương đối đẹp, hai bên là biển và đồi cát trắng, lâu lâu có biển cảnh báo cát bay nên mọi người cần cẩn thận.

9. Đường vô Đầm Môn, biển và cát trắng




Chạy 15’ vô đến Đầm Môn Km0. Gửi xe nhà Trung Tín gần đó (15k/2 ngày) rồi nhờ anh Tuấn (dân địa phương) chỉ đường vào nhà chú Hai. Anh nhiệt tình chỉ đường, còn thì giúp đống đồ của bọn mình đến đâu đường mòn vô nhà chú Hai. Từ đây, bắt đầu bọn mình tham gia cuộc thi AMAZING RACE – Cuộc đua kỳ thú. (cont....)

10. Đầm Môn km0. Bắt đầu hành trình “hành xác”

 
Tuần vừa rồi mình hơi nhiều việc, hơi ít thời gian để post bài. Tiếp theo hành trình, đến nhà chú Hai. Có nhiều cách đi mũi Đôi - Cực Đông:
-Đi từ phía Bắc, dừng tiếp tế chỗ nhà chú Hai rồi băng rừng qua bãi biển trước khi nhảy ghềnh
-Đi từ phía Nam, cái này mình chỉ tham khảo qua mạng, không rõ làm
-Đi men theo bờ biển, leo vách đá (như bài "5 thằng khùng đi cực Đông" - kỳ thực là rất háo hức và phục tinh thần của mấy bạn đó)
-Đi tàu ra bãi biển rồi tấp vào chỗ cắm trại trước khi nhảy ghềnh (vì chỗ cực Đông nhiều đá ngầm, tàu vô trực tiếp không được)

Mình chọn các đầu tiên vì các bạn mình quen kể thích đi nhà chú Hai hơn vì nhà chú đẹp và trước nhà có bãi san hô. Quả thực, đến nhà chú Hai bạn sẽ thích ngay. Thử tưởng tượng đang đi giữa trời nắng, bạn thấy một cái chòi nghỉ mệt, cạnh cái chòi có một lối đi xuống. Bạn đi theo lối đi thô sơ được chất bằng mấy cục đá, có dây thừng làm tay nắm. Khi xuống cuối lối đi, bạn bắt gặp một cái cổng tre kiên cố, bạn gọi điện cho chú Hai ra mở cửa, đi vào trong sẽ bắt gặp vườn cây mát mẻ, sạch sẽ cùng mấy phòng. Đây là chỗ nhà chú Hai sinh hoạt. Đi tiếp sau xuống theo các bậc thang nữa. Bạn bắt gặp một cái vườn rộng nhiều võng và 1 cái chòi là nơi nghỉ chân cho các phượt thủ. Nhiệt tình! Mình thấy thế, đoàn nào xuống vợ chú Hai cũng đưa cho mấy ly nước chanh đá. Thử tưởng tượng bạn đang đi 1-2 tiếng dưới trời nắng miền trung thì gặp một chỗ mát mẻ, có nước chanh mát lạnh uống, có võng ngả lưng, không tuyệt vời sao.

Nói chung đồ ăn chỗ chú Hai không được tươi lắm, theo cảm nhận của mình thôi, nếu chắc ăn thì bạn kêu mình tôm trứng ăn cũng chất lượng, còn bạn nào bụng dạ khỏe thì cứ cơm mà phanh, đảm bảo no ních bụng, lấy sức băng rừng. Về giá cả thì mình chỉ dùng 1 từ "double" (nhân đôi), nghĩa là đa số đồ trong ngày đều cao gấp đôi bên ngoài, nhưng xứng đáng với công đưa vào (bằng xe máy thì mất sức, bằng tàu thì mất tiền dầu). Nên mình nghĩ không nên thắc mắc về giá cả.

Trước nhà chú Hai có bãi biển tuyệt đẹp. Tuy nhiên mùa này mình đi bãi biển cạn, phải ra xa bạn mới thấy san hô. Nếu ra cực Đông mà còn được lặn ngắm san hô thì chuyến đi chơi của mọi người sẽ thêm nhiều ý nghĩa lắm, đại loại như đi một chuyến với đầy đủ hình thức từ hành xác đến nghỉ dưỡng...

21. Bãi biển trước nhà chú Hai - cạn khô san hô



Bọn mình nghỉ ngơi cho lại sức rồi chuẩn bị băng rừng. Hành trang của mỗi người là 1chai 1.5l nước khoáng và 1 chai revive bù mất nước. Ngoài ra còn lều trại, máy ảnh, đồ ăn thêm và mực, tôm tươi và mấy lon bia để tối đốt lửa trại ăn hải sản. Về lịch trình băng rừng, mình chia làm 3 chăng.
+ chặng 1: nhà chú Hai --> bãi cỏ ống: dễ đi nhất vì đường thông thoáng, mọi người mới khởi hành còn đầy sức khỏe và phấn khích.
+ chặng 2: bãi cỏ ống --> rừng (lên đồi cao): đoạn này cảm tưởng mệt nhất vì mình bắt đầu thấm mệt, tốc độ đoàn chậm nên vừa đi vừa dừng nghỉ vì tắc đường
+ chặng 3: rừng (đồi cao) --> bãi biển: đoạn này mình thấy dễ đi nếu bạn có giầy bám tốt vì là đi xuống, dốc và trơn, dễ té và chấn thương nếu giầy không tốt. Đây cũng là đoạn nguy hiểm nhất khi băng rừng vì một bên là vách núi, một bên là biển. Đi đêm thì không sợ lắm.

22. Băt đầu chặng 1, lên đường thôi




Chặng 1 được hoàn thành nhanh chóng và hào hứng. Tốc độ đi nhanh nhưng khúc đổ xuống bãi cỏ ống cần cần thận nhé các bạn, rất trơn và dễ té.
23. Phía xa là bãi Cỏ ống



24. Đường xuống bãi cỏ ổng




25. Tranh thủ nghỉ chặng đầu và lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ.



Có một số điều chia sẻ với các bạn về các đoàn mình đi cùng. Đâu tiên là đoàn mình băng rừng gồm 23 người của 3 nhóm:
+ nhóm 4 người: nhóm mình, ít đi chơi chung và hơi thiếu sự chuẩn bị, chủ yếu là về thể lực...
+ nhóm 7 người: theo mình là nhưng phượt thủ năng động và đi nhiều nơi. Nhóm các bạn ấy trang bị đầy đủ, kỹ năng nhóm tốt và phân công rõ. Nhóm này giúp đỡ nhóm mình khá nhiều trong hành trình đi về. Sau khi đi về đã kết bạn với nhóm này. (với Tuyết Thùy, Trang Trẻ Trung, Trịnh Thế Đông, Vung Vo, Tiến Thanh...)
+ Nhóm 8 người: mình có nói chuyện sơ qua, cũng là nhưng người có kinh nghiệm và cũng đi chơi nhiều, cùng là dân đi làm mà ham đi chơi.
Băng rừng các bạn nên chuẩn bị sẵn đèn pin, loại treo trên đầu như thợ mỏ thì càng tốt vì tay sẽ rảnh rỗi để xách đồ hoặc chống gậy (chẳng là trước khi đi chú Hai có cấp cho mỗi người một cây gậy chống để đi rừng cho dễ, nếu không có gậy đi rừng, chắc còn lâu lắm nhóm mình mới tới bãi biển, quả thật là cái cây đó cực kỳ hữu dụng.

26. Đường xuống bãi Cỏ Ống



27. Trước khi qua bãi Cỏ Ống




28. Băng rừng lên điểm cao, tranh thủ nghỉ ngơi trên điểm cao


29. Từ điểm cao đi xuống


Có một điều lạ là lúc vô rừng Ông Ngoại (người thay chú Hai dẫn đường vì chú còn dẫn đoàn khác theo sau) không cho bọn mình chụp hình, một là vì rắn, hai là vì con ma. Mình không lý giải được, hỏi ông cũng không trả lời. Chỉ nghĩ đó là điều kiêng kị của dân địa phương. Ai sợ ma thì đừng có đi nhe. Đến gần tối khi từ điểm cao xuống bãi biển, nhóm 7 người có 01 bạn bị trẹo chân vài dốc xuống cát trơn trượt, trời bắt đầu đổ mưa và ôi thôi, khi xuống được bãi biển thì mình bị ướt như chuột. Hai nữ kia thì có áo mưa nên không hề gì, còn cái áo mưa của mình thì dùng để che đồ. Tưởng tượng bạn dựng lều giữa lúc trời mưa to, gió mạnh kinh khủng, bạn vừa lạnh và vừa mệt. Nhưng sau khi dựng lều xong 1 lúc thì trời ngớt mưa, đỡ lạnh và bọn mình bắt đầu đốt được lửa để nướng tôm mực. Đi cực Đông học được cách nướng mực bên khe đá. Mà trời mưa ướt át nên mình không chụp lại được tấm nào. tiếc. Làm lon bia, ăn đồ nướng lấy lại sức. Nhóm mình ngủ khì, để 4h sáng mai dậy đi nhảy ghềnh... Chuẩn bị cho ngày mới (cont...)
 
Em cũng ra đc cực đông 1 lần, mang tiếng là dân địa phương nên toàn mò mà đi.
Vì thế ko biêt nên tem em mới băn từ trại tôm trên đường qua đồi cát, và leo lên cái dốc cát để lên đc cái đường mòn.
Giờ ngẫm lại thấy phê lòi thật :))
 
Em cũng ra đc cực đông 1 lần, mang tiếng là dân địa phương nên toàn mò mà đi.
Vì thế ko biêt nên tem em mới băn từ trại tôm trên đường qua đồi cát, và leo lên cái dốc cát để lên đc cái đường mòn.
Giờ ngẫm lại thấy phê lòi thật :))

cơ mà chuyến đi của em đi đường người khác chưa đi qua. Mình thấy đi đường có người dẫn đường cũng kém hào hứng hơn rồi
 
3h30 sáng, toàn trại bị chú Hai đánh thức để chuẩn bị nhảy ghềnh lúc 4h. Thật ra thì thời gian dư dả, không áp lực gì cả, nhưng hai nữ đội mình hơi chậm, thành ra bị tụt lại phía sau từ lúc đầu. Mình chờ cả nhóm đến nơi thì đoàn đã đi xa. Hơi sợ vì lò mò trong bóng tối mà chỉ có cái đèn pin nhỏ xíu. đường đi thì đá lởm chởm. May sao nhóm 7 người quay lại hỗ trợ nhóm mình. Thật là hú vía và biết ơn nhóm 7 người quá.
Nhảy ghềnh dễ, theo cảm nhận của mình là vậy, nếu bạn mặc quần jean và đi giấy có độ bám tốt. Những bạn nào không mang giầy tốt thì có nguy cơ bị trượt rất cao. Tiếc là 2 nữ nhà mình lại không trang bị giầy tốt, thành ra đi nhảy ghềnh quá cực. 4h45 mình thấy xa xa là cái chóp thân yêu, đích đến của cả hành trình dài với bao chuẩn bị, mồ hôi... Thực ra nhảy ghềnh chỉ khoảng 200m, đường đi từ bãi biển ra chỗ nhảy ghềnh là 200m nữa là 400m. Nhưng tốc độ di chuyển cực chậm vì nhiều khúc đá nhô ra hoặc khoảng cách nhảy xa. Các bạn nam mình thấy không có vấn đề gì, nữ ưa cảm giác mạnh hay nữ kiểu vận động viên vẫn chơi tốt. Mình vẫn lưu ý là đi giầy hay dép có đô bám tốt là ổn. Tính tổng số đoàn hôm đó cắm trại trên biển là 6 đoàn; nhóm mình 4, nhóm 7, nhóm 8 đi chung là đoàn đầu tiên ra biển; đoàn đi sau gồm nhóm 16 và nhóm 20 ra sau. Nghe nhóm 7 kể là nhóm 20 pro bao nhiêu thì nhóm 16 củ chuối bấy nhiêu. Ôi, nhóm mình chắc cũng củ chuối cỡ ấy. Nếu tính số người trên bãi biển thì chuyến đi này mình thấy khá đông, không sợ tình trạng vắng vẻ như ban đầu các bạn nữ sợ.

Trở lại với Mũi Đôi, trước 5h sáng đã có bạn đầu tiên trèo lên được, nhưng mình không thích trèo khi trời còn nhá nhem tối, nên tranh thủ chụp một số ảnh bình mình trên cực Đông của Tổ quốc. Bình mình trên cực Đông Tổ quốc cho mình một tâm trạng đối lập với cái cảm giác khắc khoải khi đặt chân lên ngã ba Đông Dương ở Bờ Y. Cũng là nơi hẻo lánh, gập ghềnh, nhưng Mũi Đôi đông vui, bắt đầu ngày mới còn Bờ Y là sự khắc khoải của buổi chiều biên giới, vắng lặng, yên tĩnh. Nếu bạn được trải qua 2 nơi chốn ấy, hai thời điểm ấy, hẳn bạn sẽ khó có thể bỏ qua sự so sánh như mình. Có một điểm giống là đi đâu mình cũng gặp được những người bạn đáng yêu và nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ mình. Làm trước là đi xe máy, lần này là đi bộ...


30. Chuẩn bị đón bình mình trên điểm Cực của Tổ quốc



31. Tư thế chào bình mình khó đỡ. Cơ mà mình thấy tạo hình cũng hay hay.



32. Nhóm 4 chụp một tấm kỷ niêm nào



33. Mặt trời lên




34. Bình mình



35. Mẫu này muốn làm Rose trong Titanic, ai làm Jack???



36. Lại mặt trời...



37. Mũi Đôi cận cảnh



38. Các nhóm bắt đầu leo lên Mũi Đôi, chỉ những ai có sức khoẻ và một chút can đảm



39. Chú Hai liên tục bắc loa chỉ các bạn cách leo, trông thì đơn giản nhưng cần một chút kỹ năng.

 
Có một câu chuyện nhỏ mà mình muốn gửi tới mấy nữ leo lên mũi Đôi, đó là cẩn thận. Nhóm 8 có một bạn nữ khá can đảm muốn trèo lên chinh phục mũi Đôi. Nhưng vì cổ tay hơi yếu nên đã không leo lên được, cuối cùng bị rơi nửa người xuống nước, may mà tay vẫn còn bám vào dây leo, không thì không biết bạn bị chấn thương ra sao. Hết hồn, tuy nhiên, rút kinh nghiệm, lần sau cột dây vào bụng bạn ấy cho chắc ăn và leo lên, cuối cùng bạn ấy cũng leo tới đích. Phục tinh thần của bạn nữ ấy ghê. Đúng với tinh thần của dân phượt.

40. Chỗ bạn nữa kia rớt xuống nè



41. Độ cao chỉ chừng 4m, nếu sợ ướt thì tháo giày nhé



42. Mình cũng tranh thủ leo, cũng nhanh



43. Lần đầu tiên chạm tay vào cái Tam Giác ghi toạ độ



44. Bên cái Tam Giác yêu quý



45. Anh Thiên, bạn đồng hành với mình cũng đến đích, thành quả là bức ảnh rất tươi



46. Đây là bức ảnh mình thích nhất, đầy đủ về nội dung và hậu cảnh


47. Mỏm đá cao xa xa, trên đó có các bạn yêu cảm giác mạnh, mình chưa lên đó


48. Xa xa là 2 nữ nhà mình, 2 nữ không hoàn thành được chặng cuối cùng, hơi tiếc nhỉ


49. Tấm kỷ niệm cho cả nhóm 4 nhé, hình chụp chung với chú Hai
 
Cực đông đã chinh phục xong, cơ mà vẫn còn cực Bắc, Cực Tây, Cực Nam và leo Phanxiphăng (ngã 3 Đông Dương mình đi rồi). chuyến đi về nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì bọn mình đi bằng tàu biển. Có một số điều mình muốn chia sẻ sau chuyến ra cực Đông

1. Chú Hai: mình nghe dân phượt kể nhiều về chú và lúc đầu cũng có ấn tượng tốt. Vào nhà chú và được chú dẫn đường đi mình không thấy có gì to tát để phàn nàn. Chỉ có điều là mình cảm nhận là tính chất phác của chú đã phần nào nhạt bớt.
Thứ nhất là về số lượng các đoàn chú dẫn rất đông, nên khó kiểm soát và những tình huống nghiêm trọng người dẫn đường khó xoay sở. Như trong nhóm 12 bạn trưởng nhóm bị trật cổ chân trong lúc nhảy ghềnh, thế là đành ngồi lại chỗ đó, không đi tiếp được nữa. Chú Hai là tiếp tục dẫn đoàn đi vì chú nói là chú chỉ dẫn đường, mình thấy hơi bất bình.
Thứ hai là chuyện về bằng tàu, hình như bây giờ là hình thức quay về mặc định, chú gọi các trưởng nhóm ra, và nói về cách đi về bằng tàu biển, ghép mỗi tàu 12 người rồi về. Chú không nói thẳng nhưng điệu bộ như sẽ không muốn dẫn bọn mình về bằng đường bộ. Phải thôi, vì lúc về một số bạn quá mệt mỏi, bản thân chú cũng muốn có thêm thời gian dắt đoàn khác ra nữa. Mình không trách chú , chỉ thấy là chỗ này đã bắt đầu bị thương mại hoá rồi. Nên các bạn nào muốn tận hưởng vẻ hoang sơ của cực Đông thì tranh thủ đi sớm nhé.

2. Nhóm 7 người: những người bạn thú vị mà mình tình cờ gặp ở nhà chú Hai. Nhóm đến trước nhóm mình, nhanh nhẹn và trẻ trung, trang bị tốt và rất đoàn kết. Nhóm mình đi chỉ có 4 người nhưng mình thấy còn khó kiểm soát hơn nhóm của mấy bạn kia, phần vì nhóm mình thiếu kinh nghiệm, phần vì mình cũng không giỏi khơi dậy tinh thần cho các bạn trong nhóm. Nhóm 7 có rất nhiều dự định đi phượt, hy vọng trong tương lai gần sẽ đồng hành với nhóm 1 chuyến.

3. Đoạn đường khó đi nhất: đường từ Đầm Môn vào nhà chú Hai. đường chỉ có 3km nhưng qua đồi cát và giữa trưa nắng. Nhanh chóng mất sức và mất nước, gần đến nhà chú Hai hết nước, lo gần chết.

4. Kinh nghiệm thú vị nhất: Mắc lều trên bãi biển giữa lúc trời mưa to. Không phải diễn tả nhiều về gió và nước, cảm giác rất cool và cold.

5. Điều thích nhất: Bình minh Cực Đông, khoảnh khắc huy hoàng mình nhớ mãi không quên.

50. Đường quay về bãi biển chỗ các nhóm cắm trại


51. Đi thuyền thúng ra tàu



52. San hô bãi biển



53. tàu chờ ngoài xa



54. Bãi biển chỗ bọn mình cắm trại, rộng và bằng phẳng



55. chụp hình cho 2 nữ nhà mình ở trên tàu


56. Nhóm 7 nè


57. Chụp với 2 bạn trường Kiến Yrúc Hà Nội đi Mùa hè xanh, hành trình là đạp xe xuyên Việt từ Hà Nội vào tpHCM. ZHình chụp ở gần Vận Giã Cảm phục 2 bạn ghê



58. Thêm 1 tấm nữa
 
Vấn đề thương mại hóa luôn được nói đến khi có quá nhiều người tìm đến, ko trách chú Hai được, thấy chuyến đi may mắn là ko ai gặp vấn đề gì và ko gặp đoàn nào luôn thì hay :))
 
Nhóm anh đi gặp nhìu nhóm vầy đông vui rồi, tụi em tự đi có 9 người, toàn tay mơ, ra tới nơi vắn quá cũng thấy sợ sợ. Nhóm em ko ra tới chóp inox được vì vấn đề thiếu nước. Dự định sẽ trở lại 1 ngày ko xa, chuẩn bị tốt hơn.
Mà em thấy a đi về bằng tàu cũng hay, nhóm em cũng mệt đòi về bằng tàu nhưng nghe cái giá hết hồn (1tr5). Nghe xong tự động đứng dậy gom đồ và balo đi về, lúc ra tụi em đi mất 3h30p mà về có 2h. Có lẽ do tinh thần căng thẳng vì thiếu nước và tiếc tiền nên mọi người đi nhanh :v.
 
Vấn đề thương mại hóa luôn được nói đến khi có quá nhiều người tìm đến, ko trách chú Hai được, thấy chuyến đi may mắn là ko ai gặp vấn đề gì và ko gặp đoàn nào luôn thì hay :))

Dạ, giờ chỉ đến những nơi còn vắng vẻ thôi anh nhỉ. Cô em mới đi Bình Ba về và nói chỗ đó cũng không còn kỳ thú như hồi em đi nữa!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,468
Bài viết
1,153,103
Members
190,101
Latest member
dabongxoilac365tv
Back
Top