Viết cảm nhận 24h sau khi lên đỉnh
24h trước:
Cuộn tròn trong võng, cố che đi những giọt sương đang có len vào trong tìm hơi ấm, mơ màng, thoảng trong mơ vẫn nghe tiếng "chim hoạ mi" "hót" thánh thót... lạnh hơn...bò dậy, ngồi bên bếp than hồng, nhấp 10ml nước mì. Ánh than hồng, chút men nồng nồng, không đủ làm chếnh choáng, chỉ vừa vặn làm cơn ấm lan toả, bất giác mỉm cười về những đêm sương xưa cũ....Thấy yêu đời hơn, thấy trăng tròn sáng, thấy sao lấp lánh hơn. Hình như có sao băng, không kịp nhìn, nhưng chắc điều ước của mình đã được thực hiện, chui lại vào võng, chìm dần vào giấc ngủ (bên tai vẫn lảnh lót "tiếng chim")
Để có được cái trước 24 giờ này, phải tính đến cả một đoạn đường không quá dài nhưng đầy khó khăn của "Những đôi chân đeo chì" - từ dùng rất hay của anh H.
Tuy nhiên, YSN thực sự cảm thấy rất an toàn trong chuyến leo núi này, sự an tâm làm Yến ngố có thêm niềm tin và cả nỗ lực để vượt qua những hòn đá, những con dốc. Leo núi đêm, có lẽ quan trọng là cảm giác này: cảm giác không hoang mang, tin vào sự phán đoán của bản thân, tin vào người dẫn đoàn, sự cam chịu, kiên trì, điềm đạm.
Viết lên đây cả nhà lại bảo là ôm khen xế khác nào mèo khen mèo :LL Nhưng thực sự rất cảm ơn anh Ruồi. Cảm ơn vì anh đã điềm tĩnh, đi đầu, dẫn dắt đoàn, anh làm cho em có cảm giác rằng " Hắn đã đi chỗ đó rồi, hắn không sao, hắn không té, hắn đi được nên chắc mình đi được=))" nên rất an tâm! (Cho dù đoạn cuối, có lẽ do gần tới đỉnh nên anh hơi hưng phấn quá mức :LL)
Cảm ơn Các bạn nữ (thế rằng do trí nhớ chỉ ngang trí nhớ con cá vàng nên không thể nhờ hết tên), các bạn luôn tự giác và rất có trách nhiệm với bản thân và toàn đoàn.
Cảm ơn các bạn nam khác đã luôn quan sát, chốt đoàn, bảo vệ an toàn cho các bạn nữ

Ngồi trong đêm, không biết chính xác còn đi lên bao xa, không thể biết phía trước khó khăn như thế nào, nhưng vẫn thấy rất bình yên. Ngắm những con đom đóm chấp chới trong đêm, những ngọn đèn nhỏ mang niềm vui đến trong đêm, những cảnh sắc hai bên đường mà mình đoán là rất đẹp

Một trải nghiệm thú vị
(p/s: Cảm giác thì là vậy thôi, về mặt thể xác thì tê tái quá! :LL)