Thế rồi bọn em quyết định đi ra cái bãi tên là Paradiso trên bản đồ xem ra sao.
Đi mãi, đi mãi, đến 1 cái ngã 3 thì lạc mất 2 đứa.
Vắng kinh khủng, yên tĩnh toàn phần
Mình mình với thiên nhiên. Dường như cả cái đảo này chẳng còn ai ngoài mấy đứa bọn em. Đi xa khỏi phố rồi thì cũng họa hoằn mới gặp 1 cái nhà nhỏ.
Nhưng cũng dễ hiểu, vì hôm nay là Noel. Ở châu Á thì ngày lễ mọi người đổ ra đường, cửa hàng cửa hiệu tranh thủ hoạt động, còn ở châu Âu, ngày lễ là lúc họ tranh thủ quây quần trong nhà, hoặc về nhà ở nông thôn, hoặc đi du lịch nước ngoài. Mọi hoạt động đều tạm nghỉ, vắng là phải.
Có lẽ bọn em đã lững thững trên con đường vắng cũng phải đến hơn 4, 5 cây số rồi, chỉ gặp vài con cừu. Nhìn bản đồ chẳng hiểu xa gần làm sao, cứ đi mãi, chắc thế nào cũng đến. Chỉ hơi lo là tối mùa đông nhanh tắt nắng rồi làm sao biết đường về.
Đường hun hút, vẫn chưa hiểu cái bãi đấy ở chỗ nào.
Bống nhiên có tiếng ô tô lạo xạo. Hiện ra 1 cái xe pick-up bé bé, có 1 ông già và 1 thanh niên. Bọn em tránh đường cho cái xe tải vượt qua, bỏ lại đám bụi mờ mờ.
Khoảng vài chục mét thì cái xe dừng lại. Bác già nhảy xuống, hỏi 2 con đi đâu, trình bày 1 hồi thì bác bảo đi xa thế (diễn đạt bằng tay thôi), thôi lên thùng bác cho đi nhờ. Anh thanh niên đoán chừng 2 cô đã khát nước, mang cho 2 quả quýt. Ngọt lịm! Ngọt đủ thứ.
Cái ô tô dừng trước 1 ngôi nhà. Bác bảo bác đến nhà rồi, từ đây đi tiếp chỉ còn 500m, rồi bác chào. Bọn em cám ơn rối rít. Đi từ khoảng 10h, tưởng ra biển 1 tí, 12h hẹn nhau về phố ăn trưa, thế mà hình như hơn 1h rồi.
Thiên đàng tịnh ko 1 bóng thần bóng tiên.
Chỉ có vài con nhím biển, 1 loại động vật biển mà sự xuất hiện của nó chính là 1 khẳng định về sự trong và sạch của vùng nước ở đó.
(con này là con bạn AV cầm trên tay trong topic đảo ấy. Tiếng Anh là sea uchin, ở nhà mình chính là con nhum, cầu gai, hay nhím biển. Nha trang và miền Trung cũng có, mọi ng hay nấu cháo, Nhật thì ăn sống)
Hóa ra cái bãi này gọi là Paradiso vì ở đây mùa hè mọi người cởi tuột mọi thứ để làm tiên, nhà mình gọi là tắm tiên nhỉ.
Trời lanh, ko có điều kiện, lại cũng chẳng biết làm tiên với ai, được 10' thì bọn em cũng rút.
Eo ôi sao mà đói.
Ngang qua nhà bác già xe tải, nghe tiếng dao dĩa leng keng càng thêm hoa mắt chóng mặt. Em mới bảo con bạn, nếu mình trả vờ lấp ló trước cửa 1 cách tình cờ, ko lẽ người ta ko mời vào, vào rồi ko lẽ ko cho ăn.
Được cái bạn em cứ nhắc đến ăn là hoạt bát hẳn lên, thông minh lạ thường. Em thì đã quen làm anh hùng Núp, đứng xa xa, xem bạn mình nhảy nhót, ra ám hiệu trước cửa nhà người ta. Cũng mất vài phút vì còn khoảng cách 1 cái vườn.
Cuối cùng thì cũng có ai đó ra mở cửa, hồ hởi mời vào nhà. Người ta đã chén gần xong bữa ăn trưa ngày giáng sinh, trên bàn la liệt xương với xẩu làm em càng thêm chóng mặt.
Đã thế họ lại mang rượu ra mời đầu tiên. Ai cũng muốn nâng li chào đón 2 cô khách mũi tẹt. Ôi, choáng quá. Ko ăn ngay chắc chết mất, cả 2 con ko đứa nào uống đc rượu.
Rồi bà vợ và chị con gái cũng xuất hiện với 2 cái đĩa đồ ăn. Bữa ăn giáng sinh truyền thống vẫn là con gà tây nướng (con đen đen, cổ đỏ đỏ ăn cỏ í), cơm, nho khô, và các loại hạt nhồi vào bụng nó cùng nướng. Cơm ngon cực kỳ. Thịt gà cũng ngon, chỉ tiếc là người ta lại dành cho khách phần thịt cao quí nhất là phần thịt lườn trắng hếu. Nhìn họ bỏ lại cái đùi mà em ko dám ho he gì.
Ngon lắm, chưa bao giờ có cái cơm trộn gì ngon như thế: ngầy ngậy bơ, bùi bùi của hạt, lại thêm vài hạt nho khô ngọt ngọt nữa, chắc ko bao giờ quên những người đã làm ra nó và mời bọn em cùng chén cái món cơm này.
