devinci
Phượt thủ
- Mày đi Lệ Giang không ?
- Không bao giờ đi
- Hố hố, lại sợ vợ nó không cho chứ gì
- Không bao giờ sợ
- Không sợ sao không đi ?
- Đi thì đi
Tôi đã đồng ý theo lời rủ rê đi Lệ Giang như vậy, một quyết định vội vàng, chẳng ột chút tính toán hay suy nghĩ, mặc dù tôi biết mình còn lâu mới đạt đến tầm như lão, tầm để quyết định một việc tương tự nhanh đến vậy
Nhiều điềm báo ngăn trở tôi không nên đi, nhiều đến mức tôi hi vọng không lấy kịp visa để ở nhà cho nó lành.Oan nghiệt là lão CVN quan hệ quá tốt để kịp lấy visa của tôi chỉ trước giờ khởi hành vài tiếng đồng hồ. Tôi còn mất thêm 20USD mà không được ở nhà chỉ vì cái visa chết tiệt.
Từ ngày vợ tôi sinh hai con đến giờ, chưa bao giờ tôi bỏ mẹ con nó mà đi lâu như chuyện này, vì vậy khi cất bước ra đi, lòng tôi nặng trĩu, chỉ hi vọng một chuyến đi đáng đồng tiền bát gạo trong thời kỳ giá cả leo thang như thế này.
Tôi dậy sớm vì suốt đêm không ngủ nổi, dằn vặt vì gia đình, lo lắng vì động đất và tự ti về trình độ nhiếp ảnh của mình. Nhưng sau này tôi mới biết, tôi đúng là chỉ lo vớ vẩn, vợ con tôi vắng tôi chẳng sao, động đất thì xa tít, còn về chụp ảnh
Người đầu tiên tôi gặp tại điểm tập kết là bác Dudi, người đã xóa tan cho tôi cái cảm giác tự ti về nhiếp ảnh, bác ấy rút ra con Powershot G9 và bảo :
- Tôi mới mua hôm qua đấy, cho theo kịp anh em
Tôi tròn mắt nhìn bác, Trời ơi, người vào Nam ra Bắc, trong nước ngoài nước như đi chợ này không phải là dân nhiếp ảnh sao ? Giờ tôi mới hiểu thế nào là Phượt thủ. Đúng là kỳ lạ. Nhưng thôi, vậy là yên tâm rồi
Tôi ngồi buôn chuyện với bác và uống cái ly café chán ngắt ở quán nước chè, ly café khởi đầu cho chuỗi ngày uống toàn café mà sau này estkimo gọi nó là như c..
Bác cứ bảo tôi gọi bác anh cho nó trẻ, lạy chúa tôi, bác ấy sinh năm 55, bằng tuổi mẹ tôi và chỉ kém ba tôi hai tuổi. Thôi thì đành vậy, chả lẽ bác ấy bảo gọi anh, mình lại gọi bằng chú.
- Anh ở trong Nam hay ngoài này (Tôi gọi bác bằng anh mà thấy thanh quản mình giần giật)
- Anh ở trong đó hơn 20 năm rồi .
Buôn chuyện phiếm một lúc thì cả đoàn cũng tới, người cuối cùng đến điểm hẹn là Estkimo-người vẫn thường có thói quen tới sau cùng trong tất cả các lần hẹn, và tất nhiên có một lần bác ấy phải trả giá.
Xe buýt nhằm thẳng hướng Lạng Sơn, thú thực, đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch với bạn bè mình(trước đó là đi với vợ
, nên cũng có phần háo hức, tôi mải mê ngắm cảnh và ngắm
lão ngủ. Sau này tôi mới biết đấy là bí quyết của Lão, lão bảo tao chỉ cần ngủ hai tiếng là sức khỏe hồi phục.


- Không bao giờ đi
- Hố hố, lại sợ vợ nó không cho chứ gì
- Không bao giờ sợ
- Không sợ sao không đi ?
- Đi thì đi
Tôi đã đồng ý theo lời rủ rê đi Lệ Giang như vậy, một quyết định vội vàng, chẳng ột chút tính toán hay suy nghĩ, mặc dù tôi biết mình còn lâu mới đạt đến tầm như lão, tầm để quyết định một việc tương tự nhanh đến vậy
Nhiều điềm báo ngăn trở tôi không nên đi, nhiều đến mức tôi hi vọng không lấy kịp visa để ở nhà cho nó lành.Oan nghiệt là lão CVN quan hệ quá tốt để kịp lấy visa của tôi chỉ trước giờ khởi hành vài tiếng đồng hồ. Tôi còn mất thêm 20USD mà không được ở nhà chỉ vì cái visa chết tiệt.
Từ ngày vợ tôi sinh hai con đến giờ, chưa bao giờ tôi bỏ mẹ con nó mà đi lâu như chuyện này, vì vậy khi cất bước ra đi, lòng tôi nặng trĩu, chỉ hi vọng một chuyến đi đáng đồng tiền bát gạo trong thời kỳ giá cả leo thang như thế này.
Tôi dậy sớm vì suốt đêm không ngủ nổi, dằn vặt vì gia đình, lo lắng vì động đất và tự ti về trình độ nhiếp ảnh của mình. Nhưng sau này tôi mới biết, tôi đúng là chỉ lo vớ vẩn, vợ con tôi vắng tôi chẳng sao, động đất thì xa tít, còn về chụp ảnh
Người đầu tiên tôi gặp tại điểm tập kết là bác Dudi, người đã xóa tan cho tôi cái cảm giác tự ti về nhiếp ảnh, bác ấy rút ra con Powershot G9 và bảo :
- Tôi mới mua hôm qua đấy, cho theo kịp anh em
Tôi tròn mắt nhìn bác, Trời ơi, người vào Nam ra Bắc, trong nước ngoài nước như đi chợ này không phải là dân nhiếp ảnh sao ? Giờ tôi mới hiểu thế nào là Phượt thủ. Đúng là kỳ lạ. Nhưng thôi, vậy là yên tâm rồi
Tôi ngồi buôn chuyện với bác và uống cái ly café chán ngắt ở quán nước chè, ly café khởi đầu cho chuỗi ngày uống toàn café mà sau này estkimo gọi nó là như c..
Bác cứ bảo tôi gọi bác anh cho nó trẻ, lạy chúa tôi, bác ấy sinh năm 55, bằng tuổi mẹ tôi và chỉ kém ba tôi hai tuổi. Thôi thì đành vậy, chả lẽ bác ấy bảo gọi anh, mình lại gọi bằng chú.
- Anh ở trong Nam hay ngoài này (Tôi gọi bác bằng anh mà thấy thanh quản mình giần giật)
- Anh ở trong đó hơn 20 năm rồi .
Buôn chuyện phiếm một lúc thì cả đoàn cũng tới, người cuối cùng đến điểm hẹn là Estkimo-người vẫn thường có thói quen tới sau cùng trong tất cả các lần hẹn, và tất nhiên có một lần bác ấy phải trả giá.
Xe buýt nhằm thẳng hướng Lạng Sơn, thú thực, đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch với bạn bè mình(trước đó là đi với vợ

