Buta
Phượt thủ
Nó, nằm chung lều số 4 với anh Alex (Tiến), Buka (Sơn), mãi sau mới dụ dỗ thêm được chị Như (heoheomoi) qua chung để chia sẻ cả đêm không ngủ vì lạnh, vì mưa…Trải cả 3 cái túi ngủ cộng với áo mưa lót xuống lều rồi, ấy vậy mà nước mưa vẫn cứ luồn qua ngấm lạnh vào từng người, nó và chị Như may mắn được ưu tiên nằm giữa, tránh được nước mưa thấm từ 2 bên vào trong lều, nhưng cũng không khá hơn là mấy khi phải ngủ trong cái lạnh dưới bàn tọa, chân, và đầu. Lúc này nó mới thấy mình may mắn khi được ưu tiên nằm giữa, vì 2 bên, mưa cứ ngấm vào thành từng giọt, nặng trĩu, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong lều. 18h30’ thì phải, anh Nhân bắt đầu gọi mọi người ra chuẩn bị đồ ăn, các thành viên trong đoàn, và cả nó cũng vậy,ngại đứng lên quá, mệt mỏi, toàn thân dã dời, ngồi trong lều giờ này còn co ro run bần bật vì mưa rừng, huống chi là ra đó, còn phải chịu thêm từng cơn gió lạnh thốc đến từng đợt. Nhưng đói, đói quá, chịu hết nổi rồi, nó nhấc người lên 1 cách nặng nề, di chuyển qua chỗ đốt lửa. Lạnh quá, quần áo mới thay cũng đã ẩm hết vì nước ngấm vào balo, đôi giầy cũng đã ướt mèm, và đầy sình lầy nặng trĩu. Ấy vậy mà trong hoàn cảnh như thế, nó vẫn thấy mọi người ánh lên 1 niềm vui, sự hồ hởi khi bước đầu vượt qua đoạn đường thành công. Cả bữa tối chúng tôi được ăn cơm nắm và thịt heo nướng mang từ dưới lên do chị Châu và chị Hiền chuẩn bị, mặc dù giấc mộng party BBQ với những màn múa lửa hừng hực đã chảy theo mưa rừng, nhưng chỉ cần bấy nhiêu thôi: cơm nắm, thịt lạnh + tiếng vui đùa cũng đã phần nào làm vơi đi cái lạnh cắt, cái nhọc nhằn hằn trên trán từng người hồi chiều . Chúng tôi tụ tập lại vào trong 1 chiếc lều lớn, ngồi sát vào nhau, lấy hơi ấm của từng người, nhưng nó cũng chả thấy khá hơn là bao vì ngoài trời vẫn cứ mưa, nước lại róc rách bên ngoài, dưới chân, mọi người ai cũng lạnh cóng, thở ra phì phò khói. Mấy đĩa cơm nắm, mấy xiên thịt nhanh chóng được mọi người xử gần hết, lúc này chúng tôi bắt đầu hát hò, giao lưu và cảm thấy chai rượu mang lên thật quý quá. Tiếng hát, trò chuyện, cười đùa, chén rượu…đã dần làm ấm lòng tất cả mọi người. Vâng đêm nay có lẽ là kỷ niệm khó quên nhất trong đời của nó, từng bài hát, từng nụ cười, từng ánh mắt của mọi người có lẽ đã hằn sâu vào trong tiềm thức của nó mất rồi. Chúng tôi cứ thế hát hò, ngâm thơ, giao lưu để cố quên đi mưa rừng, gió núi, nhưng không thể nào xua đi hết nỗi mệt mỏi, buồn ngủ sau 1 ngày tekking đúng nghĩa. Chúng tôi ai trở về lều đó, cố gắng chợp mắt 1 chút vì ngày mai, chúng tôi phải chinh phục nốt phần còn lại của đỉnh Bidoup. Nhưng chắc chả có ai ngủ được trong những cái lều thấm đẫm mưa rừng, gió hú ngoài kia, thỉnh thoảng nó lại nghe thấy tiếng hát từ trong lều của ai đó vọng lên, thế rồi các lều lại cùng hát, cứ thế, cứ thế cho đến tận sáng. Cái cảm giác run lên vì rét, lạnh cóng vì mưa rừng gió núi, ê ẩm vì những gốc cây dưới chỗ nằm đã làm nó vững tin hơn vào cuộc sống hiện tại, cảm thấy bớt chán nản cái Sài Gòn đầy khói và bụi kia, tự nhiên lại muốn sống hơn.
Bidoup: 27/12/2008
Mới vừa chợp mắt được chừng vài phút vì quá mệt mỏi, chúng tôi lại phải tranh thủ lên đường, chinh phục phần con lại của đỉnh Bidoup. Cảm nhận được sự vất vả của chuyến đi sáng nay, chúng tôi ai cảm thấy sức khỏe tốt mới dám chinh phục tiếp, vì thực sự ngày hôm qua đã vắt kiệt gần hết sức lực của mọi người. Cuối cùng chúng tôi gồm có: Anh Tâm, anh Lộc, anh Hùng, anh Bảo, anh Huynh, chị Châu, Buka, tôi và 2 anh kiểm lâm là quyết định đi tiếp. Nó cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng có lẽ cái sĩ diện của nó lên cao quá rồi, gần tới được đỉnh cao nhất rồi mà ko lên đánh dấu 1 cái thì taht65 là uổng cả chuyến đi. Thế là, từng thành viên, với 1 gói mì, 1 cây xúc xích, 1 phô mai, 1 chai nước cùng 1 quyết tâm cao độ, tiếp tục cuộc hành trình – cuộc hành trình thử lửa niềm tin và sức trẻ. Anh Tâm, người lớn tuổi nhất trong đoàn, phăng phăng tiến về phía trước, có lẽ kinh nghiệm 2 lần leo Phan, cộng với 1 sự rèn luyện trước chuyến đi rất kỹ càng nên nó không còn theo kịp bước chân của anh nữa, dần rớt lại vì quá mệt, tim bắt đầu đập nhanh kinh khủng, thình thịch thình thịch…., nó nghe rõ tiếng tim mình đập hơn bao giờ hết, cảm giác thở dốc hoa mắt, đuối quá rồi, “Chả lẽ mình lại bỏ cuộc tại đây” nó thầm nghĩ. Nhưng cái sĩ diện, sức trẻ không cho nó làm điều đó, nó ngồi nghỉ 1 chút và lại tiếp tục chống gậy lên đường bắt kịp từng bước chân thoăn thoắt của các thành viên trong đoàn. Trên đường đi, nó thấy nhiều phong lan quá, cứ đi khoảng 3 bước lại thấy 1 cây, nhưng mà chưa phải mùa Lan nở nên thật tiếc, chúng tôi chị chộp được 1 số cây hiếm hoi có hoa sớm.
Nếu đi đúng thời điểm, có lẽ chúng tôi đã được ngắm nhìn những đóa lan rừng tuyệt đẹp thế này
Vườn quốc gia Bidoup – núi Bà không chỉ nổi tiếng là vương quốc của hoa Phong Lan với hơn 250 loài, mà còn có quần thể cây pơmu rất độc đáo với những gốc cây ngàn năm tuổi cao chót vót, rêu phủ kín. Rứng Cúc hương tự hào với cây chò ngàn năm tuổi thì Bidoup cũng chăng thua kém gì với gốc cây Pơmu 9 người ôm hơn ngàn năm tuổi.
Tới được ½ chặng đường, cả nhóm bắt đầu ngồi nghỉ, ngắm nhìn vẻ đẹp phía chân núi xa xa, nhưng sương mù dày quá, nhìn xuống chỉ thấy mây cuộn lấy sương mờ mờ che hết cả chân núi. Càng đi sâu vào trong rừng rậm, vắt càng nhiều, và chúng dai có khi còn hơn đỉa, vắt rừng công nhận độc thiệt, nó cắn là máu cứ ra xối xả, chả chịu ngừng, và hình như chúng nó thích máu của anh Lộc nhất thì phải, chỉ có nhắm vào chân anh Lộc mà cắn, thấy chân anh máu chảy nhiều quá, nó cũng hơi hoảng và tranh thủ lấy lọ thuốc Dep bôi vào những chỗ hở.
Sau khoảng 15’ nghỉ mệt và ngắm cảnh, chúng tôi lại tiếp tục đi, lúc này thấy độ dốc cao hơn, đường đi bắt đầu hẹp dần, càng lên cao, các cây lớn càng ít và dần dần thưa dần để rồi đến những bụi tre, nứa rậm rạp che kín lối đi, báo hiệu đỉnh Bidoup không còn xa. Quả thật vượt qua rừng tre nứa khoảng 20’ là chúng tôi lên tới đỉnh. Thật là tự hào, và vui mừng, vâng đó là cảm giác đầu tiên của nó khi đứng trên đỉnh Bidoup 1 cao 2.164m. Mặc dù đều kiện thời tiết và sức khỏe của cả đoàn không cho phép đi đến đỉnh thứ 2 cao 2.287m, có đặt trạm quan trắc khí tượng gần đó. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đã làm thỏa mãn phần nào nỗi lòng của từng thành viên trong đoàn và cả nó nữa, trông thế mà đáng tự hào lắm nhé vì đó là chuyến đi trek đầu đời của nó.
Bidoup: 27/12/2008
Mới vừa chợp mắt được chừng vài phút vì quá mệt mỏi, chúng tôi lại phải tranh thủ lên đường, chinh phục phần con lại của đỉnh Bidoup. Cảm nhận được sự vất vả của chuyến đi sáng nay, chúng tôi ai cảm thấy sức khỏe tốt mới dám chinh phục tiếp, vì thực sự ngày hôm qua đã vắt kiệt gần hết sức lực của mọi người. Cuối cùng chúng tôi gồm có: Anh Tâm, anh Lộc, anh Hùng, anh Bảo, anh Huynh, chị Châu, Buka, tôi và 2 anh kiểm lâm là quyết định đi tiếp. Nó cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng có lẽ cái sĩ diện của nó lên cao quá rồi, gần tới được đỉnh cao nhất rồi mà ko lên đánh dấu 1 cái thì taht65 là uổng cả chuyến đi. Thế là, từng thành viên, với 1 gói mì, 1 cây xúc xích, 1 phô mai, 1 chai nước cùng 1 quyết tâm cao độ, tiếp tục cuộc hành trình – cuộc hành trình thử lửa niềm tin và sức trẻ. Anh Tâm, người lớn tuổi nhất trong đoàn, phăng phăng tiến về phía trước, có lẽ kinh nghiệm 2 lần leo Phan, cộng với 1 sự rèn luyện trước chuyến đi rất kỹ càng nên nó không còn theo kịp bước chân của anh nữa, dần rớt lại vì quá mệt, tim bắt đầu đập nhanh kinh khủng, thình thịch thình thịch…., nó nghe rõ tiếng tim mình đập hơn bao giờ hết, cảm giác thở dốc hoa mắt, đuối quá rồi, “Chả lẽ mình lại bỏ cuộc tại đây” nó thầm nghĩ. Nhưng cái sĩ diện, sức trẻ không cho nó làm điều đó, nó ngồi nghỉ 1 chút và lại tiếp tục chống gậy lên đường bắt kịp từng bước chân thoăn thoắt của các thành viên trong đoàn. Trên đường đi, nó thấy nhiều phong lan quá, cứ đi khoảng 3 bước lại thấy 1 cây, nhưng mà chưa phải mùa Lan nở nên thật tiếc, chúng tôi chị chộp được 1 số cây hiếm hoi có hoa sớm.


Nếu đi đúng thời điểm, có lẽ chúng tôi đã được ngắm nhìn những đóa lan rừng tuyệt đẹp thế này

Vườn quốc gia Bidoup – núi Bà không chỉ nổi tiếng là vương quốc của hoa Phong Lan với hơn 250 loài, mà còn có quần thể cây pơmu rất độc đáo với những gốc cây ngàn năm tuổi cao chót vót, rêu phủ kín. Rứng Cúc hương tự hào với cây chò ngàn năm tuổi thì Bidoup cũng chăng thua kém gì với gốc cây Pơmu 9 người ôm hơn ngàn năm tuổi.

Tới được ½ chặng đường, cả nhóm bắt đầu ngồi nghỉ, ngắm nhìn vẻ đẹp phía chân núi xa xa, nhưng sương mù dày quá, nhìn xuống chỉ thấy mây cuộn lấy sương mờ mờ che hết cả chân núi. Càng đi sâu vào trong rừng rậm, vắt càng nhiều, và chúng dai có khi còn hơn đỉa, vắt rừng công nhận độc thiệt, nó cắn là máu cứ ra xối xả, chả chịu ngừng, và hình như chúng nó thích máu của anh Lộc nhất thì phải, chỉ có nhắm vào chân anh Lộc mà cắn, thấy chân anh máu chảy nhiều quá, nó cũng hơi hoảng và tranh thủ lấy lọ thuốc Dep bôi vào những chỗ hở.

Sau khoảng 15’ nghỉ mệt và ngắm cảnh, chúng tôi lại tiếp tục đi, lúc này thấy độ dốc cao hơn, đường đi bắt đầu hẹp dần, càng lên cao, các cây lớn càng ít và dần dần thưa dần để rồi đến những bụi tre, nứa rậm rạp che kín lối đi, báo hiệu đỉnh Bidoup không còn xa. Quả thật vượt qua rừng tre nứa khoảng 20’ là chúng tôi lên tới đỉnh. Thật là tự hào, và vui mừng, vâng đó là cảm giác đầu tiên của nó khi đứng trên đỉnh Bidoup 1 cao 2.164m. Mặc dù đều kiện thời tiết và sức khỏe của cả đoàn không cho phép đi đến đỉnh thứ 2 cao 2.287m, có đặt trạm quan trắc khí tượng gần đó. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi, cũng đã làm thỏa mãn phần nào nỗi lòng của từng thành viên trong đoàn và cả nó nữa, trông thế mà đáng tự hào lắm nhé vì đó là chuyến đi trek đầu đời của nó.
