brother7
Anh Bảy
Re: Dạo xe máy 5 ngày trên đất Cam và những kỷ niệm không bao giờ quên.
TRỞ LẠI PHNOM PENH
Nếu như lần trước đến Phnom Penh là quá cảnh bất đắc dĩ, thì lần này cũng không khá gì hơn. Chúng tôi phải trở lại Phnom Penh vì trong đoàn có một số ngựa sắt đã xuống sức không kham nổi hành trình 500km/ ngày. 6h Sáng, tất cả thức dậy theo lệnh của trưởng đoàn, nhưng lần này trưởng đoàn lại thông báo tách đoàn theo yêu cầu của 1 số thành viên đang sung sức muốn đi tiếp Thailand. 50% lên rừng, 50% xuống biển theo phong cách con cháu rồng tiên. Nhưng Lạc Long Quân và cả Mẹ Âu Cơ (Trưởng đoàn và vk í
) đều đi trong đoàn Sisophon-Poi Pet-Thailand rồi. Còn lại chúng tôi phải tự tổ chức theo hành trình trở lại Phnom Penh. Cùng tắc biến, tôi xung phong dẫn đoàn và phân công sieunhanqn chốt đoàn. Giữ vận tốc 70 để chạy cùng xe chú langtuphongtran, chúng tôi thong thả trở về Phnom Penh. Trên đường đi chúng tôi thong thả nghỉ ngơi, thong thả chơi, và tranh thủ ngủ mọi lúc mọi nơi.
Hình: Cả xế và ôm, tranh thủ trên từng phút giây.
Về tới Phnom Penh, chúng tôi đã quay lại Guest house cũ tắm rữa rồi chuẩn bị cho bữa tối. Vì đoàn còn lại ít nên tôi nghĩ nếu đi ăn chung sẽ vui và sẽ có thời gian nói chuyện với nhau. Tôi đã cố tìm nhà hàng nổi trên sông Tole Sap hoặc buffet, nhưng buffet từ giá 12$+, giá vé đi Nhà hàng nổi trên sông là 8$/ người chưa bao gồm thức ăn dường như là quá đắt. Kế hoạch thất bại. Mọi người tiếp tục ăn và chơi tự do.
Tôi, kéo chú Vũ, chú Linh vào 1 nhà hàng bên bờ sông Tole Sap với khung cảnh thơ mộng. Ở đó tôi đã may mắn được chiêm ngưỡng điệu múa Apsaras huyền thoại. Được thể hiện bởi 2 cô bé nhỏ xinh xắn được đào tạo bài bản và biểu diễn trau chuốt từng động tác chỉn chu tạo 1 phong cách khác cho điệu múa nổi tiếng này. Gương mặt trong sáng. Ánh mắt vô thần. Nụ cười vừa đủ. Những đường cong từ đôi bàn tay xinh xắn, hay từ cơ thể đều mềm mại và thanh thoát. Tôi tin là bất cứ ai cũng sẽ bị hút hồn vào điệu múa này mà không phải chỉ mình tôi.
Tản bộ dọc bờ sông Tole Sap về đến Guesthouse, mà lòng tôi trĩu nặng. Trở lại Phnom Penh lần này nhiều tâm trạng quá. Nhưng tôi nghĩ mình đã là người may mắn nhất, vì mình có cơ hội tiếp xúc nhiều người nhất trong đoàn. Tối hôm đó, trong khi nhóm Thác loạn tiếp tục đi... thác loạn, tôi đi dạo cùng nhóm HVL và huongngoclan qua cầu Diamond nơi đã xảy ra thảm họa dẫm đạp để đến đảo Koh Pich. Tôi quan sát xung quanh e dè và đề phòng, nếu có sự cố nữa thì tìm đường thoát thân. Nhưng nơi này không quá náo nhiệt và đông đúc trừ khu vực "Bình Bia To". Đó là khu chuyên "nhậu" dành cho giơi trẻ bản địa với những món ăn nhẹ và những bình bia khổng lồ mà HVL vừa khám phá ra khi tìm đường đi... giải quyết tâm sự. Ở giữa bình bia có một trụ đựng đá cách biệt giữ cho bia luôn lạnh mà không làm loãng bia như kiểu Việt Nam vì vậy bia uống rất ngon.
Hình: Bên bờ sông Tole Sap
Bình bia hấp dẫn nhưng cũng nhiều tâm trạng
Chúng tôi đã có thời gian nói chuyện và chia sẻ cho nhau những câu chuyện đi phượt. Bất chợt tôi nhận ra một điều, cái vị của bia cũng khác theo tâm trạng. Khi ta buồn thì bia dường như có vị ngọt. Vì nó làm giảm bớt cái đắng hay vì những câu chuyện chân thành của những người bạn phượt mới gặp lần đầu này. Trời khuya dần và tôi cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều cho dù ngày mai chú Vũ, chú Linh sẽ về trước nếu đoàn không về sớm, nhóm Thác loạn thì sẽ ngủ dậy trễ, chắc rồi. Mặc kệ đi ngủ thôi. Ngày mai cứ đi Cánh đồng chết cái đã. Đường về thì tính sau.
Xem tiếp: ĐƯỜNG VỀ KHÔNG XA
TRỞ LẠI PHNOM PENH
Nếu như lần trước đến Phnom Penh là quá cảnh bất đắc dĩ, thì lần này cũng không khá gì hơn. Chúng tôi phải trở lại Phnom Penh vì trong đoàn có một số ngựa sắt đã xuống sức không kham nổi hành trình 500km/ ngày. 6h Sáng, tất cả thức dậy theo lệnh của trưởng đoàn, nhưng lần này trưởng đoàn lại thông báo tách đoàn theo yêu cầu của 1 số thành viên đang sung sức muốn đi tiếp Thailand. 50% lên rừng, 50% xuống biển theo phong cách con cháu rồng tiên. Nhưng Lạc Long Quân và cả Mẹ Âu Cơ (Trưởng đoàn và vk í

Hình: Cả xế và ôm, tranh thủ trên từng phút giây.
Về tới Phnom Penh, chúng tôi đã quay lại Guest house cũ tắm rữa rồi chuẩn bị cho bữa tối. Vì đoàn còn lại ít nên tôi nghĩ nếu đi ăn chung sẽ vui và sẽ có thời gian nói chuyện với nhau. Tôi đã cố tìm nhà hàng nổi trên sông Tole Sap hoặc buffet, nhưng buffet từ giá 12$+, giá vé đi Nhà hàng nổi trên sông là 8$/ người chưa bao gồm thức ăn dường như là quá đắt. Kế hoạch thất bại. Mọi người tiếp tục ăn và chơi tự do.
Tôi, kéo chú Vũ, chú Linh vào 1 nhà hàng bên bờ sông Tole Sap với khung cảnh thơ mộng. Ở đó tôi đã may mắn được chiêm ngưỡng điệu múa Apsaras huyền thoại. Được thể hiện bởi 2 cô bé nhỏ xinh xắn được đào tạo bài bản và biểu diễn trau chuốt từng động tác chỉn chu tạo 1 phong cách khác cho điệu múa nổi tiếng này. Gương mặt trong sáng. Ánh mắt vô thần. Nụ cười vừa đủ. Những đường cong từ đôi bàn tay xinh xắn, hay từ cơ thể đều mềm mại và thanh thoát. Tôi tin là bất cứ ai cũng sẽ bị hút hồn vào điệu múa này mà không phải chỉ mình tôi.


Tản bộ dọc bờ sông Tole Sap về đến Guesthouse, mà lòng tôi trĩu nặng. Trở lại Phnom Penh lần này nhiều tâm trạng quá. Nhưng tôi nghĩ mình đã là người may mắn nhất, vì mình có cơ hội tiếp xúc nhiều người nhất trong đoàn. Tối hôm đó, trong khi nhóm Thác loạn tiếp tục đi... thác loạn, tôi đi dạo cùng nhóm HVL và huongngoclan qua cầu Diamond nơi đã xảy ra thảm họa dẫm đạp để đến đảo Koh Pich. Tôi quan sát xung quanh e dè và đề phòng, nếu có sự cố nữa thì tìm đường thoát thân. Nhưng nơi này không quá náo nhiệt và đông đúc trừ khu vực "Bình Bia To". Đó là khu chuyên "nhậu" dành cho giơi trẻ bản địa với những món ăn nhẹ và những bình bia khổng lồ mà HVL vừa khám phá ra khi tìm đường đi... giải quyết tâm sự. Ở giữa bình bia có một trụ đựng đá cách biệt giữ cho bia luôn lạnh mà không làm loãng bia như kiểu Việt Nam vì vậy bia uống rất ngon.

Hình: Bên bờ sông Tole Sap

Bình bia hấp dẫn nhưng cũng nhiều tâm trạng
Chúng tôi đã có thời gian nói chuyện và chia sẻ cho nhau những câu chuyện đi phượt. Bất chợt tôi nhận ra một điều, cái vị của bia cũng khác theo tâm trạng. Khi ta buồn thì bia dường như có vị ngọt. Vì nó làm giảm bớt cái đắng hay vì những câu chuyện chân thành của những người bạn phượt mới gặp lần đầu này. Trời khuya dần và tôi cũng đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều cho dù ngày mai chú Vũ, chú Linh sẽ về trước nếu đoàn không về sớm, nhóm Thác loạn thì sẽ ngủ dậy trễ, chắc rồi. Mặc kệ đi ngủ thôi. Ngày mai cứ đi Cánh đồng chết cái đã. Đường về thì tính sau.
Xem tiếp: ĐƯỜNG VỀ KHÔNG XA
Last edited: