What's new

[Chia sẻ] 70 ngày độp xe xuyên Việt của thằng nhóc 18 tuổi

Dương Seven

Phượt thủ
Đạp xe xuyên Việt - Đạp để nghe chuyện đời và Gap year - Từ Đất Mũi đến Lũng Cú

Bài đầu tiên này ghép từ topic "Đạp xe xuyên Việt - Đạp để nghe chuyện đời và Gap year - Từ Đất Mũi đến Lũng Cú"

Lời đầu tiên, em xin chào các anh chị, các cô chú đang xem topic này. Với đam mê được khao khát những địa danh đi vào lòng người, muốn được đặt chân đến những vùng đất trước giờ chỉ có trong tivi, sách báo và qua đó được gặp gỡ những con người ở mỗi vùng miền. Tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng, và ai cũng có một thời gian để được làm những điều mình mong ước, sống một lần với đam mê của tuổi trẻ, không muốn chỉ được hiểu những kiến thức trên trường học mà còn muốn được am hiểu sự đời, những câu chuyện về cuộc sống, qua đó làm đầy vốn sống cho bản thân.
Ngày 9/6, sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp 12, em bắt đầu chuyến hành trình đạp xe từ Cần Thơ đi Cà Mau, và từ cực Nam của đất nước, em sẽ xuất phát đi ra Hà Giang, theo đường ven biển. Khởi hành với 1 chiếc xe đạp và đi độc hành.
Em đăng topic này cũng để cập nhập về chuyến đi cũng như mong nhận được sự giúp đỡ về một chỗ ngủ ở những tỉnh thành, hoặc ít nhất là được giao lưu, trò chuyện với mọi người nhiều hơn, gặp mặt nhau để mời nhau một ly nước, thế là hạnh phúc rồi. Trông chờ được kết bạn với mọi người nhiều hơn là một bữa cơm, hay một chỗ ngủ miễn phí, vì từ đó hành trình trở nên ý nghĩa và thú vị hơn.
1623716_424521567680178_1733146354_n.jpg

Nơi xuất phát của chuyến đi: Cực Nam, Đất Mũi, Cà Mau
421212_319659394833063_1781311870_n.jpg
Có thể kết bạn tại: facebook.com/duongseven.vn, số điện thoại: 01665174289
 
Last edited by a moderator:
Re: Đạp xe xuyên Việt - Đạp để nghe chuyện đời và Gap year - Từ Đất Mũi đến Lũng Cú

Đi đường biển cố gắng đạp d ơi,gió và hơi nhièu dốc,nắng kinh khủng luôn.A mới độp ven biển xong,giờ ra tới Huế.
 
Re: Đạp xe xuyên Việt - Đạp để nghe chuyện đời và Gap year - Từ Đất Mũi đến Lũng Cú

cố lên chàng trai :) cung đường ven biển đầy nắng gió, đèo dốc nhưng đẹp lặng người luôn :D
Hà Nội chờ em :)
 
Nó giơ con heo lên cao và ném xuống nền gạch một cách vô tội vạ , heo cũng chẳng kêu đau, chỉ là những mảnh vỡ từ con heo mà nó đã gom góp những đồng bạc lẻ từ nhuận bút rồi chắt cóp từng đồng giờ thì nó ngồi đếm, 1 ngàn, 2 ngàn rồi 50 chục, 100 trăm cho đến khi tờ 500 ngàn cuối cùng được nó vuốt thẳng và 1 triệu 300.
10402918_488738491258485_7815473663032929285_n.jpg

Một chuyến du lịch theo cái mảnh đất chữ S từ cái cột mốc GPS 0001 ở Đất Mũi, Cà Mau cho đến mốc cực bắc Lũng Cú, Hà Giang được nó nung nấu qua năm tháng từ những ngày bước vào lớp 12, nhưng nghĩ lại cũng đã thật lâu rồi từ khi giấc mơ của nó chỉ là một chuyến đi Sapa mà nó nổ với bạn bè hồi lớp 10. Cứ thế sách, báo nuôi dưỡng tâm hồn nó, những vùng đất cứ làm cái đam mê được đi của nó thêm cồn cào. Rồi thì một quyết định được vạch ra, nó không thể chần chừ, nó không thể chờ đợi thi đại học xong có một cái bằng kiếm được công việc và có thật nhiều tiền và đi. Lúc đó đi thì cũng được nhưng trong nó chẳng còn cái hứng thú khám phá nữa, cái bản tính tìm tòi của nó sẽ già đi cho đến khi nó ra trường và nó biết rằng đã đến lúc mình cần ra khỏi nhà và sống với cái gọi là ước mơ, và giấc mơ đó đã thành hiện thực.
Những ngày đầu tiên
10358570_489049581227376_1322912759329649442_n.jpg

Sáng nó dậy sớm khi cả nhà còn đang ngủ, rón rén cầm cái đèn pin kiểm tra vài thứ đồ trong mấy thùng đồ nào là mỳ tôm, bánh quy, chà bông, hầm bà lằng các thứ gia vị, rồi túi bên kia thì vài bộ quần áo. Khi đi rồi nó mới biết cái việc nhét thêm mấy cái áo thun trong balo thật là một quyết định ngu xuẩn và điều đó thì nó không hề biết. Nó mở cửa ngó ra đường trời vẫn còn tối mịt. Xăm soi vài bộ phận của xe đạp rồi nó gọi điện cho thằng Tâm dậy sớm để còn lên số nhà 197 kênh D2 để cùng đồng bọn đi tiễn nó và trao tặng vở mà nó đã quyên góp được cả 2 tháng trước từ những người mà nó quen.
Chuông báo 5h30 điểm nó hẹn từ hôm qua, tiếng chuông bắt đầu cho một bước đi xa gần 3 tháng trời của nó. Ánh sáng buổi hôm thật dễ chịu, nó dắt chiếc xe đạp hay xe thồ của nó ra sân, nó không mong chờ đến cái giây phút này chút nào. Cái cổng nhà thường ngày nhìn bé thế mà hôm nay nhìn sao mà rộng mở với nó thế cứ như sẵn sàng để nó đi rời cái tổ ấm của gia đình, xa những bữa cơm có canh có rau đầy đủ, chẳng sợ đói hay chỗ ngủ ấm áp hằng đêm. Nhưng với nó giờ thì mọi thứ không có gì ngáng chân nó được nữa rồi. 3 con người trong buổi sáng: nó, anh Sean và bác nó người đã nuôi 2 anh em nó trong những năm cuối của cấp 3. Anh Sean cầm cái máy ảnh cơ sẵn sàng chụp cho nó vài kiểu trước khi lên đường, nó nhìn lại khung cảnh một lần nữa, có thể sau chuyến đi về mọi thứ sẽ thay đổi và không biết nó sẽ còn gắn bó với nơi này không nữa, đồng ruộng, dòng sông, cái cây, cái lá,…
Khi kim ngắn và kim dài tạo thành một đường thẳng kéo từ số 6 đến số 12 thì nó ôm bác nó lần cuối và nó chẳng thấy dễ chịu chút nào nhưng vì thương bác nó đành làm vậy. Trong khi đó thì thằng anh cầm máy cơ bấm liên tục chắc để chào hành trình đây mà. Những vòng quay đầu tiên dẫn nó ra khỏi nhà, qua nhà bác Hà, qua nhà ông Bảy, rồi qua nhà chú Thứ, chỉ có gia đình và ai quan tâm mới biết nó đi đâu còn trong cái ngày hôm đó thì mọi người nhìn nó như sinh vật lạ. Hẹn gặp lại!!!
Những hạt mưa đầu tiên
Đạp chưa được 3 cây số thì trời đổ mưa, chẳng lẽ ngày đi mà ướt át vậy sao, nhưng cũng chẳng làm nhụt chí của nó. Đi được chút nữa thì mưa nặng hạt hơn, nó đành tấp đại vào một nhà dân ở kênh E, đó là nhà của một ông cụ, nó chào ông.
- Đi bán gì hả cháu
- Dạ không, cháu không có bán gì ông ơi.
- Vậy chứ đi đâu mà thùng thình thế này
- Cháu đi du lịch
Rồi trời mưa tạnh nó chào ông để đi tiếp, nhìn trời nó chỉ biết nhủ thầm “vạn sự khởi đầu nan”. Rồi nó cũng ra tới được đường cái mà trước đó nó cũng đã phải hứng vài trận mưa tầm tã, hết thay ra thay vào cái áo mưa 5 ngàn giờ thì te tua. Những ánh mắt của người dân cứ đổ dồn về nó, nó cũng đã biết được cái cảm giác như này từ lâu, chẳng tránh khỏi và nó chỉ biết gật đầu chào vài người dân hiếu kì cho tí vui đường. Rồi thì nó cũng gặp hai thằng bạn của nó Durex và Cutler đã dậy sớm phóng xe từ Cái Tắc xuống Cái Sẵn hộ tống nó về Cần Thơ và sẽ cùng các bạn của nó đi trao vở ở Cờ Đỏ cùng nó. Nói chung thì có thêm bạn cũng vui và cũng bớt mệt trong những ngày đầu mới khởi hành. Sáng hôm đầu tiên, nó và nhóm thằng Minh, Lộc, Tâm, và anh Sean, cùng 3 đứa nó đến một trường tiểu học thuộc thị trấn Cờ Đỏ trao tặng 500 quyển vở đầu tiên và sẽ chia tay nhau để 3 đứa nó tiếp tục đi Cần Thơ.
Tới được huyện Ô Môn thì để cho hai đứa đi xe máy chạy về Cái Tắc hẹn gặp lại sau còn nó thì tàn tàn đạp tiếp về Tây Đô, thật ớn cái mưa giờ thì tới cái nắng gắt ban trưa, nhưng cũng không cản nó vẫy tay chào một đứa nhóc cũng đang đạp xe cũng kiểu như nó đi ngược lại, có vẻ thằng bé rất thích cái xe của nó. Đi được chút thì nó lán vào một cái vỉa hè của một nghĩa trang nằm nghỉ ngay ra đất, được 10 phút thì nó bật dậy đi tiếp và nó chẳng thể đi được nữa khi cái bánh xe của nó đã xì lốp từ bao giờ. Xui đâu mà nó ra hết luôn đi.
 
Last edited:
Nó chào ông.
- Đi bán gì hả cháu
- Dạ không, cháu không có bán gì ông ơi.
- Vậy chứ đi đâu mà thùng thình thế này
- Cháu đi du lịch
Rồi trời mưa tạnh nó chào ông để đi tiếp, nhìn trời nó chỉ biết nhủ thầm “vạn sự khởi đầu nan”. Rồi nó cũng ra tới được đường cái mà trước đó nó cũng đã phải hứng vài trận mưa tầm tã, hết thay ra thay vào cái áo mưa 5 ngàn giờ thì te tua. Những ánh mắt của người dân cứ đổ dồn về nó, nó cũng đã biết được cái cảm giác như này từ lâu, chẳng tránh khỏi và nó chỉ biết gật đầu chào vài người dân hiếu kì cho tí vui đường. Rồi thì nó cũng gặp hai thằng bạn của nó Durex và Cutler đã dậy sớm phóng xe từ Cái Tắc xuống Cái Sẵn hộ tống nó về Cần Thơ và sẽ cùng các bạn của nó đi trao vở ở Cờ Đỏ cùng nó. Nói chung thì có thêm bạn cũng vui và cũng bớt mệt trong những ngày đầu mới khởi hành. Sáng hôm đầu tiên, nó và nhóm thằng Minh, Lộc, Tâm, và anh Sean, cùng 3 đứa nó đến một trường tiểu học thuộc thị trấn Cờ Đỏ trao tặng 500 quyển vở đầu tiên và sẽ chia tay nhau để 3 đứa nó tiếp tục đi Cần Thơ.
Tới được huyện Ô Môn thì để cho hai đứa đi xe máy chạy về Cái Tắc hẹn gặp lại sau còn nó thì tàn tàn đạp tiếp về Tây Đô, thật ớn cái mưa giờ thì tới cái nắng gắt ban trưa, nhưng cũng không cản nó vẫy tay chào một đứa nhóc cũng đang đạp xe cũng kiểu như nó đi ngược lại, có vẻ thằng bé rất thích cái xe của nó. Đi được chút thì nó lán vào một cái vỉa hè của một nghĩa trang nằm nghỉ ngay ra đất, được 10 phút thì nó bật dậy đi tiếp và nó chẳng thể đi được nữa khi cái bánh xe của nó đã xì lốp từ bao giờ. Xui đâu mà nó ra hết luôn đi.

Thành công em nhé.
Hẹn gặp nhau trên con đường mang tên duyên.
 
Nếu được thì nhờ anh Chitto ghép dùm em 2 topic lại luôn, em cám ơn anh. Chân em giờ thì đã khỏi và đang chờ một chuyến đi khám phá mới
 
Gần 4h chiều thì nó cũng đạp được về tới Cần Thơ, đêm đầu tiên xa nhà nó ngủ nhà bác nó ở hẻm 1 Vịt Nấu Chao, có lẽ ai ở Cần Thơ chỉ cần nghe cái tên này thôi cũng sẽ biết. Tắm táp và ăn cơm với gia đình bác Long nó tiếp tục đi ra thăm những người bạn trong nhóm CTV Mực Tím, thật vui khi một bữa tiệc thịnh soạn nhất dành cho người đi xa đã được dọn ra. Những lời chúc dành cho nó, nó chia tay và đi giao lưu với các anh chị sinh viên trong CLB Tương lai xanh Cần Thơ về chuyện trao tặng sách tiếp theo ở Hậu Giang. Nó kết thúc một ngày bằng giấc ngủ ngon dưỡng sức cho những ngày tiếp theo.
983681_490348574430810_997110373849546534_n.jpg

Chiều hôm sau nó cùng anh em Fixed Gear Cần Thơ đạp giao lưu với nhau từ Cần Thơ đến cổng chào Hậu Giang, ngày thứ 2 nó nghỉ lại tại Cái Tắc được gia đình Cutler người bạn nó mới quen được 3 tháng trước vì có chung đam mê đạp xe và giờ thì nó ở nhà của cậu ấy. Ba mẹ Cutler đón tiếp nó như đứa cháu trong nhà và những ly rượu bia đầu tiên trong hành trình đã được trao tay giữa những người bạn và cả những câu chuyện về cuộc sống. Khi có men rượu vào ai cũng có một cái khổ trong cuộc đời mình, về gia đình, về cái đam mê không được vun đắp và không mong ước có ngày được thực hiện. Khi hành trình mới bắt đầu, trong cuộc vui thì Cutler có chia sẻ chuyến đi của nó cho mọi người biết có thể mọi người sẽ hoài nghi về khả năng mà nó có, họ sẽ không tin nó có thể đi đến nơi nó muốn không nhưng bỏ ngoài tai tất cả nó vẫn đi tiếp.
10363941_490349071097427_3147099864820700849_n.jpg

Ngày thứ 3 nó dậy sớm và đã quen với cái kiểu hôm nay là một ngày đạp nữa, nó chấp nhận điều đó, hôm nay thì nó dự định sẽ đến Sóc Trăng nhưng trên đường sẽ đến thị xã Ngã Bảy để trao tặng vở cho trẻ em nơi đây. Cùng với các anh chị sinh viên Cần Thơ và cả Cutler, Durex đã chạy xe máy hộ tống nó xuống tận điểm trường thứ 2 để gửi tiếp 500 quyển vở cho trường học ở Hậu Giang.

Đến trưa thì trời đổ mưa, miền tây những ngày tháng 6 rất dễ mưa, và thường là mưa rất lớn nên khiến cho chuyến đi của nó trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Từ Hậu Giang theo đường tỉnh lộ đưa nó đến với Sóc Trăng nhưng chưa hẳn là vào Sóc Trăng, mà đêm đó nó quyết định dừng chân tại nhà chị Tuyền nằm bên bờ Nam sông Hậu. Nhà có 2 chị em và cha của chị, ông năm nay cũng ngoài 60. Một gia đình miền tây đậm chất, với những câu đàn ca tài tử vang vảng trong đêm thâu, tôi chìm vào giấc ngủ trong sự nhớ nhà của ngày thứ 3.
10384470_494524920679842_6172736271293214343_n.jpg

Ngày 4 xuất phát đi đâu nó cũng không biết nữa, chỉ biết rằng điểm đến của nó sẽ là Bạc Liêu, sáng sớm chị Tuyền đã chuẩn bị cho nó ít cơm nóng ăn sáng trước khi xuất phát đi tiếp. Nó cảm ơn gia đình đã giúp nó trong những ngày đầu tiên vì điều này cực kì quan trọng nếu khởi đầu mà không có ai giúp thì không biết nó có đủ can đảm để bước qua những ngày tiếp theo, gần 67 ngày nữa đang chờ đón nó.
Sóc Trăng nó đã từng ghé đây một lần nhưng bằng xe máy, cảm xúc vẫn vậy nhưng lần này là xe đạp, nó dạo quanh thành phố ghé vào thăm một vài ngôi chùa lớn ở đây, lộng lẫy và nguy nga. Sau đó khi cái nắng trưa lên đỉnh thì nó theo đường quốc lộ 1 đi Bạc Liêu, nếu con đường này mà phóng xe máy thì thật tuyệt nhưng xe đạp thì càng tuyệt hơn, êm ru và thông thoáng kéo dài tới tận Bạc Liêu.
Nó mặc kệ mưa và chỉ che thùng đô phía sau bằng mảnh áo mưa còn người thì không mặc chạy vậy nó mới thấy thoải mái. Nhưng mưa lớn hơn nó đành trú mưa vào một nhà dân, đây có lẽ là một gia đình dân tộc, nó chào mọi người và hỏi thăm nhưng vẫn câu hỏi đó:
- Đi bán gì thế mầy?
- Dạ không, cháu đi du lịch bụi ạ
- Ồ thế cơ ak, đi từ đâu đến
- Sóc Trăng chú ơi
Nói chuyện vui vẻ được chút thì nó thấy đói bụng nên đánh tiếng xin gia đình cho nó ít cơm nguội cũng được để ăn với chà bông muối tiêu trong khi trời đang mưa, nhưng có vẻ cái sự kiêng kị của người dân tộc rất cao nên họ nói với nó nhà chưa có nấu cơm trưa cháu ak, nó cảm thấy đã đến lúc phải đi. Trời mưa nó vẫn chạy trong mưa, được một chút thì mưa thật sự lớn và nó đành đầu hàng. Ghé vào nhà dân bên đường tính xin ngủ ngờ nhưng chủ nhà không có ai ở nhà mà chẳng lẽ nằm ngoài hiên thì cũng không xong nên nó quyết định phải phóng xe về tới Bạc Liêu lúc này mới có 11h trưa nhưng do mưa nên làm cái không khi thật ảm đạm như xế chiều.
10360217_490932984372369_635179446681756770_n.jpg

Qua thành phố Bạc Liêu đến với Giá Rai thì trời hẩm tối nó quyết định tấp vào một cái quán võng bên đường, lúc này nó gặp những người đang nói chuyện trước quán nên nó hỏi xin mắc võng ngủ nhờ một đếm sáng mai đi sớm. Và nó sẽ nhớ mãi người miền Tây quê nó, sự đồng ý của họ có thể là nhanh nhất. Đêm đó nó có thêm một buổi giải thích về chuyến đi của mình với những người miền Nam hay thuộc Cà Mau đang làm hải sản ở một xí nghiệp gần đó. Họ rất hiếu khách tuy ban đầu các anh chị khiến nó hơi sợ vì mới đến đây nên nhìn đâu cũng phải đề phòng, có lẽ nó nên cởi mở với mọi người hơn vì cuộc sống này có bao lâu mà không dám mở lòng. Được các cô chú đang sống trọ ở đây cho ăn cơm và cho tắm rửa mà nó thì đang ngại nên quyết định đi thay cái bộ đồ ướt ẩm của mình để lên võng ngủ cho qua ngày. Đêm đó thì nó cũng chỉ chập mắt vu vơ vì có mình nó nằm ngoài quán võng sát đường quốc lộ, xe khách chạy cứ phải gọi là đập búa vào tai vậy, cộng thêm những con muỗi quỷ quái nghe mà phát kinh luôn, không biết cái kim chích của nó làm bằng loại kim loại gì mà có thể đâm qua cái lớp võng và một lớp áo khoác của nó nữa. Cứ phải gọi là vừa xua muỗi vừa ngủ, ớn lạnh. Rồi nó cũng thiếp đi cho đến ngày sau.
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,456
Bài viết
1,152,982
Members
190,096
Latest member
v9bettel
Back
Top