Mới đi được chút xíu, tới đoạn đường bằng, tôi buông tay bạn ấy, được vài bước quay lại thì ôm của mình đã ngồi thù lù một đống thở dốc. Dù biết bạn ôm của mình đã rất mệt và bạn ấy cũng đã bị cám dỗ bởi cơn mệt nhọc mà bỏ qua tất cả những gì chúng tôi đã cố gắng. Tôi lúc đó mất bình tình quát ''Giờ có di hay không đây, đứng dậy đi..., ngồi ngồi hoài lấy đâu còn sức mà đi''. Phía trước là chị Ngọc và Thành.
Bạn ôm mình không nói gì, nhẹ nhàng đứng dậy nhăn nhăn nhó nhó nói nhỏ ''ôm thấy ngồi khỏe hơn, nghỉ chút xíu lại đi mà xế''. Mình lại nói lớn ''cứ cãi không à,đứng dậy đi''
Thật tình lúc đứng nghỉ chút xíu thì thấy mình hơi quá, bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng lại. Giơ máy lên định chụp cái bộ dạng của bạn ấy lúc này nhưng bạn ấy lơ đi. Vì dỗi tôi?hay không thích nhìn cái bộ dạng lúc của bạn ấy?Nhưng chắc là không ghét tôi đâu vì lúc đó bạn ấy quá mệt rồi.
Nghỉ chút xíu hai chúng tôi lại tiếp tục, tôi đi trước và bạn ấy đi sau, vài phút sau lại xin nghỉ nữa

.
''Xế lên đi nhé, ôm đứng đây đợi xế được mà, không sao đâu, thật đấy, xế đi lên đi''
Lúc đó tôi thật sự cũng thất vọng lắm rồi. Phải làm sao?
''Ôm cố gắng lên, xế ở miền Nam, đi lần này là lần duy nhất mà nếu không lên được đỉnh không được đứng ở mốc thiêng liêng đó thì chắc muôn đời không còn cơ hội đi nữa đâu, lần này ôm vì xế mà cố gắng lên nhé! Nhưng nếu ôm mệt quá thì xế sẽ ở lại đây với ôm nha, xế cũng không lên nữa, xế không thể để ôm một mình ở đây được''. Giọng tôi nhỏ nhẹ và buồn hết cỡ.
Ôm: ôm biết mà nhưng ôm mệt quá, nghỉ xíu rồi mình đi tiếp nghe xế.....
Giọng hết sức nhỏ nhẹ với cái cảm giác có lỗi của bạn ấy
Tôi nhìn về phía trước chỉ cái cây và nói: Ôm đi tới gốc cây kia rồi mình nghỉ nhé, đưa tay cho xế, mình đi tới gốc cây đó hãy nghỉ nhé.....
Và như thế chúng tôi đi được đoạn đường dài bằng cách cứ chỉ về phía trước đường đi như tản đá, cành cây, gốc cây hay bất cứ cái gì có thể làm mốc...mà tiến tới
Đang đi ngon lành...bỗng nhiên: ''Xế. Ôm mệt rồi, không thể đi nỗi nữa'', tôi chưa kịp hoàn hồn thì ở hướng từ trên đỉnh có mấy bạn nữ đang xuống đi ngang qua hai chúng tôi, thấy thế tôi hằn học với bạn ấy ''mình lên tới đây rồi mà sao vậy? Còn chút xíu nữa thôi, nhưng nếu thích thì ôm xuống luôn đi, đi với mấy bạn này nè''.
Mấy bạn nữ kia thấy bạn ôm mình mệt cũng động viên ''còn chút xíu à, cố lên chị ơi, lúc em lên cũng như chị vậy đó, cố lên chị, sắp tới rồi''. Bạn ôm gật gù, tôi cũng để bạn ấy nghỉ chút xíu rồi mới đi.
Đi được thêm khoảng 15 phút thì từ trên đỉnh vọng xuống tiếng hú sung sướng của các bạn vừa tới nơi, hai chúng tôi như bừng tỉnh lại và nhìn nhau cười, dường như như lúc này bạn ôm của mình không còn cảm giác mệt như trước nữa. Chúng tôi chầm chậm tiến lên, riêng tôi cảm giác lúc này sướng khôn tả, tưởng đã ở mép đỉnh phải quay về rồi lúc này là đã có cảm giác của người chiến thắng. Tôi lúc ấy thấy ân hận về những lời lẽ học hằn đã dành cho bạn ôm lúc thất vọng về sức khỏe của bạn ấy, nhưng không biết sao chỉ mong bạn ấy hiểu cho tôi mà thôi.