Cơn mưa kéo dài như vô tận,chúng tôi không thể chờ đến khi tạnh mưa mà phải xuống ngay để còn kịp đi Pắc Ma.
Trong thâm tâm tôi quyết tâm đi Pắc Ma dù có thể sẽ ăn bờ và ngủ bụi trong đêm, xoong nồi, bạt đã chuẩn bị sẵn rồi, muốn cùng các bạn ăn bờ ngủ bụi một lần cho biết mùi.
Tháng 3, nhóm bạn của tôi ở SG ra cũng có 1-2 đêm như thế và họ vẫn có thể đi tốt để chinh phục mốc 0 và Fansipan nữa, đã trao đổi kinh nghiệm với các bạn ấy rồi nên tôi cảm thấy rất tự tin. Còn nếu tới Pắc Ma được trong đêm thì sẽ ở homestay, ở Pắc Ma chỉ có duy nhất homestay này.
Kế hoạch là như vậy...
Chúng tôi bắt đầu xuống núi...
Đoạn đầu từ mốc xuống là cực kỳ khó khăn vì đường dốc gần thẳng đứng, đi lên với khí thế ngùn ngụt và được sự cổ vũ lớn lao vì sắp chạm mốc nên không khó để đi nhưng đi xuống cực kỳ gian nan và vất vả khi trời mưa to, nhiệt độ giảm xuống quá nhanh,lạnh tê người, đường thì dốc trơn trượt, lớ ngớ là lăn xuống vực ngay lập tức...Chậm rãi và cẩn thận hết mức có thể chúng tôi nâng đỡ và hỗ trợ nhau từng người, từng người một vượt qua đoạn đầu khó khăn và vất vả này...
Máy ảnh đã để trong ba lô của chị Ngọc rồi nên chúng tôi không ai lưu lại được đoạn dốc này và cả cuộc hành trình xuống núi, thật đáng tiếc.
...
...
Có 3 đến 4 đoạn như vậy trong suốt đoạn đường đi xuống,chúng tôi đều vượt qua tuy nhiên những đoạn sau thì một số thành viên bị trượt chân và lăn xuống, lăn đoạn ngắn thôi, đủ làm ê mông và tạo cơn cười sảng khoái cho các bạn đi cùng, tôi nhớ không nhầm thì vồ ếch nhiều nhất là Pi và anh Cường, đường quá trơn trượt mà chỉ những ai chứng kiến và trải nghiệm mới có thể hiểu được sự vất vả trong cái mưa cái rét trong lần đi xuống này.
Có bất ngờ nho nhỏ với tôi là bạn ôm của mình đi về rất nhanh nhẹn, đi cùng tôi còn có Bi, người con gái khỏe nhất nhóm, sau đó em cũng tách nhóm xuống trước. Tuy bạn ôm của mình như hồi sinh sức lực là thế nhưng cũng không tránh khỏi những lần vồ ếch, lần đầu rồi lần 2 và lần 3 trượt chân nhưng tay tôi kịp kéo nên mông không tiếp đất, nhưng tới lần thứ 4, thứ 5 thì tôi cũng bó tay vì đường trơn quá không thể lường trước được nữa

....Và bạn ấy tiếp đất bằng mông mà không sợ bẩn nữa vì....Mông đầy bùn đất rồi.....
