Sonata
Phượt tử
- Cuối tuần này tớ đi Bắc Hà
- Là ở đâu?
- Không biết. Ở phía Bắc
- Đi với ai?
- Không biết. Chả quen đứa nào
8h30 tối thứ 6 từ Hà Nội đi Bắc Hà (ah bây giờ đã biết là nó ở Lào Cai ạ
). Xe Hải Vân, bến xe Mỹ Đình. Đoàn có 8 nam, 6 nữ. Rời bến khoảng 15km thì 1 bạn có ĐT báo việc gấp xuống xe quay về, còn 13 người.
5h30 sáng thứ 7 lên tới nơi. Đoàn đổ bộ vào nhà nghỉ ngay bến xe, thuê 1 phòng xếp đồ đạc rồi kéo nhau đi ăn sáng. Không biết sao phở, bún, bánh cuốn... ở đây đều có màu hơi nâu nâu. Bò thì chắc là thịt bò lở mồm long móng, hôi khủng khiếp. Nhưng hình như đói quá nên các bạn vẫn úp mặt vào bát chén cật lực; bạn hỏi "Có ai thấy thịt bò hơi hôi không", mọi người ngẩng mặt lên ngơ ngác "Không biết, hôi ah, ăn hết rồi (!)"
Ăn sáng xong quay về nhà nghỉ thuê xe máy lên đường.
Có bạn hỏi đường cung Hà Giang với cung Bắc Hà khác nhau như nào. Bạn thấy 2 cung này view giống nhau
Ruộng bậc thang và núi đá lởm chởm, mỗi ngôi nhà cách nhau cả quả đồi, sương mù trắng xóa cứ đi 1 tẹo bạn lại phải lau kính 1 lần. Đường Hà Giang đi dễ chết hơn, đường hẹp, dốc hơn, cua gắt hơn. Và đã rơi là rơi thẳng xuống vực mất xác. Đường Bắc Hà nếu rơi sẽ rơi xuống mấy bậc thang trên sườn núi, chắc cũng lượm xác lên được. Tuy nhiên đường Hà Giang chỗ nào đẹp là đẹp hẳn, trải nhựa bằng phẳng, xe đổ đèo lao vun vút; chỗ nào xấu là xấu hẳn, bùn lầy trượt bánh phải xuống xe đi bộ, mà đoạn xấu cũng ngắn thôi. Đường Bắc Hà mới gọi là tởm, đường nó xấu vừa vừa, xe đi thì vẫn cố đi qua được nhưng đau tim cấm khẩu luôn. May mà xe đi thuê chứ dùng xe của mình chắc xót bằng chết!
Điểm đến thứ nhất là Cán Cấu - chợ dân tộc.
Đồ "thổ cẩm" bày bán phần lớn là hàng Trung Quốc. Mía rất nhiều. Các bà các mẹ toàn thấy mặc váy thổ cẩm dài sát đất, địu con sau lưng, vừa đi vừa róc mía ăn. Ngựa thì gày còm thảm hại, lại còn chơi quả bờm húi cua mái lù xù nhìn vừa tội vừa buồn cười.
Cả đoàn lượn quanh chợ tìm món nào hay hay lạ lạ để ăn. Chợ Cán Cấu có vẻ có 2 món có thể gọi là lạ là... đậu phụ và xôi.
Đậu phụ thì nó như thế này:
Đựng trong cái chảo to đùng nên lúc đầu bọn tớ đoán mãi không ra là món gì. Chắc là đắt khách vì rất nhiều quán bán. Tò mò nên chỉ gọi 1 bát 13 người ăn thử. Một bát đậu luộc (nhìn giống tào phớ nóng) và một bát nước chấm. Mùi vị cũng không có gì đặc biệt nhưng đoàn đông nên tranh nhau ăn lấy ăn để. Nói chung là ổn.
Xôi thì nó như thế này:
Không biết dân ở đây gọi là gì (toàn tiếng dân tộc), bạn gọi là xôi 3 màu vì có màu trắng, màu vàng, màu tím. Mua 5k được một bọc to đại tướng ăn mãi không hết vì nó... nhạt toẹt, ăn giống cơm hơn là xôi. Thôi thì cũng mỗi đứa véo 1 miếng ăn cho biết.
Rời Cán Cấu đoàn đi Si ma cai.
Mục đích chính là đi lùng mận. Trước khi đi cứ thắc thỏm lo trời nắng hoa héo hết rồi trời mưa hoa nát hết. Quanh Bắc Hà không còn thấy bóng dáng hoa trắng nào. Trên đường đi Simacai nhìn thấy dăm cây mận tít dưới thung lũng xa tít mù tắp cũng phải dừng lại cố chụp mấy kiểu lấy tiếng là có hoa. May quá đi sâu vào rồi cũng được nhìn tận mắt sờ tận tay, có cả 1 vườn mận trắng xóa, không uổng công. Đường đi có đoạn bùn lầy nhoe nhoét, xế phải dắt xe còn ôm xuống đẩy mới qua được.
Tuy nhiên lên đến Simacai thì chẳng có gì ăn (đoàn này đi chỉ có 2 chuyện: chụp ảnh và ăn) nên lại quay lại. Tìm mãi được quán cơm ghẻ bên đường, nó nhìn cả lũ như ma đói nên chém nhiệt tình. Thịt lợn không hiểu nuôi kiểu gì mà 90% mỡ, 7% bì, còn được 3% nạc. Thế mà cũng gọi thêm cơm đến 3 lần.
- Là ở đâu?
- Không biết. Ở phía Bắc
- Đi với ai?
- Không biết. Chả quen đứa nào
8h30 tối thứ 6 từ Hà Nội đi Bắc Hà (ah bây giờ đã biết là nó ở Lào Cai ạ
5h30 sáng thứ 7 lên tới nơi. Đoàn đổ bộ vào nhà nghỉ ngay bến xe, thuê 1 phòng xếp đồ đạc rồi kéo nhau đi ăn sáng. Không biết sao phở, bún, bánh cuốn... ở đây đều có màu hơi nâu nâu. Bò thì chắc là thịt bò lở mồm long móng, hôi khủng khiếp. Nhưng hình như đói quá nên các bạn vẫn úp mặt vào bát chén cật lực; bạn hỏi "Có ai thấy thịt bò hơi hôi không", mọi người ngẩng mặt lên ngơ ngác "Không biết, hôi ah, ăn hết rồi (!)"
Ăn sáng xong quay về nhà nghỉ thuê xe máy lên đường.

Có bạn hỏi đường cung Hà Giang với cung Bắc Hà khác nhau như nào. Bạn thấy 2 cung này view giống nhau
Điểm đến thứ nhất là Cán Cấu - chợ dân tộc.



Đồ "thổ cẩm" bày bán phần lớn là hàng Trung Quốc. Mía rất nhiều. Các bà các mẹ toàn thấy mặc váy thổ cẩm dài sát đất, địu con sau lưng, vừa đi vừa róc mía ăn. Ngựa thì gày còm thảm hại, lại còn chơi quả bờm húi cua mái lù xù nhìn vừa tội vừa buồn cười.
Cả đoàn lượn quanh chợ tìm món nào hay hay lạ lạ để ăn. Chợ Cán Cấu có vẻ có 2 món có thể gọi là lạ là... đậu phụ và xôi.
Đậu phụ thì nó như thế này:

Đựng trong cái chảo to đùng nên lúc đầu bọn tớ đoán mãi không ra là món gì. Chắc là đắt khách vì rất nhiều quán bán. Tò mò nên chỉ gọi 1 bát 13 người ăn thử. Một bát đậu luộc (nhìn giống tào phớ nóng) và một bát nước chấm. Mùi vị cũng không có gì đặc biệt nhưng đoàn đông nên tranh nhau ăn lấy ăn để. Nói chung là ổn.
Xôi thì nó như thế này:

Không biết dân ở đây gọi là gì (toàn tiếng dân tộc), bạn gọi là xôi 3 màu vì có màu trắng, màu vàng, màu tím. Mua 5k được một bọc to đại tướng ăn mãi không hết vì nó... nhạt toẹt, ăn giống cơm hơn là xôi. Thôi thì cũng mỗi đứa véo 1 miếng ăn cho biết.
Rời Cán Cấu đoàn đi Si ma cai.

Mục đích chính là đi lùng mận. Trước khi đi cứ thắc thỏm lo trời nắng hoa héo hết rồi trời mưa hoa nát hết. Quanh Bắc Hà không còn thấy bóng dáng hoa trắng nào. Trên đường đi Simacai nhìn thấy dăm cây mận tít dưới thung lũng xa tít mù tắp cũng phải dừng lại cố chụp mấy kiểu lấy tiếng là có hoa. May quá đi sâu vào rồi cũng được nhìn tận mắt sờ tận tay, có cả 1 vườn mận trắng xóa, không uổng công. Đường đi có đoạn bùn lầy nhoe nhoét, xế phải dắt xe còn ôm xuống đẩy mới qua được.
Tuy nhiên lên đến Simacai thì chẳng có gì ăn (đoàn này đi chỉ có 2 chuyện: chụp ảnh và ăn) nên lại quay lại. Tìm mãi được quán cơm ghẻ bên đường, nó nhìn cả lũ như ma đói nên chém nhiệt tình. Thịt lợn không hiểu nuôi kiểu gì mà 90% mỡ, 7% bì, còn được 3% nạc. Thế mà cũng gọi thêm cơm đến 3 lần.