12h30, Tôi đi xe trung chuyển của Sapaco ra bến xe đi Siem Riep (nhân viên nhà xe bảo tôi như vậy). Lúc này thì tôi nhận được tin nhắn của D, D nói đã đến SR và đang đi tìm gueshouse cho 2 đứa. Tôi gửi cho D vài cái địa chỉ có phòng dorm tôi tìm được trên mạng . Xe từ PP đi SR khởi hành lúc 1h, tôi ko còn time ngồi ăn trưa, và cũng chẳng biết ăn gì, vì xung quanh chẳng có quán ăn nào. Tôi lấy cái bánh bao ăn dở lúc sáng ra ăn tiếp, và uống 1 hộp sữa cho đỡ đói. Lát sau thì tôi mới biết chuyến xe đi SR là của hãng xe khác, ko phải của Sapaco, điều đó có nghĩa tôi đã bị charge thêm vài $ tiền hoa hồng cho nhà xe lúc đặt vé đi thẳng đến SR. Nhân viên nhà xe tuyến PP – SR thông báo 40p nữa xe mới đến và gửi lời xin lỗi tới hành khách. Hahhhh, tôi đành ngồi chờ, xung quanh là những người xa lạ, bên ngoài cái nóng rực lửa xâm lấn vào trong, mà trong nhà chờ chỉ có mỗi cây quạt bé tẹo phục vụ cho hơn chục người hic hic…
Mãi đến 2h xe đi SR mới xuất phát, tôi dc xếp ngồi cạnh một bạn zai HN khá cute đi cùng thêm vài bạn HN khác nữa. Đám bạn này nhoi kinh khủng, có bạn nữ trong nhóm còn can đảm mang giày cao gót cả tấc đi bus cả ngày, mà hành lý lại nhiều, đáng nể thật.
Thỉnh thoảng tôi thức giấc, nhìn qua cửa sổ xe, thấy đoạn đường mình đi qua như thế này. Đường quốc lộ, nhưng những căn nhà sàn nằm sâu bên trong, xa thật xa mới có vài cái chòi tạp hóa của người dân sát mặt đường, ko có đèn đường (buổi tối thì chỉ có ánh đèn xe thôi). Hai bên đường đầy cát và bụi đỏ, có những đoạn đường xấu đá xanh lởm chởm, xe chạy gập ghềnh khiến tôi ko tài nào ngủ tiếp dc.
Hơn 5pm, nhân viên nhà xe giơ cái bảng bằng tiếng Anh, ra hiệu xe dừng lại cho khách ăn chiều, ở một nhà hàng cũng khá sang (so với tiêu chuẩn của tôi). Tôi hùng dũng bước vào nhà hàng, xem menu rồi gọi món … rẻ nhất ở đó 2$, chả biết là món gì. Đám bạn trẻ HN ngồi cạnh tôi cũng bước vào quán, 5p sau lại trở ra ngay, tôi nghe loáng thoáng 1 bạn nam trong số đó nói với giọng bất bình rằng quán ăn này mắc quá, ko đáng để ăn. Tôi thì sáng giờ chỉ có mỗi cái bánh bao và nước suối trong bụng nên đói lắm rồi, đắt cũng phải ăn! Bạn phục vụ xinh đẹp mang ra cho tôi cái dĩa trắng, muỗng nĩa rất sang trọng, tôi hứng khởi nghĩ thầm chắc thức ăn cũng ngon đáng đồng tiền đây. Một bạn phục vụ khác mang đến cho tôi tô cơm trắng và dĩa … rau xanh xào dầu hào. Tôi lại nghĩ thầm 2$ mà bữa ăn có thêm rau xào nữa thì đâu có đắt, và vẫn ung dung chờ món mặn dc đem ra. 1p, 2p, 3p trôi qua, tôi nghi nghi, quay sang nhìn bạn phục vụ thì thấy bạn ấy mỉm cười với tôi, hỉu rồi ha, bữa ăn 2$ đấy, tôi lẳng lặng múc cơm vào dĩa và ăn ngon lành, cơm với rau xào “Thôi kệ, đắt nhưng miễn no bụng được rồi”. Tôi quay trở lại xe thì trời cũng sập tối. Thấy tôi vào xe bạn zai Hà Lội cười xã giao, nhìn rất cute

) Tiếc là tôi đang ko có tâm trạng, nói chuyện với nhau vài câu tôi lại “tự kỷ” nhìn ra ngoài kính xe đến khi trời tối mịt hẳn ko còn nhìn thấy dc gì thì tôi trùm đầu lại dựa vào kính xe, nhắm mắt, suy nghĩ… Bạn zai í tưởng tôi ngủ tiếp nên ko dám làm phiền (chắc bạn đấy nghĩ tôi là đứa lạnh lùng kỳ quái lắm nhỉ?)
Suy nghĩ một lúc thì tôi khóc. Tôi đã khóc được, cái mà tôi đè nén mấy ngày nay, tuôn ra hết. Tôi ngồi co ro khóc suốt như thế cho đến khi D gọi cho tôi, lúc đó là hơn 8h tối. D hỏi tôi đi đến đâu rồi, tôi cũng ko biết, chắc là sắp tới SR. D bảo đã thuê 1 phòng single cho 2 đứa gần trung tâm, đề nghị tôi ở chung, nếu ko vừa ý thì sáng mai tìm ks khác, chứ giờ này tối tôi đi tìm ks cũng khó lắm. Tôi ok. Khóc đã đời, tôi lau nước mắt, nhìn sang bên cạnh thì ko thấy bạn HN đâu, nhìn lên thì thấy bạn đang ngồi cùng với thằng bạn. “Không lẽ bạn ấy tốt bụng nhường ghế lại cho mình sao ta? kkk” Bây giờ thì tôi tỉnh táo hơn rồi, bạn zai đó cũng trở về ghế của mình, bắt chuyện với tôi và nhoi tiếp. Lúc xuống bến xe, bạn í lại nở nụ cười kute chịu ko nổi với tôi, vẫy tay chào tôi và chúc tôi có chuyến phượt thành công (Lúc về ks tôi kể cho D nghe về ban HN này thì D cứ trách tôi sao ko xin số dth để còn làm quen hahaha)
Trời tối, ko bản đồ trong tay, tôi đứng giữa bến xe, hoang mang, làm sao về khách sạn đây? Tôi nghe thấy ai đó hỏi sau lưng tôi “Are you from VN?”. Quay lại, một a Cambodian đen xì, cầm tờ giấy ghi “Sapaco + tên tôi (two guests)” quơ qua quơ lại. “Oh, my name!” – “Are you X, right?” – “I think that one is not me, you have 2 guests”. Tôi bỏ đi, vì sợ biết đâu anh này lấy thông tin đâu đó, ra pick up tôi và sau đó bắt tôi trả giá cao ngất ngưỡng, hoặc giả vờ để đưa tôi đi đâu đó thì sao (như mấy vụ buôn người báo đăng í)? Tấm bảng đúng tên tôi, đúng nhà xe, nhưng tôi ko nghe nói xe Sapaco có pick up, huống chi tôi từ PP đến SR lại đi xe của hãng khác. Anh ta chạy theo gọi tôi lại:
-Hey, this is your name, right?
- Yes, but only me, not two
- Ok, I think the bus office made a mistake. I came here to pick up you
- Really? Is ... it ... free?
-Yes! Sure!
Tôi liều bước lên xe tuktuk, thử tin một lần người Cam đầu tiên mình gặp xem sao, nhưng tay thì cho vào balo cầm chắc con dao rọc giấy đề phòng

. Anh chở tôi đến văn phòng Sapaco, bảo tôi vào trong, nhìn thấy bảng hiệu Sapaco, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cũng buồn cười vì mình làm quá. Nhà xe này cũng tử tế ra phết, cho đi xe hãng khác, nhưng lại có dịch vụ pick up đàng hoàng. Tôi vào trong hỏi đường đến khách sạn mà bạn tôi đã book, anh nhân viên người Việt quay sang bảo tuktuk chở tôi về guesthouse, chỉ cách đó chừng hơn 500m. Tuktuk dừng lại trước guesthouse, Cambodia Backpacker, đúng địa chỉ bạn tôi đưa. Thấy a đứng đó mãi, tôi quay lại nói a có thể đi, nhưng a tuktuk muốn chờ đến khi check đúng ks bạn tôi ở mới an tâm, rồi cho tôi số dth dặn sáng mai nếu tôi cần tuktuk thì gọi cho a.