Bác duybis đúng một phần, là cái phần lóe lên ý tưởng. Tại sao mình phải kéo cày thay châu, cực khổ đẩy xe lòi cả dom, nổ cả đom đóm mắt, trong khi cái con châu này quá thong dong kéo một khúc gỗ cùi?
Sau một hồi tập trung chí tuệ thời đại trong buổi sáng đầu năm, mọi người nhất chí phải đi tắt đón đầu, lấy sức châu thay sức người. Dưng mà cái con châu và thằng bé chăn châu cứ ứ ừ. Xư nó, bi giờ mới thấm thía cái câu Ai bẩu chăn châu là khổ. Nó đã xướng, lại còn khệnh
Lại tập trung chí tuệ lần nữa mới phát hiện ra rằng mình cũng có châu, là cái con Uaz đó, lại có cả dây dù nữa, xỏ mũi vào mà vắt vắt, diệt diệt
hờ hờ.
Thực thi liền, năm mới không bàn nhiều í ới, dễ quẩn. Một bác nhẩy lên làm tài, một bác ngồi sau làm lơ. Bác lơ nắm cái dây dù để cho Uaz kéo, nếu có động tĩnh gì thì thả cái dây ra mà né cho lẹ
Cám ơn con châu đã đem lại ý tưởng, nhưng quên mày đi nhé, châu này còn lẹ hơn
Mới vắt diệt được chục mét, cả bác tài lẫn bác lơ hô hóan ầm ỹ: Họ, họ! Con châu sắt khựng gấp lại, hốt hoảng ngoái nhìn. Bác lơ mặt tái dại, phẩy tay liên hồi. Đau quá, chịu không nổi.
Chí tuệ tập thể tuy xáng xuốt, vẫn không nghĩ ra: cái con kào kào này nặng cả chăm ký chứ có nhẹ đâu, cái dây dù nó xiết cái tay bác lơ muốn lìa cả khớp.
Thua, không bằng con châu! Lại phải học nó: xỏ dây vào mà buộc trực tiếp, không cần kinh qua cái tay cái chân gì cả. Và như thế lại còn tiết kiệm được nhân lực, giảm thiểu rủi ro
Một lần nữa, cái bác này (có nick là ruou&hoa hay là hoa&ruou em không nhớ chính xác, nhóm Linh Cẩu bên TTVN) lại chở thành anh hùng khi xung phong nhận lãnh thêm chức năng làm cascadeur. Đó là một công việc nguy hiểm như đóng phim hành động. Ngồi lên con kào kào ngật ngưỡng, để cái xe Uaz kéo đi bằng một sợi dây dù ngắn, trên con đường đất đá lởm chởm, vừa đèo cao dốc đứng, vừa ngoặt nghẹo bất ngờ
Tiễn một người ra trận, mọi người dồn hết những gì tốt nhất có được cho bác í, không ngại phải sệch xì sô giữa đường để đổi đồ. Trang bị tận răng, chỉ mỗi ngực là không đeo giáp sắt:
Mọi người xúm xít dặn dò thừa thãi, bác Rượu Hoa từng vào xinh ra tử nhiều phen, cũng bảo quả này hơi bị mới lạ. Bác í gật gù, lầm lỳ lên xe, tay cầm cái dây giật giật: Vắt, diệt nìu!
Về sau, bác Rượu Hoa mới hé cho biết kinh nghiệm: ngoài chuyện phải giữ căng dây, chăm chú theo dõi xe kéo, lườm sẵn chỗ sẵn sàng nhảy ra
còn một động tác kỹ thuật khác là phải cài số (3). Để số mo mà bon bon có khi húc phải xe nhà mà mo phí luôn.
Trên xe Uaz, một không khí căng thẳng không kém, đôi lúc ngột ngạt. Không ai nói câu nào, mọi người cùng căng các lỗ cảnh giác, lỗ mắt nhìn, lỗ tai nghe, lỗ mũi ngửi, lỗ mồm sẵn sàng la
Bác tài chăm chăm nhìn vào gương hậu, lò dò chạy:
Hai bên hông, cửa bung sẵn, hai người thò đầu ngoái canh chừng. Từ từ, thấy ôn ổn rồi, bác Rượu Hoa ra hiệu: OK, chạy đi, lẹ lên chút:
Hơi thở từ lồng ngực nhẹ trở ra trong khi những sợi thần kinh vẫn giật tóc từng từng. Yên lặng trôi đi, trôi nhè nhẹ
- Ngã rồi! Ngã rồi!...
Tiếng hét giật như điện toáng lên trong xe, thất thanh quặt xuống nghẹn. Chiếc xe Uaz khựng két lại, xổ tung bụi mù. Cảm giác choáng cả cánh rừng yên ả. Từ 4 cửa xe, mọi người bổ nhào xuống, lao ngược lại phía sau còn tối tăm mờ mịt vì bụi