phuongsakura123
Phượt thủ
Lại đi tiếp, gặp cây cầu này. Nhưng anh nhẹ ký nên qua không sao! Hình như mình nghe cái rắt, chắc do Phương Xakura nặng quá, cây mục chịu kihông nổi!
[/QUOTE]
Anh Leng Keng, nỡ nào anh lại gieo tiếng ác cho em thía!! Em thề là em khá nặng nhưng cây cầu bị gãy là do Bí Đao ẻm làm. Mà nguyên nhân chính là do Thạch Sanh lấy cái cây đã bị chặt vát bởi lâm tặc làm cầu cho mình...Mà tính ra đaọn suối này không sâu, chỉ là một dòng chảy nhỏ, nhưng có điều bất tiện cho mình nếu phải băng qua suối mà bị ướt giày. Em chỉ sợ nhất là đoạn suối cái đêm mình đi lạc đường. Trời thì tối đen như mực do ánh trăng mùng 5 vẫn chưa đủ ánh sáng chiếu dọi xuống, lúc đó em rất mệt vì từ chiều em cứ loay hoay trong cái trảng cỏ để rượt theo mọi người. Em, Fendi, Thạch Sanh đi sau chót, muốn đi theo đúng lối mà mọi ngừoi đã vạch cỏ sẵn để đi mà không tìm ra đường, 3 tụi em bị lạc trong đám cỏ gai. Thạch Sanh bảo em cứ bang đại mà đi, nhưng em bang không nổi vì sức cùng lực cạn, cứ lao vào là bị đám cây gai ngáng lối và không thể nào thoát ra được... Nghe mọi người hú gọi ở phía trên mà tụi em đi hoài không thấy tới. Nghe Bánh hỏi là có thấy ngọn cây nào nào đó không, mà ...Sau đó Fendi, Thạch Sanh vượt qua mặt, em đi theo lối đi của Thạch Sanh mà cũng hết sức vất vả, vừa đi vừa sợ cây gai, vừa sợ trật chân do đi trên đá... May sao mà em cũng thoát ra được. Khi gặp được mọi ngừoi thì do trời đã quá tối nên mọi ngừoi lại đi làm em không kịp lấy hơi đã phải lê chân đi tiếp. Lúc này em thật sự đi hết nổi, Bánh nói với anh Thạch Sanh giúp em vác cái balô một đoạn cho em đỡ mệt. Buông được cái balô ra, em thở nhẹ nhàng hơn, bắt đầu lấy đèn pin ra rọi. Mọi ngừoi không mang đủ đèn pin nên lấy điện thoại ra làm đèn pin luôn. Porter kiêm dẫn đường cầm đèn pin dẫn đầu, ông cậu đi sau cứ thế mà đi nhờ vào ánh sáng phía trước. Thật sự mà nói, đi giữa đêm tối mà không có đèn pin quả là một điều khó khăn, bởi vì có thể va phải đá, vấp phải rễ cây té ngã như chơi...Lát sau, Thạch Sanh bảo em "em vác lại balô được chưa?", em biết anh Thạch Sanh cũng rất là đuối rồi, em thì cũng đã khỏe trở lại nên lấy lại balô và tiếp tục đi. Đoàn ngừoi đi tiếp và gặp một con suối. Xung quanh không có lấy một cây gỗ nào để làm cầu được, nhờ thế mà có màn bay nhảy tuyệt vời, có phải không. Bỏ balô xuống, từng ngừoi lấy trớn phóng qua, balô được ném qua sau... Thở phào vì hầu như ai cũng bay qua được.
Anh Leng Keng, nỡ nào anh lại gieo tiếng ác cho em thía!! Em thề là em khá nặng nhưng cây cầu bị gãy là do Bí Đao ẻm làm. Mà nguyên nhân chính là do Thạch Sanh lấy cái cây đã bị chặt vát bởi lâm tặc làm cầu cho mình...Mà tính ra đaọn suối này không sâu, chỉ là một dòng chảy nhỏ, nhưng có điều bất tiện cho mình nếu phải băng qua suối mà bị ướt giày. Em chỉ sợ nhất là đoạn suối cái đêm mình đi lạc đường. Trời thì tối đen như mực do ánh trăng mùng 5 vẫn chưa đủ ánh sáng chiếu dọi xuống, lúc đó em rất mệt vì từ chiều em cứ loay hoay trong cái trảng cỏ để rượt theo mọi người. Em, Fendi, Thạch Sanh đi sau chót, muốn đi theo đúng lối mà mọi ngừoi đã vạch cỏ sẵn để đi mà không tìm ra đường, 3 tụi em bị lạc trong đám cỏ gai. Thạch Sanh bảo em cứ bang đại mà đi, nhưng em bang không nổi vì sức cùng lực cạn, cứ lao vào là bị đám cây gai ngáng lối và không thể nào thoát ra được... Nghe mọi người hú gọi ở phía trên mà tụi em đi hoài không thấy tới. Nghe Bánh hỏi là có thấy ngọn cây nào nào đó không, mà ...Sau đó Fendi, Thạch Sanh vượt qua mặt, em đi theo lối đi của Thạch Sanh mà cũng hết sức vất vả, vừa đi vừa sợ cây gai, vừa sợ trật chân do đi trên đá... May sao mà em cũng thoát ra được. Khi gặp được mọi ngừoi thì do trời đã quá tối nên mọi ngừoi lại đi làm em không kịp lấy hơi đã phải lê chân đi tiếp. Lúc này em thật sự đi hết nổi, Bánh nói với anh Thạch Sanh giúp em vác cái balô một đoạn cho em đỡ mệt. Buông được cái balô ra, em thở nhẹ nhàng hơn, bắt đầu lấy đèn pin ra rọi. Mọi ngừoi không mang đủ đèn pin nên lấy điện thoại ra làm đèn pin luôn. Porter kiêm dẫn đường cầm đèn pin dẫn đầu, ông cậu đi sau cứ thế mà đi nhờ vào ánh sáng phía trước. Thật sự mà nói, đi giữa đêm tối mà không có đèn pin quả là một điều khó khăn, bởi vì có thể va phải đá, vấp phải rễ cây té ngã như chơi...Lát sau, Thạch Sanh bảo em "em vác lại balô được chưa?", em biết anh Thạch Sanh cũng rất là đuối rồi, em thì cũng đã khỏe trở lại nên lấy lại balô và tiếp tục đi. Đoàn ngừoi đi tiếp và gặp một con suối. Xung quanh không có lấy một cây gỗ nào để làm cầu được, nhờ thế mà có màn bay nhảy tuyệt vời, có phải không. Bỏ balô xuống, từng ngừoi lấy trớn phóng qua, balô được ném qua sau... Thở phào vì hầu như ai cũng bay qua được.