...Rồi những lúc dừng lại hỏi đường vì tối, vì đường khó đi, hay gặp điểm sạt núi, ngã rẽ, cứ nghĩ là thôi rồi, không đi được rồi…nhưng đường vẫn ở trước mặt, nhỏ hơn thôi, chênh vênh trên điểm sạt lở, đã 3 lần như thế, cứ nghĩ thấy sạt núi, lúc đêm tối là hết đường…nhưng con đường vẫn bên kia, chỉ một điều bạn có đủ can đảm để điều khiển xe qua con đường nhỏ vừa bánh xe bạn, chênh vênh bên mép vực, để mà qua không thôi…lần 1, có thể run tay, mắt mờ hết đi…nhưng lần 2, bạn sẽ bình tĩnh trở lại, vì lần 1 bạn đã qua rồi, còn điều gì để sợ nữa? Lần 3, vẫn một điểm sạt khác, xe bạn không thể lao lên vì rằng dốc cao quá, người dân không qua đó mà qua cầu tre, một cây cầu được bắc chênh vênh qua suối…từng xe, từng người qua một, không nhanh được…ấy thế là bạn đã qua, đã vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân rồi đấy…đoàn nhà gã đi đường đã gặp những điều như thế, giữa đêm tối không có ai khác ngoài những bạn đồng hành, ảnh thì chẳng thể chụp được nhiều nữa, chỉ làm sao ra được chỗ này, tìm chỗ mà nghỉ lại thôi, cũng muộn lắm rồi…