Sonvc
Phượt tiên
Con đường thế này, mấy khi nghĩ rằng mình đang đi trên thiên đường đau khổ ấy nhỉ? Ngoái đầu chụp lại một chút cái quãng mình vừa qua, cũng may là trời không mưa, mưa thì…toi lóp ngóp trong bùn, để ôm xuống đi bộ những quãng mà đường chỉ đủ cho cái bánh xe, vì ngay bên cạnh là cái rãnh do xe ô tô tạo ra, sơ xẩy cái trượt xuống đó là…hết lên luôn…ít cũng là sâu tới ngực í chứ…
Ôm tác nghiệp, ghi lại hình ảnh đường, để về còn có cái đang kể bây giờ…
Trước khi đến với đoạn vui hơn, hình ảnh về cái đoạn mà giờ còn nhìn được cái mặt đường đấy các bạn ạ, chứ đoạn sau chẳng biết là thế nào nữa…vừa đi vừa mong là cái đoạn khó nó ngắn thôi, cứ nghĩ từ tt. Sông Mã lên đến Chiềng En có hơn 32 km, thì đoạn khó nó ít thôi, ai biết đâu nó cũng ngót nghét lên đến 32 km chứ, đi qua rồi mới dám nghĩ là mình đã từng đi cái đoạn đường đấy…đi cái quãng gần 35 km đầu tiên trên cái con đường mà bùn lầy còn nhiều gấp mấy lần đá sỏi, hết 35 km vẫn còn hơn 20 km cực hơn nữa, ấy mà vẫn qua…vẫn hò nhau qua, cũng do tối rồi nên ảnh ọt cái quãng khó nhất là ít dần, có chụp thì chăng thấy lờ mờ mặt người, chứ con đường dọc sông thì mất dạng, thấy đâu đó bằng mắt là những con thuyền khai thác cát neo đậu giữa dòng trên sông thôi…Vừa đi, vừa nói chuyện để cái cảm giác đi đường bớt trống trải, mà có ai đâu, đường khó ôm xuống đi bộ rồi, có xế là cố gắng điều khiển xe lao lên phía trước mà thôi…
Mọi chuyện bắt đầu từ cái lúc nào không hay, giờ gã cũng chỉ nhớ là từ khi rời thị trấn Sông Mã, tại quán cơm lúc 14h chiều mà thôi, rồi cứ thế hành xác trên đường, mà vẫn hy vọng, có đâu 10 km đường nhựa để mà đi…lúc đó có bói cũng không thấy…