Chặng 2: chân núi - đỉnh núi Chứa Chan
Bắt đầu leo núi, cả đoàn cứ nhắm theo đường cột điện mà đi. Khởi đầu 1 tay xách hộp thịt và chai nước tương, 1 tay xách cây đàn, nhưng quả thật là ko có tay bám thì khó có thể trèo lên con đường đó. May mà có quyền trợ giúp từ Tuấn cây nhỏ, cảm ơn bạn này nhiều, cây đàn của mình phải hãnh diện là một trong số những cây đàn chinh phục núi Chứa Chan(c). Có 2 chuyện nhỏ nhỏ trên đường leo lên:
Chuyện thứ 1: chai nước tương
Đoàn ban đầu còn đợi nhau nghỉ ngơi, sau bạn nào có sức thì cứ đi trước, ai mệt cứ ngồi nghỉ. Cứ thế đoàn tách ra làm 3 nhóm nhỏ. Đi đầu có Đạt, Tuấn, Hà, Mimi... Mình đi giữa cùng với chị mèo béo, Thảo, Hiền, Isis... Tốp cuối có anh Sơn 75, Tuấn, chị già, anh Chương... Mình cầm hộp thịt và chai nước tương, chúng nó được gói trong 1 cái bịch nylon, trong lúc leo trèo thế nào, cái bịch bị thủng và chai nước tương rớt ra lúc nào ko biết, còn mỗi hộp thịt, sau mới phát hiện ra. Lúc tốp giữa đang nghỉ ngơi thì anh Chương trong tốp sau bắt kịp. Anh ý bảo "Vừa mới lượm được chai nước tương của ai làm rớt!".aaaa, vậy cũng được nữa hả, đúng là vietnam got talent, cả nhóm vỗ tay rần rần... (beer)
Chuyện thứ 2: cột điện
Leo hoài, leo mãi, đến 1 lúc mình cảm thấy rất rất mệt và mỏi rồi thì anh Chương nói đại ý thế này: đã đi được 60 cây cột điện rồi, tổng cộng có 127 cây, nghĩa là được nửa đường rồi. Lúc đó nghĩ: má ơi, giỡn hay chơi vậy, leo nãy giờ mà có nửa đường thôi hả. Chỉ hy vọng ảnh đùa hoặc ảnh đếm sai (nhưng rất tiếc). Mãi sau này lúc ngồi nghỉ, mượn đèn pin của bạn Thảo soi lung tung mới phát hiện ra trên thân cột điện có đánh số, lúc đó là số 115. Thế là cả đám động viên nhau, còn hơn 10 cây cột điện nữa thôi, tinh thần phấn chấn hẳn. Đếm từng cây, từng cây...125...126...sao ko có dấu hiệu gì là đến nơi hết vậy....127 đây mà...rồi 128...129...nghĩa là ko phải có tổng cộng 127 cây, chắc nghe nhầm rồi. Mấy đứa ngồi nghĩ ra đủ thứ viễn cảnh, chắc là 167 cây, mà cũng có thể là 197. hix. lúc đó gần như ko bước nổi nữa, đi 1 chút dừng 1 chút. đói và khát. Bạn Thảo lôi ra 1 cây bánh biscuit, mấy đứa chia nhau ăn. Đó là cây bánh biscuit ngon nhất mà mình được ăn. Ngồi giữa đồng cỏ, sương mù giăng tứ phía, mưa lất phất, gặm bánh biscuit, mình nghĩ bụng: giờ còn bao xa ko quan trọng nữa, cứ đi rồi cũng phải đến thôi. Nhưng cũng chính vì vậy mà quãng đường còn lại cũng nhẹ nhàng.
Viết ra để sau này những nhóm sau có đi thì ko phải sốt ruột, ko biết có ai viết chưa, nhưng có tổng cộng hơn 140 cây cột điện, cột điện trên đỉnh núi đánh số 138, rẽ trái 1 chút là ra đài truyền hình, rẽ phải ra nhà mấy chú bộ đội.
Trải qua thử thách giống vậy, mỗi người có bài học cho riêng mình. Với mình thì nhận rằng chặng đường đó quá dài và mệt mỏi vì mình đã quá quan trọng việc đến đích. Nếu cứ bước đi và tận hưởng những thứ trên đường đi, như ngắm cảnh thị trấn dưới núi, hoặc cứ lấy máy ảnh ra chụp chọt mọi người, hẳn đường đi đã thú vị hơn. và dĩ nhiên, ngắn hơn.