Cuộc hành trình của chúng tôi tiếp tục đạp đến nước Rumania. Ấn tượng xấu mà tôi nhớ, đó là khi qua cửa khẩu. Tuy là họ không làm khó dễ gì về vấn đề giấy tờ, nhưng thấy lính ranh giới ăn mặc bê bối với trang bị xúng ống đến tận răng. Làm tôi cảm thấy ngột ngạt.
Vùng gần ranh giới hơi vắng bóng người và nhà cửa lưa thưa. Mới đi một đoạn đường ngắn, chúng tôi đã thấy 3 chú chó và một chú mèo, bị xe cán chết, đang nằm với nhiều tư thế ghê tởm trên đường. Tôi thấy sao họ lại man rợ đến thế? Chứ ở VN mấy chú chó mèo kia sẽ có người đưa đi cấp cứu ngay.
Nhà độc tài Nicolae Ceausescu đã bị xử tử 5 năm về trước, nhưng những vết thươnng còn để lại dấu vết rõ rệt. Người dân bên này tôi cảm thấy còn nghèo nàn hơn những xứ xở mà tôi vừa đi qua.
Đôi khi có vài trường hợp, họ không chặng đường chúng tôi, mà từ xa họ hỏi chúng tôi muốn đổi đô la không? Chúng tôi chưa hề gặp vấn đề này bao giờ.
Lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến cảnh người dân Gypsy, họ sống ngoạn mục trên xe ngựa giữa những cánh đồng xanh bát ngát.
Đạp qua khu ranh giới một đoạn, chúng tôi gặp 1 anh bạn già với hành lý lỉnh kỉnh trên chiếc xe đạp cũ kỹ trướcc mặt. Biết anh già này cũng cùng dòng máu đây, cho nên chúng tôi đạp theo và bắt chuyện.
May sao gần đó có điểm dừng chân và chúng tôi ghé lại để dùng bữa trưa. Anh bạn già này mời chúng tôi bánh mì và salami, một cây salami ngon và tò đùng từ xứ Hungary. Chúng tôi mời lại anh dìa tách trà nóng.
Lúc trò chuyện tôi mới biết anh già này lúc đó là 50 tuổi, người Đức và cũng đang đạp xe du ngoạn bụi khắp Châu Âu. Ânh này mới đạp một vòng lớn bên Liên Xô về tới đây.
Sau bữa ăn trưa thân mật, chúng tôi lại chia tay nhau, vì tuyến đường chúng tôi đi không cùng hướng.
Tôi nhìn bản đồ, thấy đoạn đường trước mặt chúng tôi phải vượt qua một dãy núi, đồng thời những gì chúng tôi chứng kiến vài tiếng đồng hồ qua. Chúng tôi thấy xứ xở không thích hợp với chúng tôi và chúng tôi quyết định đạp tới Arad và sẽ đón xe lửa đến Constante. Chúng tôi không muốn dùng nhiều thời gian ở những nơi mà mình không thích.
Đến Arad, chúng tôi ghé thẳng tới nhà ga và hỏi mua vé. Khi thấy nhân viên ở đây họ không giao tiếp bằng tiếng Anh, tôi phải lấy giấy bút ra vẽ them vào 2 chiếc xe đạp. Họ hiểu nhưng họ giải thích là vé cho xe đạp là không cần thiết.
Chúng tôi đợi chuyến xe của mình cũng không lâu. Khi lên xe lửa, đến lúc kiểm soát vé thì chúng tôi gặp vấn đề. Nhân viên kiểm soát vé trên xe lửa làm khó dễ về vấn đế thiếu vé cho 2 chiếc xe đạp. Ho ra hiệu chúng tôi phải trả thêm.
Tôi móc tiền ra hỏi bao nhiêu là đủ. Thấy họ chỉ vào tờ giấy bạc có giá trị cao nhất, là tôi tự hiểu tụi này muốn gì. Cái thói ăn tham này mình đã quen thuộc quá, một xã hội độc tài đã tạo nên những con người thế nầy. Tuy là đã bị chấm dứt cách đây 5 năm, nhưng vẫn còn đòi hỏi một thời gian dài, để người dân tiếp thu một văn hóa mới.
Tôi đút tiền trở lại vào túi và ra hiệu là không trả. Thế là đến trạm dừng tới, họ đá đít chúng tôi ra khỏi xe.
Tôi lại phải đến phòng vé của sân gà này phân bua. May cho tôi cùng lúc ấy có một vị khách gần đó có tính tò mò. Ông này biết chút tiếng Đức và muốn giúp tôi lý giải sự việc. Cũng nhờ tôi bập bẹ được vài câu, nên chẳng khó khăn gì, ông ta đã giúp tôi mua thếm 2 vé dành riêng cho xe đạp. Còn 2 vé vừa rồi chúng tôi cứ giữ lại và dùng tiếp cho chuyến tới.
Khổ cái là lúc này đã gần tối mà chuyến xe lửa đến sáng sớm mai mới có. Thế là chúng tôi phải ngủ lại trong nhà ga. Ông khách giúp tôi việc mua vé lúc nãy cũng phải đợi chuyến xe lửa sáng mai. Nên ông ấy cứ khoái ngồi cạnh bên tôi và trò chuyện mãi. Tôi vừa mệt, người đang con bực bội về những sự kiện của ngày hôm nay, vừa đâu có biết nhiều tiếng Đức, mà cứ ngồi ráng nghe lão này nói chuyện, làm tôi cảm thấy khó chịu thêm.
Chúng tôi có bàn luận là chia nhau ngủ để một người thức mà canh đồ, vì mình không thể tin tưởng ai hết. Tối hôm đó tôi đã cho anh bạn tôi ngủ yên và mình tôi ngồi chịu trận với lão nói dai này cho tận tới mờ sáng.
Chiều hôm đó xe lửa chúng tôi mới tới Constanta, một thành phố cảng nhỏ thuộc Biển Đen. Chúng tôi tình cờ tìm thấy một khu cấm lều và xin phép được cấm lều ngủ tại khu ấy. Lạ thay những cái lều này chắc thuộc dạng tiễn lãm, nên tối hôm đó chúng tôi chẳng thấy một bong mà nào xung quanh hết. Bên ngoài cổng vẫn có bảo vệ canh gác, giúp cho chúng tôi có một giấc ngủ bình yên vô sự.
Sáng hôm sau chúng tôi sẽ đạp tiếp qua Balgaria, chúng tôi không còn cách ranh giới bao nhiêu xa nữa, chúng tôi sẽ đạp tới Kavarna.