Xin lỗi mọi người vì đã gieo vào các bạn một nỗi buồn. Bản thân mình cũng có cảm xúc như vậy. Trong cuộc sống quay cuồng này, mình chưa tìm được lối thoát, và chắc rằng những ngày như những ngày vừa qua giữa chúng ta sẽ là những lỗ thoát nhỏ giúp ta tạm thời tránh đi cái sự ổn ào, điên đảo của cuộc sống.
Mỗi khi bật máy lên, úp ảnh, Gấu mẹ lại hỏi "Lại phượt àh, sao dư âm lâu thế". Đúng thế, cô nàng chắc không hiểu được cái cảm giác những người vừa thoát khỏi ồn ào, xô đẩy có được những giây phút ngắm nhìn bầu trời xanh yên ả giữa núi rừng hùng vĩ và đầy ắp tiếng cười để có được cảm lạc quan cho cuộc sống. Có lẽ mình đã hơi ích kỷ khi một mình có được cái cảm giác đó mà không cho nàng cùng đi.
Trung bình một tháng mười mấy ngày lang thang trong nước có, ngoài nước cũng có nhưng chẳng đọng lại điều gì trong mình cả mà tại sao mình lại nhớ cái cảm giác vi vu trên những con đường lởm chởm giữa 4 bề là núi cao vực sâu đến vậy. Hay là phải lòng ai nhỉ, không phải đâu cứ đi, cứ đi để cười, để vui chính là những liều thuốc vitamine nhỏ giọt mà mình đang rất cần giúp cho cuộc sống cân bằng.