Rời Nghĩa Lộ khi đã 3 giờ chiều sau khi tham quan dây chuyền tráng bánh cuốn nhà bạn gái Ku Vinh. Cái dây chuyền này quả thực là sáng tạo, nghe nói chủ nhà học công nghệ ở tận bển về làm Dũng mê tít, chắc trong đầu cu cậu có ý tưởng bánh cuốn hóa làng mình đây. Cả đội lại lên đường giữa cái nóng hậm hập của thời tiết dưới xuôi, đường qua Thu Cúc, vườn quốc gia Xuân Sơn đẹp nhưng có lẽ bắt đầu từ đây tôi cảm nhận được không khí của cả đoàn bắt đầu trầm lắng, những tiếng cười vui vẻ hình như ít dần.
Đến ngã 3 Cổ Tiết lúc 7h tối, ai đó kêu lên: Ngửi thấy mùi Hà Nội rồi, quả thực không khí đã bắt đầu ngột ngạt. Tiếng còi, ánh đèn xe loang loáng. Sau khi nghỉ ngơi 1 chút cả đội lầm lũi tiến về Hà Nội. Tôi và Nhỡ trên một xe nhưng hầu như không ai nói câu nào, thi thoảng chỉ hỏi nhau: Có đủ quân không? Tôi đoán các xe khác cũng vậy, mỗi người có tâm sự riêng. Sau 4 ngày cùng nhau trên những con đường, hòa mình vào thiên nhiên, con người ở những vùng đất còn hoang sơ, gian khó nhưng đầy ắp tiếng cười hồn nhiên, trẻ trung và vui vẻ, chúng tôi lại quay trở về với cuộc sống hiện tại. Giường như ai cũng không sẵn sàng với việc quay trở lại với nó.
Hà Nội đón chào chúng tôi bằng sự hỗn loạn trên đường phố xe cộ đi lại như đan sợi với những tiếng còi xe inh tai, những cô gái mặc những chiếc váy ngắn cái sau may ngắn hơn cái trước để lộ tối đa cặp đùi ếch ngồi trên những chiếc xe có được do bán đất hay đền bù hoa màu được điều khiển bởi những cậu thanh niên đầu không một sợi tóc, quần sóc dép xỏ ngón, trên cổ là những chiếc dây chuyền to như sợi xích cổng. Đâu đó là tiếng cãi, chửi nhau kèm theo chân tay vung loạn xạ của những con người được coi là sành điều chỉ vì những va chạm nhỏ nhoi không đủ làm đổ xe.
Cuộc sống chán ngấy của tôi và các bạn như vậy đó. Nhưng ai cũng phải lao vào như một con thiêu thân vì 2 chữ Tồn Tại.
Những ngày qua, những ngày đầy ắp tiếng cười không ưu tư là khoảng thời gian tuyệt vời trong tôi và trong các bạn.
Giờ đây khi ngồi viết những dòng cuối về quãng đường chúng ta đã đi qua là tôi đã đi tới 5 tỉnh cao nguyên và miền bắc vì công việc rồi nhưng những cảm xúc về chuyến đi vẫn còn nguyên vẹn.