Bác làm em buồn dần đều theo từng trang cuối đó bác.
Em không sôi nổi bằng Mèo, không vô tư bằng Tạt, không vui vẻ như Vui. Em không bao h nghĩ bác lại nghĩ thế =)) Em đi thực ra để thỏa mãn sự ích kỷ bản thân, để k phải lo lắng chuyện cv, gia đình, để cứ thế phiêu diêu tự tại chứ k nghĩ là để lại cho bác cảm xúc như thế

Em cũng k phải sắt đá, cũng có tình cảm, cũng biết yêu thương, có thể chưa tới lúc thôi ạ. Nếu là của em sẽ là của em rồi, không phải của e e k bao h níu lại =))
Hôm nay, em có những cảm xúc k thể nói lên thành lời, về lại đọc những dòng này của bác, quả thật, ngập trong một loạt những mớ cảm xúc hỗn độn...Nuối tiếc cũng k giữ lại được những gì đã qua. Thôi thì cứ thế bước tiếp vậy
