Tôi cứ tưởng như một vài cửa khẩu phía Bắc, thế là cử 1 tên vào hỏi han, thì ra phải đi thêm gần 3km nữa mới tới trạm kiểm soát của các bác nhà ta.
Đường vào ngổn ngang toàn là đất, đá, xi măng, đường xá thì xẻ dọc xẻ ngang tứ phía chả biết đi đường nào. May mà đi thêm đoạn nữa thì có bảng hướng dẫn.
Sau này tôi mới biết nước ta đang gấp rút làm đường để phân chia ranh giới giữa nước ta và nước bạn (anh em thì anh em chứ không có ranh giới thì có ngày die)
Vừa đưa máy hình lên thì xuất hiện một bác mặc đồ rằn ri phất tay ra hiệu không được chụp hình, thôi thì khỏi chụp cho nó lành, không biết ku Trung có chộp được tấm nào không
Lúc đi thì chẳng có kế hoạch gì hết, nên 3 tên chỉ có 3 cái CMND phòng thân, nhớ lại cái vụ Trung thu mùa nước nổi Đồng Tháp, thôi rồi.
Thế là lại năn nỉ, mình và ku Trung năn nỉ sao anh ấy cũng không động lòng, con cháu cụ Hồ có tấm lòng sắt đá thật.
Trong khi tụi mình năn nỉ thì cả bên kia và bên này cửa khẩu người người cứ qua lại chẳng cần giấy tờ gì hết, lý do hả "quen mặt hết nên không cần giấy tờ".
Ôi ước gì chúng mình cũng quen với anh ấy nhỉ.?
"Anh ơi tụi em để 2 chiếc xe, ba lô, máy ảnh, điện thoại di động, CMND lại, tụi e đi bộ 10p rồi về được không anh"?
Tụi em đi cả mấy trăm cây số lên đây, tụi e đi vội quá nên không mang theo passport, anh cho tụi em qua đi, "không được đâu, năn nỉ vô ích"
Một tên điện thoại về Kontum nhắc tên của nhân vật Hải nào đó quen với anh ấy, nhưng vẫn từ chối.
30p trôi qua, người thì cứ lũ lượt qua lại mà chẳng cần giấy tờ gì hết, tôi bắt đầu mệt mỏi, về thôi Trung ơi, mình không mang giấy tờ thôi thì đừng làm khó xử cho anh ấy, dù miệng nói thế mà trong lòng vẫn thấy bực, đã lên đây không lẽ lại quay về mà không ngía được người anh em Lào như thế nào?
Đã lên tới đây thôi chị cố gắng năn nỉ anh ấy thêm đi chị, dù sao chị là con gái nói dễ thông cảm hơn 2 đứa con trai bọn em.
Nhìn tụi tôi hồi lâu anh ấy phán một câu choáng "ai biết mấy người có phải là tội phạm không, qua đó rồi trốn luôn không về gây rắc rối cho tụi tôi"
Trời ơi, trông ba chúng tôi giống tù nhân vượt ngục lắm hả trời, bó tay.
Giữa trưa ngưới thì đói, khát, lại năn nỉ ỉ ôi mà còn nghe thế, điên người lên thế là tranh cãi. hix
Cãi nhau một hồi thế là có người lên, thay ca, mình thì nhất quyết phải qua đó cho được rồi về để không mang danh là tội phạm, hehe
Cuối cùng thì anh này cũng dễ thương và thấu hiểu nỗi gian truân sang xe vượt đèo nên cho chúng tôi qua, chỉ giữ lại CMND, còn được cảnh bảo là đường xá sình lầy, qua nhanh rồi về.
Không còn gì vui hơn, thế là lại bon bon, chưa kịp hưởng gió trời thì gặp phải thế này
Tôi ngôi sau tay lái lụa chân không cần chạm đất, hắn lo hết, nhưng lại lo lắng cho Trung công tử, vì hôm đi phượt Đông tháp hắn toàn ôm chứ ít làm xế
Sợ hắn không đi qua khỏi đoạn này thì toi công cả tiếng năn nỉ bác kia
Đoạn đường toàn sình lầy từ núi đổ xuống do cơn bão số để lại làm cả đoàn xe kẹt cứng đợi chiếc xe múc múc từng mảng bùn lên.
Nhìn hắn vừa cùng chiếc xe vượt qua khỏi đoàn xe kia và cả đồng sình lầy đầy người, tôi nghĩ chắc phải về đổi cho hắn biệt danh là Trung lái lụa, =))