Re: Cuộc phiêu lưu của chàng "Gà mờ" đến Thái Lan - Ấn Độ - Nepal - chinh phục Himala
Nhà đang mất mạng tùm lum hết cả. Nên ngại viết, Viết phải có hình ảnh đính kèm không lại bảo bịa chuyện, haha
Ờ thì vừa đến Pokhara xong, cả bọn dắt díu nhau đi tìm nhà nghỉ. Nói lại cho mọi người dễ theo dõi. 3 thằng bao gồm có tớ - thằng gà đến từ Việt Nam, Oscar - thằng lắm mồm đến từ Mexico (thằng này đến bây giờ suốt ngày nó nt lèo nhèo, bực mình ghê gớm với nó) và Francois - thằng chi li đến từ Pháp.
Trong 2 thằng, thì Oscar là thằng tình cảm nhất, nó hay tâm sự và kêu ca với mình. Trong suốt hành trình leo núi nó cũng hỏi han "Hiep mày ổn không ?" hay "Mệt quá thì chúng ta đi chậm lại cũng được". Cũng lắm mồm nhất, lúc nào cũng Hiep, Hiep... làm mình đau hết cả đầu và nó cũng là thằng ghét Francois nhiều nhất. Nó toàn nói nhỏ với mình: "Thằng Fraincois là thằng ích kỉ, nó chỉ nghĩ đến bản thân nó, chẳng bao giờ nghĩ đến người khác cả. Lúc nào đi xong vụ này tao chỉ muốn đấm vỡ mồm nó

)
Còn thằng Francois. Nói thực là tui cũng hơi ghét ghét nó thật, hehe. Nó chi li, à không cũng chẳng biết gọi là tiết kiệm hay keo kiệt bủn xỉn nữa. Cũng có thể ở ranh giới giữa 2 cái. Mà cũng chẳng biết, có thể phong cách sống của người châu Âu nó thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đôi lúc mình cũng nghĩ xấu về nó nhưng nhiều khi thấy nó cũng nhiều điểm tốt lắm, không có nó là người dẫn đường chắc cuộc hành trình sẽ khó khăn hơn nhiều. Nên sau nghĩ lại ai cũng có ưu nhược điểm của riêng mình, bản thân mình cũng thế thôi nên sau mình cứ vui vẻ hết thôi, cái gì đến nó sẽ đến.
Còn tôi - là thằng xấu toàn diện rồi. Chả cần phải nói ! :gun
Quay lại cái diễn biến câu chuyện nào. Ờ, sau cả ngày mệt mỏi rồi, bây giờ lại lẽo đẽo theo chân 2 thằng đi tìm nhà nghỉ. Ôi giời ạ, thằng Francois nó cứ đi tìm hết ksan này đến ksan khác, làm sao phải "ngon, bổ, rẻ" nghĩa là "phòng đẹp, giá rẻ, wifi, nước nóng đầy đủ" thì nó mới chịu. Tính đi tính lại nó dẫn đi gần 10 cái khách sạn, đi bộ cả vài cây số. Mà mình thấy mấy cái khách sạn cũng đẹp cũng ok đấy chứ, cứ như resort 3 sao ở Việt Nam đấy chứ. Lúc đó mệt ghê gớm, bực vô cùng. Cuối cùng tưởng chọn được cái khách sạn nào đẹp đẽ cơ ai dè hắn chọn luôn cái nhà nghỉ đang sửa chữa tùm lum hết cả. Nước nóng thì không có wifi thì cũng chả có luôn. Thôi mệt, kệ chỉ cần có chỗ nằm là được rồi, chán chả buồn nói.
Xong xuôi đâu đấy, mấy thằng lại rủ nhau ra tiệm kiếm cái gì ăn. Lại y như lúc nãy, đi cả chục cái nhà hàng, check chiếc bảng giá , menu các kiểu. Mà nó cũng chả thèm để ý đến xem mọi người có ý kiến gì không, cứ một mình quyết định hết. Oscar nó cứ mặc kệ. Sau cùng bực mình quá, mình có phải là gà cho nó chăn dắt đâu. Mà thú thực từ lúc mình lên đại học đến giờ, mình ghét nhất là phải lẽo đẽo theo sau 1 thằng leader mà chả biết nó đưa mình đi đâu cả.
"Mày đi tìm đâu thì tìm, tao quay lại cái nhà hàng vừa nãy, *** đi nữa" haha. Thế là quay mông đi luôn, ngoái sau thấy 2 thằng lại lẽo đẽo đi theo mình.
Thực ra nó tính toán thế là tốt, làm sao cho hiệu quả cao nhất nhưng cái gì quá thì lại thành dở. Ai dè ở Pokhara được có nửa ngày, đi nguyên cả 3h đồng hồ chỉ để tìm cái ksan giá rẻ với cái bữa ăn giá rẻ vài chục rupi thì lấy đâu thời gian mà đi thăm thú nữa. Thằng Oscar nó nói một câu thế này "Đi du lịch thì đi để trải nghiệm, chớ cứ tính toán mệt mỏi thế ở mẹ nhà cho xong đi, haha" Khổ thân ! tại nó ức chế quá. Đôi khi mình cũng cáu tiết nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Vừa ăn, 3 thằng ngồi bàn tính xem phương án chinh phục Annapurna Base Camp như thế nào. Gặp luôn ngay ông bên cạnh kêu tao vừa từ trên xuống. Trên đó dạo này đang có tuyết, bọn mày đi phải cẩn thận đấy, chuẩn bị đầy đủ túi ngủ các kiểu vào không chết cóng đấy"
Nghe thế thằng Oscar kêu ầm ầm, lo lắng: "Có khi tao không leo núi nữa mày ạ, nguy hiểm thế tao không dám đi" Mình trấn an bảo: "Mày nhìn tao này, chả biết gì, tao còn từ Việt Nam tao còn dám một mình qua Ấn Độ, còn qua Nepal đang ngồi đây với mày nghĩa là Himalaya là cái gì. Chỉ cần mày muốn là mày làm được hết !!! Nhớ chưa. Sợ cái gì, sống chết tao cũng sẽ leo, không có chuyện bỏ cuộc giữa chừng được". Nó mếu máo: "Nếu tao nhỡ có chết trên đỉnh núi, nhớ giữ xác tao rồi mang xuống núi gọi mẹ tao từ Mexico qua giùm tao với nhé" Mình cười ầm ầm: "Nhỡ cả mày và Francois đều chết thì tao chịu. Lúc đó tao bỏ xác 2 bọn mày ở đó thôi" Nó cứ kêu oai oái, haha.
Ngồi ăn uống xong, cả bọn đi lòng vòng xung quanh xem thế nào. Francois và Oscar đã chuẩn bị cả túi ngủ rồi, còn mình thì chẳng có gì. Bữa ở nhà, thằng bạn kêu mày đi mua túi ngủ đi, lỡ leo núi lạnh là chết đó. Nhưng liều ăn nhiều nên không thèm mua. Vừa thấy thằng kia nó hù dọa nên cũng bất an lắm, giày mình sau gần 1 tháng đi lại cũng bị bong ít đế rồi. Xong !!! Vô mấy cái tiệm hỏi thuê túi ngủ mà mắc quá. Tính ra bằng mua cái mới rồi còn gì. Sau, éo thèm nữa, tay không bắt giặc "liều ăn nhiều, sống chết có số". Vỗ ngực kêu với 2 thằng "tao không cần gì hết". Vênh vênh thế thôi chứ trong lòng cũng thấp thỏm ghê lắm.hehe
Sáng hôm sau, mình dậy rõ sớm, khoác chiếc áo mỏng ra khỏi nhà. Muốn đi một mình lang thang Pokhara để ngắm nghía cũng như trải nghiệm cuộc sống của người dân nơi đây. Pokhara khác hẳn Kathmandu nhiều lần. ĐÔi khi cứ ngỡ đây không phải là đất nước Nepal bởi cuộc sống của người dân nơi đây quá sung túc thì phải. Có thể vì đây là thành phố du lịch nên đời sống của họ cao hơn. Những ngôi nhà xinh xắn, sang trọng với muôn loài hoa khoe sắc. Nhà nào cũng trồng hoa. Con đường nhựa mới phẳng lì. Mọi người thả bộ tập thể dục buổi sáng. Hồ Lake Side bên dãy Himalaya xanh ngắt tựa như một tấm gương.
Cứ thế, tôi chậm rãi thả bộ, ngắm nhìn cuộc sống xung quanh diễn ra trước mắt mình. Ra một cái yếm thờ nhỏ, tôi nhắm mắt cầu xin Đức Phật cho chuyến hành trình chinh phục Himalaya của tôi may mắn và trở về an toàn mà lòng vẫn đầy ắp nỗi lo âu.