What's new

Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

19 tuổi 355 ngày,
Một sáng thức dậy bỗng thấy đã đến lúc phải đi
Tuổi trẻ thì ngắn
Đất nước thì dài lắm
-24102014-

Nói vậy chứ thiệt ra chuyến đi này Sói em đã nung nấu từ lâu. Nhưng cứ lỡ hẹn vì muốn đi chung với đồng đội, với lũ bạn cùng đi xuyên miền Trung vừa qua. Lỡ hẹn hết lần này đến lần khác vì thời gian rảnh hông giống nhau, có khi đến sát ngày thì bị hủy hẹn. Không đợi được nữa, Sói quyết định đi một mình, đi vì mình.

Đi đông thì vui, nhưng đi một mình thì nhanh, vì tự mình lên kế hoạch, cũng tự mình sắp xếp thời gian rảnh, lại sợ không bị "hủy kèo" phút chót. Cuối cùng, với sự đồng hành của Báo, hai đứa xách xe lên đường tìm về cực Nam Tổ quốc.

Xuất phát từ 2h trưa tại Hàng Xanh, hai đứa dong xe về điểm hẹn Thị xã Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long, nơi dừng chân lí tưởng nằm khoảng giữa đoạn đường Sài Gòn-Cà Mau. Sói cầm lái đầu tiên, hôm nay là một ngày nắng đẹp, nắng như tát vô mặt í =))



Sói chạy xe tèn tèn đúng luật, 40km ở nội thành và 50km khi ra ngoài. Đi hơn 1 tiếng rưỡi mà mới tới Long An =))
Chịu hông nổi, Báo đổi tài. Hình như nó chạy lẹ lắm...



thoáng chốc mà đã tới ngã 3 Trung Lương. Mỹ Tho welcome to you, hai đưa thích quá chạy vào.



Nhưng trong lòng Sói bỗng có linh cảm không tốt. Hình như hồi trước đọc đâu đó là rẽ phải cơ mà. Dừng lại hỏi bác xe ôm ven đường, hai đứa bồi hồi nhận ra chạy như vầy hông có tới được Mũi. Thôi thì kết thúc chuyến thăm Mỹ tho trong vòng 5 phút =))



Nhớ nha, tới này là quẹo phải nha, đừng thấy Mỹ Tho chào mừng bạn mà vui quá quẹo lộn nha.

Từ biệt Mỹ Tho, hai đứa dong xe đi tiếp. Cứ đi hoài đi hoài, véo một phát nhìn thấy cầu Mỹ Thuận. Cầu đẹp lắm, chỉ có điều mỗi khi xe tải chạy qua cây cầu rung rinh rung rinh. Không sao, đứng trên cầu nhìn xuống, miền tây sông nước hiện ra tuyệt đẹp.



Chụp hình với bạn Thuận xong, tạm biệt bạn và Tiền Giang, chính thức lăn bánh qua Vĩnh Long.

Lúc này sắc trời đã ngả hoàng hôn. Dây điện vẽ lên nền trời vàng đẹp như mấy khuôn nhạc được kẻ sẵn.

YEs18q.jpg
[/URL][/IMG]

Kẻ lãng du thấy lòng lâng lâng như muốn hát thành lời...

Anh về Vĩnh Long quê em qua dòng sông Tiền mênh mang câu hát
Có rặng dừa xanh sớm chiều soi bóng nước sông hiền hòa chở nặng phù sa
Hò ơ! Hò ơ!



Dừng chân tại thị xã Bình Minh, nơi giáp ranh với Cần Thơ. Sói và Báo hội ngộ Dê, nhà hảo tâm tài trợ chỗ ăn ngủ miễn phí và tour du lịch đêm thành phố Cần Thơ. Tối đó đi ăn bánh cống, qua cầu cần Thơ xuôi bến Ninh Kiều. Bản thân Sói thấy Cần Thơ cũng không khác Sài Gòn mấy, chợ đêm trông giống chợ Bến Thành. Cái nhộn nhịp phồn hoa nơi đây cũng không phải thứ mình tìm kiếm. Nên không có tấm hình nào được chụp ở đây cả.

Cái đáng mong chờ là chuyến đi vào ngày mai, với sự tham gia của Dê, hứa hẹn đầy bất ngờ và thú vị...
 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Chưa đợi ông Trời thức dậy, ba đứa đã âm thầm lên đường. Xuất phát từ Vĩnh Long thì đồ chừng khoảng 4 tiếng để tới được Cà Mau. Rồi từ thành phố chạy thêm một tiếng nữa để tới được Năm Căn. Đi thêm một tiếng bằng vỏ lãi để ra được tới Mũi, tổng cộng là 6 tiếng. Xuất phát từ 4 giờ rưỡi sáng, thì chậm nhất là 11 giờ trưa đặt chân lên được vùng đất kiếm tìm bấy lâu. Chiều về sớm chạy trở lại Cần Thơ vừa kịp tối, vậy là chỉ một ngày chinh phục được cực Nam. Quá tuyệt vời!!

Hôm nay là một ngày cực kì đẹp trời. "Chắc cho mình ở hiền gặp lành" - Sói đắc ý nghĩ. :D



Quả thật là đẹp. Đường đi từ Cần Thơ, qua Hậu Giang xuôi về Sóc Trăng, sông nước mênh mang trời xanh mây trắng. Hôm nay Báo đi một mình, Sói chở Dê vì nó hông có bằng lái. Vừa đi vừa ngắm cảnh, Sói không quên kéo ga 80km/h vì đường rất ít xe cộ.

Ba đứa ghé Bạc Liêu ăn sáng lúc 7h giờ kém. vậy là chưa đầy hai tiếng rưỡi đã đi được một đoạn khá dài. Cả đám dự định đi sớm về sớm, chiều sẽ ghé nhà Công tử bạc liêu ăn trứng luộc, rồi mua bánh Pía Tân Huê Viên nổi tiếng Sóc trăng làm quà. Mọi chuyện diễn ra thiệt suôn sẻ. Cũng lạ là từ Sài Gòn về Vĩnh Long, rồi từ Vĩnh Long xuống tận đây, hông gặp chú áo vàng nào cả. "Muốn gặp cũng khó quá he" - Sói đùa. Thiệt ra, có lẽ là do ăn ở thôi, híhíhí...

Đường đi có rất nhiều cây cầu nhỏ nhỏ, cong cong. Chạy từ dưới chân dốc lên, cảm tưởng như tí xíu nữa thôi sẽ chạm đến được chân trời cơ. Chưa bao giờ thấy bầu trời gần mặt đất như vậy. Cũng phải thôi, chúng ta đang đi đến cực Nam cơ mà...



Chạy một chặp nữa, qua luôn Cà Mau thì đến Năm Căn. Đường lúc này hẹp lại, mấy câu cầu nhỏ và dốc cũng xuất hiện nhiều. Hai xe giảm vận tốc xuống còn 60km, lòng khấp khởi nghĩ đến cảnh chạm tay vào bạn Mốc. Sắp rồi...



Nhưng đời người ai đoán được chữ ngờ. 30 vẫn chưa phải là Tết...
Cái này gọi là "cầu được ước thấy"... =(((
Cách Năm Căn khoảng 5km, với vận tốc 61 km/h, cuối cùng bọn Sói cũng gặp được người cần gặp. Lúc đó là 9 giờ sáng, trước cây cầu Lòng Tong, trong khu vực "đông dân cư" theo như mấy ảnh nói.

Nhanh một giây, chậm một giờ. Mọi sự rối nùi khi hai xe bị tóm lại. Một 61/40, một 63/40, theo Nghị định 171 về xử phạt vi phạm hành chính lĩnh vực giao thông đường bộ. Diễn biến ra sao thì chắc các bác cũng đoán được rồi. Hỉ nộ ái ố đủ cả, các anh vẫn một mực không nhận phạt nóng. Nếu năn nỉ "được" phạt nóng sẽ bị thêm tội "hối lộ", nếu không kí biên bản sẽ quy vào "chống đối người thi hành công vụ", nghe đồn tổng cộng tất cả các khung ấy sẽ không dưới 10 triệu đâu. Cách duy nhất là kí biên bản, mỗi xe 2 triệu rưỡi, nộp bằng lái và giấy tờ, cầm biên bản tuần sau xuống nộp phạt tại đội CSGT huyện Năm Căn.



Anh muốn em sống sao???

Vận hết kỹ năng thuyết phục học được từ Đắc nhân Tâm và mấy chục năm kinh nghiệm sống, Sói tha thiết xin anh không giữ giấy tờ bằng bất cứ giá nào. Bộ anh tưởng một tháng xuống đây vài lần là chuyện dễ dàng sao? >"< Em còn là sinh viên, dành dụm biết bao lâu mới xuống được tới đây mong tìm về Đất Mũi, nộp phạt như vầy có nước em bơi ra Mũi chứ tiền đâu thuê đò nữa? Anh không thông cảm được giùm em sao, ai cũng có sai huống chi tuổi trẻ với nhiều ước mơ hoài bão...

Blablabla...=))

Rồi thì sắc mặt anh cũng hông còn lạnh lùng như trước. Ngồi nói chuyện một tiếng đồng hồ, anh trầm tư gọi thêm...chai trà xanh O độ với cái tẩy. Giữa trưa nắng, thật mát lòng ba thanh niên biết bao.

Rồi anh bảo anh còn ngồi đây thêm 1 tiếng nữa, làm sao làm kiếm đủ tiền tới đây nộp, anh sẽ thông cảm trả lại mớ giấy tờ, Rồi yên tâm là khi nào có dịp xuống đây, ghé đội lấy biên lai theo-đúng-thủ-tục. Còn chuyện tiền phạt, anh chỉ bớt được mỗi đứa 500k, vì 2.000.000 là mức thấp nhất khung rồi. Hai đứa phải làm cái đơn trình bày hoàn cảnh sinh viên gia đình nghèo khó gì đó, rồi để mọi chuyện rắc rối lại anh giải quyết với cấp trên sau. Các chú còn lại nhìn anh kiểu "lại-bị-mủi-lòng-rồi".

Giờ mới thấm hết câu: "người Cà Mau dễ thương vô cùng..."

Thêm một tiếng nữa để Báo và Dê vận động các mối quan hệ từ Sài Gòn và Vĩnh long, đi kiếm trụ ATM hiếm hoi tại bến đò để gom đủ tiền phạt. Một tiếng đó Sói ngồi với anh, chứng kiến anh bắt thêm vài chục ca tốc độ nữa. Có ca, đau lòng hơn, bị phạt 43/40 km...

Đúng 12 giờ, sau khi hoàn thành mọi thủ tục, ba đứa chào anh và rời đi. Báo theo thói quen xin số ảnh để ... mở rộng mối quan hệ. Ảnh hóm hỉnh trả lời: "Thôi khỏi em, phạt em mấy triệu mà còn cho số, lỡ lên Sài Gòn em kêu giang hồ ra xử anh thì sao?". Anh cũng lo xa ghê quá. Chào anh, hẹn ngày không gặp lại!!!

!!!

Chỉ còn vài cây nữa là đến bến tàu. Ba đứa nhìn nhau như tự hiểu, không thể để cuộc sống phũ phàng quật ngã ước mơ tuổi trẻ. Đã tới nước này, cách mấy cũng phải đi. Chợt nhớ tới lời chị Út Tịch :"còn cái lai quần cũng đánh". Trong tay còn tầm triệu rưỡi, nhiêu đó đủ sức đi tìm bạn Mốc rồi. *hừng hực quyết tâm*

Lên xe, trời Năm căn vẫn đẹp vô cùng, chỉ có lòng người đã thay đổi. Có một nỗi trống trải len lỏi trong lòng, tựa như mình vừa đánh mất một thứ gì đó. Lớn lắm... :((

 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Vậy là trễ 3 tiếng so với kế hoạch. Tính trước bước hông qua, thôi bây giờ đổi "chiến thuật", tới đâu tính tới đó. -_-

Đoạn đường tiếp theo hư hỏng và khó đi. Ổ gà ổ voi có đủ, mà xem ra còn đông dân cư hơn cả đoạn hồi nãy. Dù anh giao thông đã cho biết, từ đoạn này hông sợ bị "bắn" nữa đâu, nhưng cũng không thể chạy nhanh vì đường quá xấu. Thông cảm cho Sói, đang bị đau lòng nên hông chụp hình lại đoạn này :(

Tới ngã tư bến tàu, một bác xe ôm từ đâu xuất hiện, hỏi tụi này có phải đi Đất Mũi hông. Bác hào phóng hướng dẫn tỉ mỉ đường ra bến, chỗ gửi xe, rồi giá cả các loại phương tiện đi ra đó. Bác còn dẫn 3 đứa tới quán cơm khá ngon, tên Trà My, gần ngã tư bến tàu.

Cơm ngon, canh chua cá trê nóng hổi, chỉ có điều món ăn toàn là cá. Sói hoa mắt, trước giờ chỉ thích ăn thịt, kêu đại cá lóc kho, nhái kho sả và cá thu kho cà. ba món được cho vào 3 cái thố đất xinh xinh. Tuy nhiên Báo với Dê vẫn còn nặng lòng, chỉ có Sói vừa ăn vừa hào hứng khoe chiến tích "sống sót" tại Năm Căn với bác xe ôm =))

Bác chủ quán cơm hào hứng nghe chuyện rồi phán: "tụi nó mới mua cây súng, bắt chưa đủ tiền bù lỗ nữa. Con chạy 43 cũng bị bắt, nên thôi đừng buồn =))". Bữa trưa vui vẻ trôi qua. Bác giới thiệu anh chủ vỏ lãi với giá 1 triệu đồng bao đi về. Mọi người trong quán cũng bảo giá này là thấp nhất rồi, mấy chỗ khác lấy triệu hai lận. Nghe lời, Sói-Báo-Dê nhanh chóng đi ra bến tàu, không quên gửi lại bác xe ôm tiền "nhiệt tình".



Rời bến, anh Khanh chủ vỏ lãi ghé thẳng vô một cây xăng trôi nổi, đổ đầy can tầm 20 lít. Nơi đây cũng có vài ba chiếu ghe khác, với đủ hình dáng to nhỏ, cũng chờ tiếp nhiên liệu. Chỗ này mà nước dâng lên thì sao? Hông biết nữa, đang mải ngắm trời mây. Bởi vì, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả cảnh này. Quá đẹp!!!



Chiếc vỏ lãi với động cơ kêu ầm ầm át hết tiếng trò chuyện của bọn trẻ. Dường như nỗi đau giao thông đã bị gió cuốn vèo đi đâu mất. ba đứa nhìn trời nhìn nước, mặc cho nắng cháy đầu vẫn ráng ngó nghiêng xung quanh. Tính trò chuyện với anh lái để hỏi han đôi điều, nhưng tiếng động cơ to quá, với lại bị anh bắt ngồi im phía trong cho anh dễ lái. Giận luôn!

Đi ngang qua những căn nhà lá, phát hiện ra sự thật trắng trợn là trước mỗi nhà đều có cái WC bé xinh.



Kiểu này thì phải đợi con nước dâng lên mới "đi xuống" được á? Chứ nếu hông thì... kì lắm.

Đi ngang qua một xóm chợ đông đúc, có lẽ đây là "khu vực đông dân cư". Chiếc vỏ lãi vẫn rẽ nước phóng ào ào, không quên lách tài tính qua mấy cái vỏ nhỏ của người dân buôn bán. Tự dưng thấy trong lòng dâng lên nỗi bất công. Không biết có cái nghị định nào dành riêng cho...vỏ lãi?



Lúc này, anh lái đột nhiên rẽ vào một con lạch nhỏ. mực nước rất thấp làm Sói khá nghi ngờ. Cao tốc làm sao lọt chỗ này, hay đây là lối tắt mà dân sành đường mới biết?



Đúng là lối tắt, nhưng nghiệt ngã thay mới vô 5 phút thì bị...tắc!!!
Xuất hiện một con thuyền hình dáng khá lạ. Chú thông báo đường trong này nước cạn hông đi được. Càng vô càng cạn, nên chú đang đi ngược ra tìm nẻo khác. Thôi xong, giờ làm sao?

Hông sao. Chú dùng chèo cắm lên bờ lấy thế, ghép đuôi thuyền với đầu vỏ lãi rồi bắt đầu đẩy ngược ra. Hên là mới vô có một chút, đi ra cũng khá nhanh. Cả đám lại bị lùa ra ngồi ở đầu vỏ cho nhẹ đầu máy, dễ đẩy. Tranh thủ chụp một phát, hớn hở khi được đẩy lùi ra khỏi con rạch.



Thế nhưng anh lái cũng là một con người khá kiên định. Anh lùi ra chỉ để...cho chú kia lối thoát. Sao đó anh tiết tục nổ máy cho vỏ chạy vô, không quên khẳng định rằng đường này anh đi hoài, mấy đứa...cứ yên tâm.

Chạy vô xa hơn được 5m, tiếng động cơ ùng ục rồi tắt ngủm giữa rừng đước mênh mông. Nước cạn hơn ở ngoài, cố mấy cũng không tiến vào được. Giờ lấy ai đẩy ra? Nhìn qua nhìn lại có đúng 4 người. Nhìn xuống nước đục ngầu hông thấy đáy, nhìn sang hai bên chỉ có mấy con cá lòng tong trố mắt ngó lại. Tối nay chúng mình sẽ ở lại đây sao?

Dê thắp lên một tia hy vọng, Dê có đem theo bánh với nước lọc. Báo rút ra cái bật lửa từ trong túi. Sói lạc quan bảo, nhiêu đây chắc đủ sống sót qua đêm, chỉ trừ phi bị mất máu mà chết. Dứt lời đập BÉP vào chân, giơ lên bàn tay dính đầy máu từ bụng con muối rừng miền Tây.

Lúc này đã 2 giờ, kẹt cứng tại rừng đước.

 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Chưa đợi ông Trời thức dậy, ba đứa đã âm thầm lên đường. Xuất phát từ Vĩnh Long thì đồ chừng khoảng 4 tiếng để tới được Cà Mau. Rồi từ thành phố chạy thêm một tiếng nữa để tới được Năm Căn. Đi thêm một tiếng bằng vỏ lãi để ra được tới Mũi, tổng cộng là 6 tiếng. Xuất phát từ 4 giờ rưỡi sáng, thì chậm nhất là 11 giờ trưa đặt chân lên được vùng đất kiếm tìm bấy lâu. Chiều về sớm chạy trở lại Cần Thơ vừa kịp tối, vậy là chỉ một ngày chinh phục được cực Nam. Quá tuyệt vời!!

Hôm nay là một ngày cực kì đẹp trời. "Chắc cho mình ở hiền gặp lành" - Sói đắc ý nghĩ. :D



Quả thật là đẹp. Đường đi từ Cần Thơ, qua Hậu Giang xuôi về Sóc Trăng, sông nước mênh mang trời xanh mây trắng. Hôm nay Báo đi một mình, Sói chở Dê vì nó hông có bằng lái. Vừa đi vừa ngắm cảnh, Sói không quên kéo ga 80km/h vì đường rất ít xe cộ.

Ba đứa ghé Bạc Liêu ăn sáng lúc 7h giờ kém. vậy là chưa đầy hai tiếng rưỡi đã đi được một đoạn khá dài. Cả đám dự định đi sớm về sớm, chiều sẽ ghé nhà Công tử bạc liêu ăn trứng luộc, rồi mua bánh Pía Tân Huê Viên nổi tiếng Sóc trăng làm quà. Mọi chuyện diễn ra thiệt suôn sẻ. Cũng lạ là từ Sài Gòn về Vĩnh Long, rồi từ Vĩnh Long xuống tận đây, hông gặp chú áo vàng nào cả. "Muốn gặp cũng khó quá he" - Sói đùa. Thiệt ra, có lẽ là do ăn ở thôi, híhíhí...

Đường đi có rất nhiều cây cầu nhỏ nhỏ, cong cong. Chạy từ dưới chân dốc lên, cảm tưởng như tí xíu nữa thôi sẽ chạm đến được chân trời cơ. Chưa bao giờ thấy bầu trời gần mặt đất như vậy. Cũng phải thôi, chúng ta đang đi đến cực Nam cơ mà...



Chạy một chặp nữa, qua luôn Cà Mau thì đến Năm Căn. Đường lúc này hẹp lại, mấy câu cầu nhỏ và dốc cũng xuất hiện nhiều. Hai xe giảm vận tốc xuống còn 60km, lòng khấp khởi nghĩ đến cảnh chạm tay vào bạn Mốc. Sắp rồi...



Nhưng đời người ai đoán được chữ ngờ. 30 vẫn chưa phải là Tết...
Cái này gọi là "cầu được ước thấy"... =(((
Cách Năm Căn khoảng 5km, với vận tốc 61 km/h, cuối cùng bọn Sói cũng gặp được người cần gặp. Lúc đó là 9 giờ sáng, trước cây cầu Lòng Tong, trong khu vực "đông dân cư" theo như mấy ảnh nói.

Nhanh một giây, chậm một giờ. Mọi sự rối nùi khi hai xe bị tóm lại. Một 61/40, một 63/40, theo Nghị định 171 về xử phạt vi phạm hành chính lĩnh vực giao thông đường bộ. Diễn biến ra sao thì chắc các bác cũng đoán được rồi. Hỉ nộ ái ố đủ cả, các anh vẫn một mực không nhận phạt nóng. Nếu năn nỉ "được" phạt nóng sẽ bị thêm tội "hối lộ", nếu không kí biên bản sẽ quy vào "chống đối người thi hành công vụ", nghe đồn tổng cộng tất cả các khung ấy sẽ không dưới 10 triệu đâu. Cách duy nhất là kí biên bản, mỗi xe 2 triệu rưỡi, nộp bằng lái và giấy tờ, cầm biên bản tuần sau xuống nộp phạt tại đội CSGT huyện Năm Căn.



Anh muốn em sống sao???

Vận hết kỹ năng thuyết phục học được từ Đắc nhân Tâm và mấy chục năm kinh nghiệm sống, Sói tha thiết xin anh không giữ giấy tờ bằng bất cứ giá nào. Bộ anh tưởng một tháng xuống đây vài lần là chuyện dễ dàng sao? >"< Em còn là sinh viên, dành dụm biết bao lâu mới xuống được tới đây mong tìm về Đất Mũi, nộp phạt như vầy có nước em bơi ra Mũi chứ tiền đâu thuê đò nữa? Anh không thông cảm được giùm em sao, ai cũng có sai huống chi tuổi trẻ với nhiều ước mơ hoài bão...

Blablabla...=))

Rồi thì sắc mặt anh cũng hông còn lạnh lùng như trước. Ngồi nói chuyện một tiếng đồng hồ, anh trầm tư gọi thêm...chai trà xanh O độ với cái tẩy. Giữa trưa nắng, thật mát lòng ba thanh niên biết bao.

Rồi anh bảo anh còn ngồi đây thêm 1 tiếng nữa, làm sao làm kiếm đủ tiền tới đây nộp, anh sẽ thông cảm trả lại mớ giấy tờ, Rồi yên tâm là khi nào có dịp xuống đây, ghé đội lấy biên lai theo-đúng-thủ-tục. Còn chuyện tiền phạt, anh chỉ bớt được mỗi đứa 500k, vì 2.000.000 là mức thấp nhất khung rồi. Hai đứa phải làm cái đơn trình bày hoàn cảnh sinh viên gia đình nghèo khó gì đó, rồi để mọi chuyện rắc rối lại anh giải quyết với cấp trên sau. Các chú còn lại nhìn anh kiểu "lại-bị-mủi-lòng-rồi".

Giờ mới thấm hết câu: "người Cà Mau dễ thương vô cùng..."

Thêm một tiếng nữa để Báo và Dê vận động các mối quan hệ từ Sài Gòn và Vĩnh long, đi kiếm trụ ATM hiếm hoi tại bến đò để gom đủ tiền phạt. Một tiếng đó Sói ngồi với anh, chứng kiến anh bắt thêm vài chục ca tốc độ nữa. Có ca, đau lòng hơn, bị phạt 43/40 km...

Đúng 12 giờ, sau khi hoàn thành mọi thủ tục, ba đứa chào anh và rời đi. Báo theo thói quen xin số ảnh để ... mở rộng mối quan hệ. Ảnh hóm hỉnh trả lời: "Thôi khỏi em, phạt em mấy triệu mà còn cho số, lỡ lên Sài Gòn em kêu giang hồ ra xử anh thì sao?". Anh cũng lo xa ghê quá. Chào anh, hẹn ngày không gặp lại!!!

!!!

Chỉ còn vài cây nữa là đến bến tàu. Ba đứa nhìn nhau như tự hiểu, không thể để cuộc sống phũ phàng quật ngã ước mơ tuổi trẻ. Đã tới nước này, cách mấy cũng phải đi. Chợt nhớ tới lời chị Út Tịch :"còn cái lai quần cũng đánh". Trong tay còn tầm triệu rưỡi, nhiêu đó đủ sức đi tìm bạn Mốc rồi. *hừng hực quyết tâm*

Lên xe, trời Năm căn vẫn đẹp vô cùng, chỉ có lòng người đã thay đổi. Có một nỗi trống trải len lỏi trong lòng, tựa như mình vừa đánh mất một thứ gì đó. Lớn lắm... :((




Thật cảm phục .... tụi em !!!
 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Vậy là trễ 3 tiếng so với kế hoạch. Tính trước bước hông qua, thôi bây giờ đổi "chiến thuật", tới đâu tính tới đó. -_-

Đoạn đường tiếp theo hư hỏng và khó đi. Ổ gà ổ voi có đủ, mà xem ra còn đông dân cư hơn cả đoạn hồi nãy. Dù anh giao thông đã cho biết, từ đoạn này hông sợ bị "bắn" nữa đâu, nhưng cũng không thể chạy nhanh vì đường quá xấu. Thông cảm cho Sói, đang bị đau lòng nên hông chụp hình lại đoạn này :(

Tới ngã tư bến tàu, một bác xe ôm từ đâu xuất hiện, hỏi tụi này có phải đi Đất Mũi hông. Bác hào phóng hướng dẫn tỉ mỉ đường ra bến, chỗ gửi xe, rồi giá cả các loại phương tiện đi ra đó. Bác còn dẫn 3 đứa tới quán cơm khá ngon, tên Trà My, gần ngã tư bến tàu.

Cơm ngon, canh chua cá trê nóng hổi, chỉ có điều món ăn toàn là cá. Sói hoa mắt, trước giờ chỉ thích ăn thịt, kêu đại cá lóc kho, nhái kho sả và cá thu kho cà. ba món được cho vào 3 cái thố đất xinh xinh. Tuy nhiên Báo với Dê vẫn còn nặng lòng, chỉ có Sói vừa ăn vừa hào hứng khoe chiến tích "sống sót" tại Năm Căn với bác xe ôm =))

Bác chủ quán cơm hào hứng nghe chuyện rồi phán: "tụi nó mới mua cây súng, bắt chưa đủ tiền bù lỗ nữa. Con chạy 43 cũng bị bắt, nên thôi đừng buồn =))". Bữa trưa vui vẻ trôi qua. Bác giới thiệu anh chủ vỏ lãi với giá 1 triệu đồng bao đi về. Mọi người trong quán cũng bảo giá này là thấp nhất rồi, mấy chỗ khác lấy triệu hai lận. Nghe lời, Sói-Báo-Dê nhanh chóng đi ra bến tàu, không quên gửi lại bác xe ôm tiền "nhiệt tình".



Rời bến, anh Khanh chủ vỏ lãi ghé thẳng vô một cây xăng trôi nổi, đổ đầy can tầm 20 lít. Nơi đây cũng có vài ba chiếu ghe khác, với đủ hình dáng to nhỏ, cũng chờ tiếp nhiên liệu. Chỗ này mà nước dâng lên thì sao? Hông biết nữa, đang mải ngắm trời mây. Bởi vì, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả cảnh này. Quá đẹp!!!



Chiếc vỏ lãi với động cơ kêu ầm ầm át hết tiếng trò chuyện của bọn trẻ. Dường như nỗi đau giao thông đã bị gió cuốn vèo đi đâu mất. ba đứa nhìn trời nhìn nước, mặc cho nắng cháy đầu vẫn ráng ngó nghiêng xung quanh. Tính trò chuyện với anh lái để hỏi han đôi điều, nhưng tiếng động cơ to quá, với lại bị anh bắt ngồi im phía trong cho anh dễ lái. Giận luôn!

Đi ngang qua những căn nhà lá, phát hiện ra sự thật trắng trợn là trước mỗi nhà đều có cái WC bé xinh.



Kiểu này thì phải đợi con nước dâng lên mới "đi xuống" được á? Chứ nếu hông thì... kì lắm.

Đi ngang qua một xóm chợ đông đúc, có lẽ đây là "khu vực đông dân cư". Chiếc vỏ lãi vẫn rẽ nước phóng ào ào, không quên lách tài tính qua mấy cái vỏ nhỏ của người dân buôn bán. Tự dưng thấy trong lòng dâng lên nỗi bất công. Không biết có cái nghị định nào dành riêng cho...vỏ lãi?



Lúc này, anh lái đột nhiên rẽ vào một con lạch nhỏ. mực nước rất thấp làm Sói khá nghi ngờ. Cao tốc làm sao lọt chỗ này, hay đây là lối tắt mà dân sành đường mới biết?



Đúng là lối tắt, nhưng nghiệt ngã thay mới vô 5 phút thì bị...tắc!!!
Xuất hiện một con thuyền hình dáng khá lạ. Chú thông báo đường trong này nước cạn hông đi được. Càng vô càng cạn, nên chú đang đi ngược ra tìm nẻo khác. Thôi xong, giờ làm sao?

Hông sao. Chú dùng chèo cắm lên bờ lấy thế, ghép đuôi thuyền với đầu vỏ lãi rồi bắt đầu đẩy ngược ra. Hên là mới vô có một chút, đi ra cũng khá nhanh. Cả đám lại bị lùa ra ngồi ở đầu vỏ cho nhẹ đầu máy, dễ đẩy. Tranh thủ chụp một phát, hớn hở khi được đẩy lùi ra khỏi con rạch.



Thế nhưng anh lái cũng là một con người khá kiên định. Anh lùi ra chỉ để...cho chú kia lối thoát. Sao đó anh tiết tục nổ máy cho vỏ chạy vô, không quên khẳng định rằng đường này anh đi hoài, mấy đứa...cứ yên tâm.

Chạy vô xa hơn được 5m, tiếng động cơ ùng ục rồi tắt ngủm giữa rừng đước mênh mông. Nước cạn hơn ở ngoài, cố mấy cũng không tiến vào được. Giờ lấy ai đẩy ra? Nhìn qua nhìn lại có đúng 4 người. Nhìn xuống nước đục ngầu hông thấy đáy, nhìn sang hai bên chỉ có mấy con cá lòng tong trố mắt ngó lại. Tối nay chúng mình sẽ ở lại đây sao?

Dê thắp lên một tia hy vọng, Dê có đem theo bánh với nước lọc. Báo rút ra cái bật lửa từ trong túi. Sói lạc quan bảo, nhiêu đây chắc đủ sống sót qua đêm, chỉ trừ phi bị mất máu mà chết. Dứt lời đập BÉP vào chân, giơ lên bàn tay dính đầy máu từ bụng con muối rừng miền Tây.

Lúc này đã 2 giờ, kẹt cứng tại rừng đước.




Hhehe .... hồi hộp quá .
 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Nhưng ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Từ đâu đó phía cuối con đường, xuất hiện một con thuyền nhỏ. Cả đám rú lên mừng rỡ: "chú ơi chỗ này bị kẹt rồi chú!!!", ý là "cứu con chú ơi" đó!!!



Cái chú đứng trên bờ đang ôm cọng dây thừng kéo cái vỏ lãi vượt con rạch cạn ra ngoài. Thấy cái vỏ lãi kẹt, chú đứng trầm ngâm 5 giây không lên tiếng. Ước chừng 5 giây dài vô tận ấy mãi không trôi qua, nhưng rồi chú "Ơi" một tiếng, kéo vỏ của chú tiến gần vỏ của tụi mình. Sống rồi! Sói ôm cọng dây thừng sẵn sàng ngược dòng lần nữa.



Chú ghé sát đầu hai đầu vỏ vào nhau, cầm luôn cọng dây của mình rồi bắt đầu kéo ra. Thiệt không tả nổi cảnh đó, cũng không tới mức vô tư xách máy chụp lại. Ba đứa chui ra đầu vỏ cho nhẹ, anh chủ vỏ lèo lái cái vỏ nặng nhọc lết ra. Sói định nhảy xuống kéo phụ, nhưng chú không cho, bảo là ba đứa ráng ngồi đó cho nhẹ cái máy dễ kéo. Lòng ngập tràn cảm giác có lỗi vì không giúp chú được gì, đành nhìn chú nặng nhọc kéo cả hai cái vỏ ra ngoài đường lớn.

Những tưởng nhiêu đó là đủ mệt rồi. Bỗng dưng từ phía ngoài, nghe tiếng động cơ ngày một gần đang tiến vào trong. Năm con người đứng hình nhìn nhau, rồi hô hoáng lớn. "Trong này kẹt rồi!!!"

Không kịp, chiếc ghe đi vô tới trong, mọi người nhìn nhau như thể quen đã lâu. Thì ra đây là cái chú hồi nãy đẩy tụi mình ra, thấy mình đi vào lâu tưởng đâu đã thông đường nên chạy vô ngược lại =))

Nửa khóc nửa cười, ba chiếc ghe đành dính vào nhau, chú chủ ghe số 1 cũng nhảy xuống kéo ngược ghe chú ra. Người ta nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Còn đây ba ghe chụm lại, là một thách thức lớn cho sức kéo con người. Mọi người bắt đầu trò chuyện cho quên đi mệ nhọc.

Anh lái vỏ bảo rằng anh đi đường này một tháng ba mươi ngày, không khi nào nước cạn như bây giờ. Chú số 1 bảo đây là đường duy nhất, tất cả mấy đường tắt khác đã bị rào lại trong hai tuần gần đây, để cát đường làm ăn của mấy chú. Chỉ có một đường lớn duy nhất cho ca nô và tàu cao tốc chạy, nếu đi đường đó thì một triệu lỗ chắc. Chú số 2 bảo tụi mình đưa thêm cho ảnh 200, ảnh chạy đường vòng cũng đỡ lỗ tiền dầu, khỏi ngồi đây chờ con nước lên mà hông biết có còn bị kẹt hay không.

Ba đứa nhìn nhau không biết trả lời sao. Đâu phải tụi này không muốn, mà là không thể. Một triệu là bấm bụng lắm mới dám đi, còn 500 để đường về đổ xăng nữa. Lực bất tòng tâm, Sói ngồi kể câu chuyện giao thông lần 2 mua vui cho mấy chú. Mua vui mà vui đâu không thấy, chỉ thấy như xát muối vào lòng, kiểu như một vết thương nhức nhối mỗi khi trời trở gió. Chú lắc đầu bảo, Đất Mũi có gì đâu mà thăm quan...

Dạ, đúng là hông có gì. Một con thuyền, một cột Mốc, một dải đước xanh như bao vùng đất khác ở miền Tây...có gì đâu mà thăm quan. Con đi không phải để ngắm cảnh đẹp hùng vĩ gì, mà là để một lần đứng nhìn ra nơi biển Đông nối với biển Tây, nhìn ra vùng trời cực Nam Tổ quốc. Đi để thấy tự hào, đi để yêu thêm dải đất hình chữ S, bằng chính cảm nhận của mình chứ không qua lời kể bất cứ ai.

Nghĩ vậy chớ nào dám nói, nói ra nghe vớ vẩn, không khéo chú khỏi kéo ra, cho kẹt luôn ở đây cho biết mùi trải nghiệm -_-

Cuối cùng rồi cũng thoát khỏi đám rễ đước với lũ lòng tong nhảy tưng tưng. Tạm biệt hai chú với lời cảm ơn từ tận đáy lòng, mấy đứa tiếp tục giữ vững lòng tin, cùng vỏ lãi của mình tiếp tục chuyến hành trình gian nan. Lúc này anh Khanh - đã biết tên qua mấy câu chuyện phiếm - cũng chịu ngồi đợi con nước lên. Nửa tiếng đợi, nửa tiếng nói chuyện về Mũi, về cuộc sống, về chuyện làm ăn, về cuộc sống nơi vùng cực. Có người may mắn tìm được công việc như anh, thì kiếm được tiền trang trải gia đình. Có người chỉ trông cậy vô mấy con tôm con tép bắt được trong rừng mà sống qua ngày. Có người hông sống được, bỏ xứ mà đi "lên Bình Dương" kiếm sống, đi mãi chắc không đủ tiền mà về xây lại cái nhà xi măng vững chắc.

Nói mãi rồi nước lên lúc nào không hay. Ba giờ rưỡi, cái vỏ lãi dễ dàng rẽ nước đi ra. Anh Khanh bảo còn 10 phút nữa là tới. Sói thấy đi như vầy cũng hông có lâu, chủ yếu là đi với ai, đi làm gì. Bị kẹt mà biết thêm nhiều chuyện, cũng còn hơn đi phăng phăng tới Mũi mà chỉ chăm chăm check-in với bạn Mốc...



Xin lỗi mấy bác vì em đi hoài nãy giờ mà hông tới được Mũi =))

Do gặp nhiều sóng gió quá chứ đâu phải do em cố tình câu kéo cho dài ra. Thôi em đói rồi, chờ em đi ăn tô hủ tiếu 10k của đời sinh viên nghèo ham đi bụi, rồi em về kể tiếp!!!

Yên tâm là giờ sắp tới Mũi thiệt rồi! =))
 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Nhưng ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ. Từ đâu đó phía cuối con đường, xuất hiện một con thuyền nhỏ. Cả đám rú lên mừng rỡ: "chú ơi chỗ này bị kẹt rồi chú!!!", ý là "cứu con chú ơi" đó!!!



Cái chú đứng trên bờ đang ôm cọng dây thừng kéo cái vỏ lãi vượt con rạch cạn ra ngoài. Thấy cái vỏ lãi kẹt, chú đứng trầm ngâm 5 giây không lên tiếng. Ước chừng 5 giây dài vô tận ấy mãi không trôi qua, nhưng rồi chú "Ơi" một tiếng, kéo vỏ của chú tiến gần vỏ của tụi mình. Sống rồi! Sói ôm cọng dây thừng sẵn sàng ngược dòng lần nữa.



Chú ghé sát đầu hai đầu vỏ vào nhau, cầm luôn cọng dây của mình rồi bắt đầu kéo ra. Thiệt không tả nổi cảnh đó, cũng không tới mức vô tư xách máy chụp lại. Ba đứa chui ra đầu vỏ cho nhẹ, anh chủ vỏ lèo lái cái vỏ nặng nhọc lết ra. Sói định nhảy xuống kéo phụ, nhưng chú không cho, bảo là ba đứa ráng ngồi đó cho nhẹ cái máy dễ kéo. Lòng ngập tràn cảm giác có lỗi vì không giúp chú được gì, đành nhìn chú nặng nhọc kéo cả hai cái vỏ ra ngoài đường lớn.

Những tưởng nhiêu đó là đủ mệt rồi. Bỗng dưng từ phía ngoài, nghe tiếng động cơ ngày một gần đang tiến vào trong. Năm con người đứng hình nhìn nhau, rồi hô hoáng lớn. "Trong này kẹt rồi!!!"

Không kịp, chiếc ghe đi vô tới trong, mọi người nhìn nhau như thể quen đã lâu. Thì ra đây là cái chú hồi nãy đẩy tụi mình ra, thấy mình đi vào lâu tưởng đâu đã thông đường nên chạy vô ngược lại =))

Nửa khóc nửa cười, ba chiếc ghe đành dính vào nhau, chú chủ ghe số 1 cũng nhảy xuống kéo ngược ghe chú ra. Người ta nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Còn đây ba ghe chụm lại, là một thách thức lớn cho sức kéo con người. Mọi người bắt đầu trò chuyện cho quên đi mệ nhọc.

Anh lái vỏ bảo rằng anh đi đường này một tháng ba mươi ngày, không khi nào nước cạn như bây giờ. Chú số 1 bảo đây là đường duy nhất, tất cả mấy đường tắt khác đã bị rào lại trong hai tuần gần đây, để cát đường làm ăn của mấy chú. Chỉ có một đường lớn duy nhất cho ca nô và tàu cao tốc chạy, nếu đi đường đó thì một triệu lỗ chắc. Chú số 2 bảo tụi mình đưa thêm cho ảnh 200, ảnh chạy đường vòng cũng đỡ lỗ tiền dầu, khỏi ngồi đây chờ con nước lên mà hông biết có còn bị kẹt hay không.

Ba đứa nhìn nhau không biết trả lời sao. Đâu phải tụi này không muốn, mà là không thể. Một triệu là bấm bụng lắm mới dám đi, còn 500 để đường về đổ xăng nữa. Lực bất tòng tâm, Sói ngồi kể câu chuyện giao thông lần 2 mua vui cho mấy chú. Mua vui mà vui đâu không thấy, chỉ thấy như xát muối vào lòng, kiểu như một vết thương nhức nhối mỗi khi trời trở gió. Chú lắc đầu bảo, Đất Mũi có gì đâu mà thăm quan...

Dạ, đúng là hông có gì. Một con thuyền, một cột Mốc, một dải đước xanh như bao vùng đất khác ở miền Tây...có gì đâu mà thăm quan. Con đi không phải để ngắm cảnh đẹp hùng vĩ gì, mà là để một lần đứng nhìn ra nơi biển Đông nối với biển Tây, nhìn ra vùng trời cực Nam Tổ quốc. Đi để thấy tự hào, đi để yêu thêm dải đất hình chữ S, bằng chính cảm nhận của mình chứ không qua lời kể bất cứ ai.

Nghĩ vậy chớ nào dám nói, nói ra nghe vớ vẩn, không khéo chú khỏi kéo ra, cho kẹt luôn ở đây cho biết mùi trải nghiệm -_-

Cuối cùng rồi cũng thoát khỏi đám rễ đước với lũ lòng tong nhảy tưng tưng. Tạm biệt hai chú với lời cảm ơn từ tận đáy lòng, mấy đứa tiếp tục giữ vững lòng tin, cùng vỏ lãi của mình tiếp tục chuyến hành trình gian nan. Lúc này anh Khanh - đã biết tên qua mấy câu chuyện phiếm - cũng chịu ngồi đợi con nước lên. Nửa tiếng đợi, nửa tiếng nói chuyện về Mũi, về cuộc sống, về chuyện làm ăn, về cuộc sống nơi vùng cực. Có người may mắn tìm được công việc như anh, thì kiếm được tiền trang trải gia đình. Có người chỉ trông cậy vô mấy con tôm con tép bắt được trong rừng mà sống qua ngày. Có người hông sống được, bỏ xứ mà đi "lên Bình Dương" kiếm sống, đi mãi chắc không đủ tiền mà về xây lại cái nhà xi măng vững chắc.

Nói mãi rồi nước lên lúc nào không hay. Ba giờ rưỡi, cái vỏ lãi dễ dàng rẽ nước đi ra. Anh Khanh bảo còn 10 phút nữa là tới. Sói thấy đi như vầy cũng hông có lâu, chủ yếu là đi với ai, đi làm gì. Bị kẹt mà biết thêm nhiều chuyện, cũng còn hơn đi phăng phăng tới Mũi mà chỉ chăm chăm check-in với bạn Mốc...



Xin lỗi mấy bác vì em đi hoài nãy giờ mà hông tới được Mũi =))

Do gặp nhiều sóng gió quá chứ đâu phải do em cố tình câu kéo cho dài ra. Thôi em đói rồi, chờ em đi ăn tô hủ tiếu 10k của đời sinh viên nghèo ham đi bụi, rồi em về kể tiếp!!!

Yên tâm là giờ sắp tới Mũi thiệt rồi! =))


Đúng thật là .... gian nan .... khổ tụi em quá ... lần đầu đi xa mà gặp thật nhiều chuyện không may !!!
 
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Đặt chân lên Mũi, cảm giác như sau bao phong ba bão táp cuối cùng đặt được chân lên Đảo giấu vàng. Mà Đảo này không có vàng, chỉ có ba điểm nhất thiết phải tham quan, theo như lời anh bán vé.

Một, là đài quan sát, từ đây có thể nhìn bốn phương tám hướng, thỏa mãn cái ước mong tận mắt trông ra biển lớn.



Từ đây nhìn bốn mặt khu du lịch Đất Mũi, mặt nào cũng đẹp.

Có một cái nhà hàng màu xanh dương, thấy hoang vắng lắm nên Sói hông ra, với chả lại cũng đâu còn đủ tiềm lực để mà zô nhà hàng



Từ đây cũng nhìn ra hòn Khoai...



Và một con lạch nước cạn, dưới đó có một đống thòi lòi và cua còng gì đó, hông bị săn bắt và hủy hoại môi trường sống, nên tụi nó mập ú ù, có con to bằng cổ tay.



Có một cánh rừng bạt ngàn đước xanh, vạch nên một đường chân trời tuyệt đẹp



Chân dung con thòi lòi sống lâu năm dưới cái rạch.




Thứ hai, là con tàu mà ai ai cũng phải cất công leo lên chụp hình một cái. Chỗ này chắc là linh hồn của hai câu thơ nổi tiếng

Đất nước ta là một con tàu
Mũi tàu ta đó Mũi Cà Mau.



Mũi tàu trứ danh này đã bong tróc nhiều. Trên thân tàu chằng chịt đủ các kiểu khắc tên tá lả. Nhiều vậy chắc ráng tìm cũng có tên Sói. Mà thôi hông rảnh đâu tìm. Không thèm đọc để thể hiện thái độ bài trừ các tể loại khắc tên lên di tích như vầy.

Mấy bạn sau này đừng có khắc nữa nha, hậu thế hông có rảnh đâu mà đọc -_-

Thứ ba, bạn cột Mốc!!!

Đi hơn 800km tới tận đây cũng chỉ để tìm gặp bạn Mốc. Mốc có biết hông, Sói nghe người ta nói về Mốc đã lâu, ảnh Mốc tràn ngập trên các diễn đàn Phượt, Mốc nổi lắm đó Mốc biết hông???

Finally, Sói found Mốc!



Cảm ơn bạn Báo, lăn lội tới tận đây chỉ để nắm tay cười một cái nơi cực Nam Tổ quốc!
Hông có Báo thì Sói cũng sẽ tới, nhưng đau mông hơn nhiều!!!!

Sau này, Sói lớn lên, già đi, có con cháu chắt, Sói sẽ khoe cái hình này kèm bằng chứng là cái Nokia cùi bắp trầy xướt, rồi nói với tụi nó là: "Bà Sói tới cực Nam rồi đó, hông phải chuyện cổ tích, thiệt 100% nguyên chất luôn ó!"



Rồi cứ đứng đó mà nhìn mãi bạn Mốc, nhìn trời mây, nhìn cây cối. Cho tới lúc hai đứa kia lôi đi vẫn còn ngoái lại vẫy vẫy chào bạn Mốc. Đừng buồn, sau này Sói sẽ ráng quay lại. Sói còn lấy cái biên lai ở Năm Căn mà.



Rồi lên vỏ lãi. Rồi về.



Đường về, ba đứa im lặng ngồi bên nhau không nói năng gì. Chỉ nghe gió mang theo hương bùn, hương đước, hương tràm, hương muối biển, hương Cà Mau xộc vào lòng. Trời vẫn xanh mây vẫn trắng, sóng nước vẫn mênh mang. Nhưng hình như Sói bỏ quên lại Mũi điều gì đó hơn cả những dấu chân...
 
Last edited:
Re: Đất Mũi - Hành trình xe máy xuyên 8 tỉnh miền Tây tìm về cực Nam Tổ quốc

Đúng là có người bỏ quên thật -_-

Anh Khanh lái vỏ ra tới trạm xăng lúc trước để đổ đầy can, vì cái lúc ráng nổ máy thoát khỏi chỗ kẹt làm hao tốn nhiều dầu quá. Lúc đó có cái vỏ lãi cập vào sát bên vỏ anh, tính đổ dầu mà đợi lâu quá nên đi mất. Sau khi anh rời đi được 3 mét thì chợt tắt máy rồi tìm cái gì đó. Cái vỏ lãi không có đầu máy nổ, cứ thế lềnh bềnh trôi...ngược ra phía biển.

Mới chia tay bạn Mốc xong chưa kịp đau buồn thì đã có nguy cơ trôi ra Mũi lại?

Anh bảo anh mất cái tổ lái rồi, cái thanh kim loại dùng để chống tay lái cao vừa tầm chân, để đứng lái thuyền cho tiện. Cái đó mấy trăm ngàn chứ đâu rẻ. Thế là xong, chuyến đi này từ lỗ tới lỗ. Có lẽ cái vỏ lãi lạ kia trước khi rời đi đã kịp chôm của anh cái bánh lái, cũng có thể anh làm rơi, cũng có thể bạn Lái ở lại chơi với bạn Mốc rồi...haiz...

Đây là tên anh và số điện thoại. Mọi người nhớ ủng hộ ảnh giùm Sói nha. Tự nhiên có lỗi cho cái sự mất mát của ảnh quá. Đi một tháng 30 lần mới gặp sự cố như vầy! -_-

Anh Khanh - 0945 441175 - người cho thuê vỏ lãi giá rẻ nhứt Năm Căn, người biết đường tắt lẹ nhứt để đi ra Đất Mũi (dù có hơi bị kẹt) :v. Đùa chứ do bất trắc về giao thông nên tụi em đến muộn, nếu đi giấc sáng thì không lo bị kẹt ạ!



Tự dưng tới lúc này, Báo trầm ngâm rút ví ra...

Ủa tưởng khánh kiệt rồi, bộ còn cái gì trong ví à???

"Khổ tận cam lai, tới nước này thì chắc Trời thử lòng mình vì cái này đây..."

Nói đoạn Báo rút ra 5 tờ vé số hậu Giang, ra ngày 26/10/2014, sổ lúc 5h chiều. Lạy Báo, lúc đi rút tiền về nộp "nóng", còn dư được mấy chục bèn lấy mua vé số hết. Đồ điênnnnnn!!!!!

Sói còn giữ về tận nhà đây. Ông Trời đúng thiệt biết đùa mà. Đúng 5/6 số, như vầy là hên hay xui?????



Mém chút xíu nữa trúng giải 4 là ba đứa bù tiền lỗ của anh Khanh rồi vi vu đi chơi hết tuần rồi, haha...

May mà mém trúng thôi, cho nên tạm biệt bạn Mũi, tụi em đi...



Tối hôm đó rời khỏi Năm Căn lúc 6h. Ba đứa chạy về tới Cà Mau thì quá đuối, nên quyết định ở lại Cà Mau một đêm, sáng về Cần Thơ sớm. Không người thân thích, ba đứa tìm đại một khách sạn bình dân giá 150k/đêm, phòng 12m vuông cũ kĩ và không có gì đáng để review hết -_- Tắm rửa phục hồi sinh lực, giờ là lúc đi khám phá Cà Mau và kiếm đồ ăn!

Bánh tầm cay, nghe đồn chỉ có ở Cà Mau thôi! Nhìn giống như mì Ý, vị thì giống mì Quảng trộn với cà ri. Cơ mà cái dĩa to lắm, cay lắm, no lắm mà ngon lắm. Tới Cà Mau thì nên đi tìm ăn. Chỗ em ăn là 404B nguyễn Trãi.




Vòng xoay trung tâm. Cũng không bự lắm nhưng đèn đổi màu liên tục, và xung quanh nó thì có khá nhiều chỗ thăm thú!




Chợ đêm Cà Mau, bán toàn quần áo. Đi đến gần hết đường thì phát hiện ra ở đó có cái Khách Sạn Công Đoàn Lao Động Thành phố Cà Mau. Sao không phát hiện ra chố này sớm hơn???




Nhà văn hóa thiếu nhi Thành phố Cà Mau. Thiệt ra đi tới đây là vì lúc sáng có nhìn thấy tại đây, bạn Mốc Thành phố Cà Mau 0km. Tuy nhiên đi vào trong mới thấy thích vô cùng. Bác nào đi với gấu mà ngủ đêm tại Cà Mau, có thể vô đây dạo rồi tâm sự các kiểu vô cùng lãng mạn. <3








Và đây là em Mốc 0km ở phía ngoài Nhà văn hóa thiếu nhi.

"Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cũng bản đồ Việt Nam..."
"Đâu có, ngó bộ cũng gần mà" =))

 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
58,930
Bài viết
1,171,197
Members
191,594
Latest member
Kimmy_1124
Back
Top