DIỄN ĐÀN
Search forums
BÀI MỚI
New posts
New profile posts
Latest activity
LÊN CUNG
Cung TRONG NƯỚC
Góc của Dỏm
Cung Thương mại
Cung NGOÀI NƯỚC
CHỢ PHƯỢT
Chợ: Trang phục phượt
Chợ: Đồ phượt
Chợ: Máy ảnh, Đồ Hitech
Chợ: Xe cộ
Dịch vụ cho thuê xe
Tour - Dịch vụ du lịch
Tour
Chợ Dân sinh
Search titles only
By:
Login
Đăng ký
What's new
Tìm kiếm
Search titles only
By:
Menu
FORUM
Login
Đăng ký
What's new
Tìm kiếm
Search titles only
By:
Search forums
BÀI MỚI
DIỄN ĐÀN
THẾ GIỚI MUÔN PHƯƠNG
Review các chuyến đi nước ngoài
Du ký Châu Âu - Mùa đông trắng
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Reply to thread
Message
<blockquote data-quote="nguyenhuytam" data-source="post: 966222" data-attributes="member: 57479"><p><span style="font-size: 18px">Venice: Lost and Found</span></p><p></p><p>Phần 1: Lost</p><p> </p><p></p><p><strong><em>Venice, ngày.........</em></strong></p><p></p><p><img src="https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/s720x720/575144_10151656902731622_1888635274_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p></p><p>Chuyến tàu từ Milan đi Venice dừng hẳn ở ga cuối cùng. Ga Venezia Santa Lucia. Trên toa chỉ còn lại 6 mạng, thênh thang rộng. Chẳng bù lúc khởi hành thì chật kín hành khách và hành lý, ngột ngạt trên chuyến tàu nội địa giá rẻ. Ga vắng và bình thường, không như tôi tưởng tượng về một ga tàu hoành tráng, cổ kính, tràn đầy tính nghệ thuật dành cho một Venice huyền thoại. Số là trên con đường tôi đi qua, những ga tàu Châu Âu làm tôi ấn tượng quá nhiều. Tôi khởi hành từ ga Gare de Lion ở Paris như một thánh đường, đến ga Milano Centrale như một cung điện, rồi tới ga Zurich mênh mang rộng và đẹp. Thế thì tại sao, tại sao một cái ga Venezia Santa Lucia – tên đẹp như thế này, đại diện cho thành phố nổi tiếng toàn thế giới này lại có thể xềnh xoàng như ga Tháp Chàm vậy chứ hả? (Nói quá thôi, chứ ga người ta không có bèo như ga Tháp Chàm nhe <img src="" class="smilie smilie--sprite smilie--sprite8" alt=":D" title="Big grin :D" loading="lazy" data-shortname=":D" />, nhưng gần bằng ga Sài Gòn, chỉ xét về quy mô). Phải nói cảm giác đầu tiên là buồn tập 1 rồi nhen…</p><p></p><p> </p><p></p><p>Tôi xách theo một cái túi to uỵch và một cái ba lô. Bây giờ là 2 giờ 45 phút chiều. Bây giờ ngoài trời đang 4 độ C. Và bây giờ tôi chưa book khách sạn gì cả. Hotel à? Hostel à? Nhà trọ à? Dễ thôi, tôi nghĩ. Ừ mà chuyện đời có nhiều chuyện đâu có ngờ…</p><p><img src="https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/s720x720/486105_10151656901151622_2068125821_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p> </p><p>Từ ga bước ra, đã là một thế giới khác của Venice. Người qua kẻ lại đông nghịt. Trên kênh là hàng dài các phương tiện đi lại trên nước. Một chiếc cầu to bắc qua kênh, dẫn vào thành phố cổ. Venice cổ đã hiện ra. Tôi ngồi trên bậc thềm của ga nhìn vào thành phố bên kia con kênh, rồi giơ tay chạm vào giấc mơ của chính mình. Nhưng tôi không cho phép mình mơ mộng quá lâu. Trời đã gần chiều. Nếu không nhanh chóng tìm ra khách sạn thì nguy cơ tôi chết cóng ngoài đường rất là cao. Nhanh mắt liếc ngang liếc dọc thì cũng thấy nhiều khách sạn gần nhà ga. Nói thật là lúc đó không có bản đồ trên tay, không có thứ gì cả. Nên nhanh trí nghĩ là đây là nhà ga, là rìa của thành phố. Nên không muốn ở đây. Cái ý nghĩ sống trong lòng phố cổ nổi lên mạnh mẽ. Thôi xốc ba lô lên, và tiến vào Venice…</p><p></p><p> </p><p>Venice hiện ra trước mắt là những con kênh nho nhỏ, những cây cầu bắc ngang, những ngôi nhà phủ rêu, những ngóc ngách không biết dẫn bạn về đâu. Nhưng tôi không cho phép mình lơ đãng. Phải tìm nơi trú ngụ trước, rồi đi khám phá sau. Nhiệm vụ có vẻ dễ dàng nhưng lại trở nên chông gai vô cùng vì một lý do lãng xẹt: Venice không có xe cộ gì hết. Tại sao ư? Nếu chúng ta đi bộ quá mệt, chúng ta cần tìm một chỗ nào đó thì có thể đón xe mà đi, mà hỏi. Taxi mắc hay rẻ đã không còn quan trọng khi ta quá mệt, nhưng ít nhất phải có cái gì đó cho ta níu vào. Thế mà, tôi lạc trong một cái thành phố không xe hơi, không xe máy, không xe đẹp, không có cái giống gì có bánh để chạy. Ngoại trừ thuyền. Và trợ thủ đắc lực nhất là đôi chân đã quá mệt mỏi. Hành lý càng lúc càng trở nên nặng trĩu, chân càng lúc càng mỏi, trời càng lúc càng lạnh, ngõ ngách càng lúc càng bé. Nhưng tôi hạn chế hỏi đường. Khi đi bụi, tôi có 1 nguyên tắc là hạn chế hỏi, tự mình xử lý vấn đề, cho đến khi không thể xoay sở được nữa thì sẽ hỏi. Cũng may cuối cùng tôi tìm được một khách sạn nằm trong 1 con hẻm nhỏ.</p><p></p><p> <img src="https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/s720x720/67004_10151656904491622_1937175890_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p></p><p>Với cái giá 40 Euro một đêm, tôi cáo từ đi ra. Lại tay xách nách mang đi tìm tiếp. Xin mở ngoặc ra ở đây là mặc dù tôi cực khổ như vậy nhưng tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn và tôi thích điều đó. Tôi thích những sự thử thách và sung sướng khi vượt qua nó. Tôi chọn cách du lịch như thế chứ không phải là 1 chuyến đi được sắp xếp. Tuỳ thôi, mỗi người một quan điểm. Nhưng tôi nói trước để tránh trường hợp có nhiều người “tội-nghiệp” tôi, sao mà cực khổ quá sá dị. Hơn một tiếng đồng hồ đi bộ, tôi thấy không ổn. Ngõ ngách chằng chịt, nhà im ỉm đóng cửa, khách sạn không thấy bóng dáng đâu. Tôi bắt đầu lo lắng, lỡ tối nay không có chỗ ở là xong đời giang hồ. Ok, thua. Tôi chuyển sang phương án 2: Tìm một quán café có wifi để lên hostelworld tìm chỗ ở. Cách này thì dễ, nhưng không vui, không mới lạ, chán! Ghé vào cái quán café be bé, gọi bánh Frolle thơm ngọt và Cafe Cappuccino nóng cho tỉnh và ấm. Ôi một buổi chiều nắng vàng trong một thành phố lãng mạn nhất thế giới, mà tôi chả thấy lãng mạn gì cả.</p><p></p><p> </p><p></p><p>Sau đó cũng tìm ra vài cái hotel và hostel nhưng xem phần bản đồ thì muốn quỵ tại chỗ mẹ ơi. Giờ này mới có cơ hội nhìn rõ toàn cảnh Venice. Một thành phố cổ với kênh rạch chằng chịt. Ngõ ngách chằng chịt. Ngã tư ngã năm ngã bảy tè le hột me. Và đau đớn thay là ngõ nào cũng giống ngõ nào, tên đường thì tiếng Ý giông giống nhau. Tui thề rằng ai tới đây lần đầu mà mò ra đường đi chắc người đó là Siu Nhân. Nhưng tôi không phải là Siu Nhân. Có nghĩa là mặc dù có khách sạn, có địa chỉ nhưng đi bộ tìm nữa là không thấu, nên không thể nào book trước được. Tôi chuyển sang phương án 3, một phương án hạ lưu nhất haha: Hỏi đường. Ông chủ quán chỉ quẹo trái quẹo phải từa lưa, thôi đi đại và cầu Trời khấn Phật cho con gặp cái khách sạn nào rẻ rẻ dùm cái. Vậy mà Phật Trời thương thiệt, cho hiện ra cái khách sạn Iris be bé trong cái hẻm y chang mấy cái hẻm nhỏ xíu giang hồ quận Tư. Giá cả cũng ok, 20 Euro/ đêm cho phòng dorm 3 giường. Tiếp tân hỏi: Thái hả? Tôi nói: Không, Việt Nam. Tao nghĩ Thái và Việt Nam khác nhau nhiều chứ. Tiếp tân: Ừ, tại vì tao ít thấy Việt Nam. Không phải đâu, Việt Nam đến Venice nhiều lắm đấy chứ, nhưng chắc không có mấy người lưu lạc vào tận cái khách sạn bé tẹo trong cái ngõ bé tẹo này giữa lòng Venice mùa đông này đâu nhỉ?</p><p></p><p></p><p>Sau khi cất xong đồ đạc, tôi chuẩn bị tinh thần tung tăng lên đường đi khám phá Venice huyền thoại. Lúc này đã cầm bản đồ trên tay, mà sau này tôi mới biết là cầm cho vui thôi, vì nó chả giúp được gì trong việc định hướng hay tìm đường. Ra khỏi khách sạn, tôi nhìn thật kỹ những đặc điểm, những ngã ba ngã tư, những hàng quán xung quanh để tối mà còn tìm đường về. Có một điều chắc chắn: Không thể đi một mạch về được, hoàn toàn không. Nhưng cũng không thể lạc sang thành phố khác được. Mê cung là thế, nhưng cũng nhỏ bé là thế.</p><p></p><p> </p><p>Nếu bạn tra google mười điều cần phải làm ở Venice, thì nổi trội lên 1 điều mà ai cũng phải công nhận: Get lost in Venice. Ngoại trừ những thứ tôi kể ở trên thì Venice như một mê cung chết. Mọi thứ im lặng đến đáng sợ ở cái nơi được ca ngợi quá mức này. Nghe đồn mùa hè vui vẻ sôi động lắm. Nhưng thời điểm tôi đến là mùa đông lạnh lẽo, nhà cửa cửa đóng then cài, cây cối trụi lá, trời đất xám xịt, nhà cửa lâu đài cũng xám xịt, thuyền ghe im lìm trên bến, ngõ ngách hun hút, người người áo đen kín cổ, lầm lũi bước nhanh… Tất cả tạo thành một bức tranh hài hoà về một mê cung bị bỏ quên hàng thế kỷ. Bạn sẽ đi lạc trong cái mê cung đó, không biết đang đi đâu, không có phương hướng, không có định hướng. Bạn sẽ đi lạc trong cái quá khứ đẹp đẽ đó, lộng lẫy đó, mê đắm đó mà khi nhận ra rằng mình đang ở năm 2013 chứ không phải là Châu Âu thế kỷ mười mấy. Bạn sẽ mệt mỏi đi hoài trong những con hẻm hun hút sâu đó, những cây cầu băng qua kênh giống hệt nhau đó, băng ngang những thánh đường rộng mênh mang đó, những hàng cây trụi lá đó đến khi phát hiện ra mình đã quay về nơi bắt đầu. Bạn sẽ ngồi trên 1 cái ghế đá lạnh lẽo nào đó, mơ về một bàn tay nào đó, một mái nhà ấm áp và thở dài hơi thở tràn đầy khói. Ở cái mê cung đó, bạn nhìn xung quanh và không biết đâu là đường về…</p><p></p><p> </p><p>Ở Venice, ai cũng lạc. Tôi cũng không ngoại lệ, mọi thứ dường như vượt quá tầm kiểm soát. Mọi háo hức ban đầu tan biến, tôi thấy lạc cả chính mình tại nơi này. Tôi muốn về ngay…</p><p><img src="https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/221695_10151656900316622_1674874948_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p> <img src="https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/s720x720/577024_10151656905456622_1505368401_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p><img src="https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/s720x720/208653_10151656903721622_1033781013_n.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p></p><p>Phần 2: And Found…</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="nguyenhuytam, post: 966222, member: 57479"] [SIZE=5]Venice: Lost and Found[/SIZE] Phần 1: Lost [B][I]Venice, ngày.........[/I][/B] [IMG]https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc1/s720x720/575144_10151656902731622_1888635274_n.jpg[/IMG] Chuyến tàu từ Milan đi Venice dừng hẳn ở ga cuối cùng. Ga Venezia Santa Lucia. Trên toa chỉ còn lại 6 mạng, thênh thang rộng. Chẳng bù lúc khởi hành thì chật kín hành khách và hành lý, ngột ngạt trên chuyến tàu nội địa giá rẻ. Ga vắng và bình thường, không như tôi tưởng tượng về một ga tàu hoành tráng, cổ kính, tràn đầy tính nghệ thuật dành cho một Venice huyền thoại. Số là trên con đường tôi đi qua, những ga tàu Châu Âu làm tôi ấn tượng quá nhiều. Tôi khởi hành từ ga Gare de Lion ở Paris như một thánh đường, đến ga Milano Centrale như một cung điện, rồi tới ga Zurich mênh mang rộng và đẹp. Thế thì tại sao, tại sao một cái ga Venezia Santa Lucia – tên đẹp như thế này, đại diện cho thành phố nổi tiếng toàn thế giới này lại có thể xềnh xoàng như ga Tháp Chàm vậy chứ hả? (Nói quá thôi, chứ ga người ta không có bèo như ga Tháp Chàm nhe :D, nhưng gần bằng ga Sài Gòn, chỉ xét về quy mô). Phải nói cảm giác đầu tiên là buồn tập 1 rồi nhen… Tôi xách theo một cái túi to uỵch và một cái ba lô. Bây giờ là 2 giờ 45 phút chiều. Bây giờ ngoài trời đang 4 độ C. Và bây giờ tôi chưa book khách sạn gì cả. Hotel à? Hostel à? Nhà trọ à? Dễ thôi, tôi nghĩ. Ừ mà chuyện đời có nhiều chuyện đâu có ngờ… [IMG]https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/s720x720/486105_10151656901151622_2068125821_n.jpg[/IMG] Từ ga bước ra, đã là một thế giới khác của Venice. Người qua kẻ lại đông nghịt. Trên kênh là hàng dài các phương tiện đi lại trên nước. Một chiếc cầu to bắc qua kênh, dẫn vào thành phố cổ. Venice cổ đã hiện ra. Tôi ngồi trên bậc thềm của ga nhìn vào thành phố bên kia con kênh, rồi giơ tay chạm vào giấc mơ của chính mình. Nhưng tôi không cho phép mình mơ mộng quá lâu. Trời đã gần chiều. Nếu không nhanh chóng tìm ra khách sạn thì nguy cơ tôi chết cóng ngoài đường rất là cao. Nhanh mắt liếc ngang liếc dọc thì cũng thấy nhiều khách sạn gần nhà ga. Nói thật là lúc đó không có bản đồ trên tay, không có thứ gì cả. Nên nhanh trí nghĩ là đây là nhà ga, là rìa của thành phố. Nên không muốn ở đây. Cái ý nghĩ sống trong lòng phố cổ nổi lên mạnh mẽ. Thôi xốc ba lô lên, và tiến vào Venice… Venice hiện ra trước mắt là những con kênh nho nhỏ, những cây cầu bắc ngang, những ngôi nhà phủ rêu, những ngóc ngách không biết dẫn bạn về đâu. Nhưng tôi không cho phép mình lơ đãng. Phải tìm nơi trú ngụ trước, rồi đi khám phá sau. Nhiệm vụ có vẻ dễ dàng nhưng lại trở nên chông gai vô cùng vì một lý do lãng xẹt: Venice không có xe cộ gì hết. Tại sao ư? Nếu chúng ta đi bộ quá mệt, chúng ta cần tìm một chỗ nào đó thì có thể đón xe mà đi, mà hỏi. Taxi mắc hay rẻ đã không còn quan trọng khi ta quá mệt, nhưng ít nhất phải có cái gì đó cho ta níu vào. Thế mà, tôi lạc trong một cái thành phố không xe hơi, không xe máy, không xe đẹp, không có cái giống gì có bánh để chạy. Ngoại trừ thuyền. Và trợ thủ đắc lực nhất là đôi chân đã quá mệt mỏi. Hành lý càng lúc càng trở nên nặng trĩu, chân càng lúc càng mỏi, trời càng lúc càng lạnh, ngõ ngách càng lúc càng bé. Nhưng tôi hạn chế hỏi đường. Khi đi bụi, tôi có 1 nguyên tắc là hạn chế hỏi, tự mình xử lý vấn đề, cho đến khi không thể xoay sở được nữa thì sẽ hỏi. Cũng may cuối cùng tôi tìm được một khách sạn nằm trong 1 con hẻm nhỏ. [IMG]https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/s720x720/67004_10151656904491622_1937175890_n.jpg[/IMG] Với cái giá 40 Euro một đêm, tôi cáo từ đi ra. Lại tay xách nách mang đi tìm tiếp. Xin mở ngoặc ra ở đây là mặc dù tôi cực khổ như vậy nhưng tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn và tôi thích điều đó. Tôi thích những sự thử thách và sung sướng khi vượt qua nó. Tôi chọn cách du lịch như thế chứ không phải là 1 chuyến đi được sắp xếp. Tuỳ thôi, mỗi người một quan điểm. Nhưng tôi nói trước để tránh trường hợp có nhiều người “tội-nghiệp” tôi, sao mà cực khổ quá sá dị. Hơn một tiếng đồng hồ đi bộ, tôi thấy không ổn. Ngõ ngách chằng chịt, nhà im ỉm đóng cửa, khách sạn không thấy bóng dáng đâu. Tôi bắt đầu lo lắng, lỡ tối nay không có chỗ ở là xong đời giang hồ. Ok, thua. Tôi chuyển sang phương án 2: Tìm một quán café có wifi để lên hostelworld tìm chỗ ở. Cách này thì dễ, nhưng không vui, không mới lạ, chán! Ghé vào cái quán café be bé, gọi bánh Frolle thơm ngọt và Cafe Cappuccino nóng cho tỉnh và ấm. Ôi một buổi chiều nắng vàng trong một thành phố lãng mạn nhất thế giới, mà tôi chả thấy lãng mạn gì cả. Sau đó cũng tìm ra vài cái hotel và hostel nhưng xem phần bản đồ thì muốn quỵ tại chỗ mẹ ơi. Giờ này mới có cơ hội nhìn rõ toàn cảnh Venice. Một thành phố cổ với kênh rạch chằng chịt. Ngõ ngách chằng chịt. Ngã tư ngã năm ngã bảy tè le hột me. Và đau đớn thay là ngõ nào cũng giống ngõ nào, tên đường thì tiếng Ý giông giống nhau. Tui thề rằng ai tới đây lần đầu mà mò ra đường đi chắc người đó là Siu Nhân. Nhưng tôi không phải là Siu Nhân. Có nghĩa là mặc dù có khách sạn, có địa chỉ nhưng đi bộ tìm nữa là không thấu, nên không thể nào book trước được. Tôi chuyển sang phương án 3, một phương án hạ lưu nhất haha: Hỏi đường. Ông chủ quán chỉ quẹo trái quẹo phải từa lưa, thôi đi đại và cầu Trời khấn Phật cho con gặp cái khách sạn nào rẻ rẻ dùm cái. Vậy mà Phật Trời thương thiệt, cho hiện ra cái khách sạn Iris be bé trong cái hẻm y chang mấy cái hẻm nhỏ xíu giang hồ quận Tư. Giá cả cũng ok, 20 Euro/ đêm cho phòng dorm 3 giường. Tiếp tân hỏi: Thái hả? Tôi nói: Không, Việt Nam. Tao nghĩ Thái và Việt Nam khác nhau nhiều chứ. Tiếp tân: Ừ, tại vì tao ít thấy Việt Nam. Không phải đâu, Việt Nam đến Venice nhiều lắm đấy chứ, nhưng chắc không có mấy người lưu lạc vào tận cái khách sạn bé tẹo trong cái ngõ bé tẹo này giữa lòng Venice mùa đông này đâu nhỉ? Sau khi cất xong đồ đạc, tôi chuẩn bị tinh thần tung tăng lên đường đi khám phá Venice huyền thoại. Lúc này đã cầm bản đồ trên tay, mà sau này tôi mới biết là cầm cho vui thôi, vì nó chả giúp được gì trong việc định hướng hay tìm đường. Ra khỏi khách sạn, tôi nhìn thật kỹ những đặc điểm, những ngã ba ngã tư, những hàng quán xung quanh để tối mà còn tìm đường về. Có một điều chắc chắn: Không thể đi một mạch về được, hoàn toàn không. Nhưng cũng không thể lạc sang thành phố khác được. Mê cung là thế, nhưng cũng nhỏ bé là thế. Nếu bạn tra google mười điều cần phải làm ở Venice, thì nổi trội lên 1 điều mà ai cũng phải công nhận: Get lost in Venice. Ngoại trừ những thứ tôi kể ở trên thì Venice như một mê cung chết. Mọi thứ im lặng đến đáng sợ ở cái nơi được ca ngợi quá mức này. Nghe đồn mùa hè vui vẻ sôi động lắm. Nhưng thời điểm tôi đến là mùa đông lạnh lẽo, nhà cửa cửa đóng then cài, cây cối trụi lá, trời đất xám xịt, nhà cửa lâu đài cũng xám xịt, thuyền ghe im lìm trên bến, ngõ ngách hun hút, người người áo đen kín cổ, lầm lũi bước nhanh… Tất cả tạo thành một bức tranh hài hoà về một mê cung bị bỏ quên hàng thế kỷ. Bạn sẽ đi lạc trong cái mê cung đó, không biết đang đi đâu, không có phương hướng, không có định hướng. Bạn sẽ đi lạc trong cái quá khứ đẹp đẽ đó, lộng lẫy đó, mê đắm đó mà khi nhận ra rằng mình đang ở năm 2013 chứ không phải là Châu Âu thế kỷ mười mấy. Bạn sẽ mệt mỏi đi hoài trong những con hẻm hun hút sâu đó, những cây cầu băng qua kênh giống hệt nhau đó, băng ngang những thánh đường rộng mênh mang đó, những hàng cây trụi lá đó đến khi phát hiện ra mình đã quay về nơi bắt đầu. Bạn sẽ ngồi trên 1 cái ghế đá lạnh lẽo nào đó, mơ về một bàn tay nào đó, một mái nhà ấm áp và thở dài hơi thở tràn đầy khói. Ở cái mê cung đó, bạn nhìn xung quanh và không biết đâu là đường về… Ở Venice, ai cũng lạc. Tôi cũng không ngoại lệ, mọi thứ dường như vượt quá tầm kiểm soát. Mọi háo hức ban đầu tan biến, tôi thấy lạc cả chính mình tại nơi này. Tôi muốn về ngay… [IMG]https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/s720x720/221695_10151656900316622_1674874948_n.jpg[/IMG] [IMG]https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/s720x720/577024_10151656905456622_1505368401_n.jpg[/IMG] [IMG]https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/s720x720/208653_10151656903721622_1033781013_n.jpg[/IMG] Phần 2: And Found… [/QUOTE]
Chèn trích dẫn...
Name
Verification
Trả lời
BÀI MỚI
DIỄN ĐÀN
THẾ GIỚI MUÔN PHƯƠNG
Review các chuyến đi nước ngoài
Du ký Châu Âu - Mùa đông trắng
Menu
Login
Đăng ký
Install the app
Install
Diễn đàn
What's new
Login
Đăng ký
Tìm kiếm
This site uses cookies to help personalise content, tailor your experience and to keep you logged in if you register.
By continuing to use this site, you are consenting to our use of cookies.
Accept
Learn more...
Top