Nói đến chuyện nghèo hèn,....lại nhớ chuyện ngày xưa.....
Nhớ những năm kinh tế gia đình còn khó khăn, Mẹ làm ăn thất bại, nợ chồng chất với lãi vay Ngân Hàng hàng tháng, Mẹ lại thất nghiệp ở nhà. Một mình Ba con đi làm còng lưng ra để trả nợ. Cả nhà mình thắt lưng buộc bụng, rau cháo qua ngày, mong sớm trả hết nợ để nhẹ lòng. Một tháng 30 ngày, mỗi ngày 3 bữa cơm chỉ toàn là rau muống, đậu phụ, mắm tôm và nước luộc rau dầm quả cà chua làm canh. Thế mà con vẫn lớn lên, vẫn tròn quay, to xác nhất trong đám trẻ cùng tuổi. Hình như con cũng hiểu cho hoàn cảnh của gia đình mình nên dễ nuôi, dễ ăn, dễ ngủ vô cùng.
Một kỷ niệm ngày ấy mà Mẹ ko thể nào quên được, và hôm nay khi nhắc lại Mẹ thấy nước mắt mình lại lưng tròng.
Mẹ cũng nuôi cho con 1 con heo đất từ khi mới sinh con với ước mong sẽ dành dụm để mua cho con những gì con thích. Thế rồi, trong những ngày tháng khó khăn nhất đó của gia đình mình, những lúc nhà mình không có tiền để mua gạo, Mẹ đã phải khoét ruột con heo đất của con để lấy tiền mua gạo, mua thức ăn cho gia đình mình. Mẹ không kể cho Ba con biết, cũng như Mẹ không thể than vãn với Ba con, vì Mẹ tự cảm thấy gia đình mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn này là lỗi do Mẹ hoàn toàn. Nếu như Mẹ nghe lời khuyên của Ba con, giá như Mẹ đừng làm công việc kinh doanh vượt quá khả năng của mình, giá như và giá như...ngày ấy !!!!
Mỗi lần một ít, chỉ vừa đủ để mua một lon gạo cho cả nhà, và sau nhiều lần như thế con heo của con càng ngày càng gầy đi, bụng cứ xẹp dần xuống, và đến một ngày, Mẹ không tìm thấy được một xu ten nào nữa trong bụng con heo của con. Ngồi ôm con trong lòng, nghĩ mãi mà không biết phải làm gì, Mẹ cất lời than với con: "Con ơi! Nhà hết tiền rồi, Mẹ biết lấy gì mua gạo, nấu cơm cho con đây" .....
(to be continued)