@Vnt: Bác ạ, cả chặng đường lúc nào em cũng tâm niệm, người khác làm được, hà cớ gì mình không làm được. Thế là em leo thôi. Tất nhiên là cũng có những cái em làm được mà bác không biết làm, hị hị :LL
Đến nơi đã thấy đội porter chuẩn bị đồ ăn , mời họ ngồi cùng họ không chịu, cũng biết là việc đó là đúng nhưng nhìn họ cứ đứng với nhau một góc ăn vội ăn vàng, mình nghẹn nghẹn (sến nhỉ). Đồ ăn thì đủ cả, dưa chuột, cà chua, đồ nguội, bánh mỳ, trứng...hơi sang với chuyến trek rừng.
ăn xong bọn tớ lên đường ngay vì dự định sẽ lên lán 2 (2.800m) nghỉ đêm, cả bọn đi rất gấp, đến lán 1 mới hơn 15h. Sau một hồi thông tin qua lại thì được biết ở lán 2 không thể thu xếp được chỗ nghỉ. Sao hôm đó leo Fan đông thế, cứ như đi Chùa Hương vậy. Bọn tớ quyết định để đảm bảo sức khoẻ cho chặng khó nhất, cần tập trung sức nhất là phải được nghỉ ngơi đàng hoàng, nhất là tớ, vẫn sốt, vẫn cúm, thế là ở lại lán 1. Mà rốt cuộc lán 1 cũng đâu có chỗ, các đoàn đi trước còn chẳng đủ . Dựng lều thôi. Loay hoay chán rồi cũng xếp được chỗ ngủ, chí choé tranh nhau, em ngủ với chị, anh ngủ với em rồi nằm kiểu gì, mỗi đứa một túi hay hai đứa mình một túi, hỉ?
Quay lại thấy khói mù mịt, anh em porter đã nổi lửa từ lúc nào rồi, băm băm, chặt chặt cứ gọi là tưng bừng. Tớ cũng chui vào làm một chân nhưng bị đuổi ra vì làm vướng cẳng, cả người cứ như súc thịt hun khói. Mà họ tài thật, trời mưa, củi còn tươi lại ướt vừa chặt từ rừng về, thế mà cũng nổi lửa được. Tớ nhòm nhòm xem cách nào, thì ra họ cuộn ni lông quanh đầu củi rồi châm, thế là nó bén lửa được. Họ nấu ăn ngon lắm nhé, đủ món, tớ chả khéo bằng.
Cả lũ ăn uống như điên, tự nhiên có tiếng dê kêu, gã đầu bạc, thằng cha này còn sợi nào thì bạc sợi ấy chứ làm gì đủ tóc cả đầu, há hốc mồm, mắt sáng như sao : ơ dê, chúng mày ơi, quay sang tớ nở nụ cười hể hả: Nhớ nhớ, mai SN mày mà. Hơ, đu dây quàng cổ mình nhanh thật. Gã bỏ cả ăn xông xáo tìm chỗ liên hệ, dê của ai, nó ở đâu, bắt thế nào, làm món gì, ai làm cho, giải quyết từng đấy câu hỏi chỉ trong 10p. Thế mới biết càng già càng máu D. Gã quay về mặt mũi cứ sáng bừng, dê của kiểm lâm thả, đội porter sẽ bắt và chế biến, tối mai lên đỉnh về ăn, và nhất là có tiết canh, còn thông tin quan trọng nhất là đội porter không hứa trước là có tìm và bắt được hay không thì gã giấu biến.
Đêm đầu tiên nằm giữa rừng, tớ không tài nào ngủ được, lại thêm một sự kiện xảy ra khiến tớ tăng thêm nhiệt độ, đoàn leo trước có 20 người, 18h mới có 6 man về được lán, còn 14 người trong đó có 6 nữ thì đến 20h cũng chưa thấy đâu mà theo kế hoạch của họ chậm nhất là 18h phải có mặt tại lán rồi. Đêm mưa ở rừng tối đen, cách mặt một cánh tay đã chẳng thấy gì, bọn tớ nằm trong lều mà lo thay cho họ. Điện thoại các loại réo liên hồi, ánh đèn pin loang loáng càng làm cho lũ gà mái bọn tớ căng thẳng. Cuối cùng đại diện nhóm ấy liên hệ với đội porter bên tớ, quyết định leo lên để đưa mọi người xuống, bọn tớ cứ nằm chờ xem thông tin ra sao, mãi đến 2h sáng, nghe thấy tiếng người lao xao, 2 đội porter gồm 14 người đã đưa được đủ mọi người trong đó có 1 bạn nữ phải cõng xuống. Nghe các bạn nữ bên ấy khóc rưng rức, các anh tha hồ động viên, sống rồi em ơi, đừng khóc, bọn mái chúng tớ nhìn nhau rồi quay sang gái cân đối, chết cha, 75kg, ai cõng được, mặt gái nghệt ra trông thật tội nghiệp.
Lều đây, trông như của dân đào vàng nhỉ?