Qua mốc 2800 mới thấy đường đi quả thật gay go, thật ra theo mọi người nói thì leo fan bây giờ dễ hơn trước nhiều, những đoạn nguy hiểm nhất đều đã có thang, tay vịn ở đường sống trâu, nhưng với tớ, ôi chao là mệt, mưa vẫn tầm tã, nước từ mũ trôi qua cổ ngấm vào người ướt sũng, lạnh cóng, càng lên cao gió càng mạnh vì không có vật cản, cây cối ở độ cao này thấp lè tè vì không chịu nổi gió, tớ cứ bước một, bước một, tự nhủ là chẳng lẽ mình không bước nổi thêm một bước nữa hay sao, thực sự lúc này tớ lê từng bước bằng ý chí chứ không còn sức đâu mà nghĩ chinh phục đỉnh, chân nọ nó cứ vẹo vào chân kia, có lúc ngập bùn sâu quá tớ chả có sức mà rút chân lên. Cả bọn cắm cúi đi, chẳng ai có ý nghĩ chụp ảnh gì, nếu chụp được chắc nhìn lại mà khiếp, mặt tớ trắng bệch, phần vì cúm, phần vì lạnh, mũi chảy dài ra lẫn nước mưa mà chẳng buồn lau, cứ chuyệch choạng từng bước nhất là những lúc bắt đầu qua một con dốc thì tớ chả dám nhìn lên vì nếu nhìn lên là thấy hoảng.
Có đoạn leo thang
Có đoạn vượt dốc
Nhờ rễ cây làm bậc thang.
Qua vụ này tớ mới thấy gà trống nhà tớ khoẻ thật (à cũng biết là khoẻ nhưng cứ tưởng chỉ khoẻ ở nhà, hị hị

) gã đút 2 tay túi quần, vừa đi vừa rên hết ...Iem ơi, nép vào lòng anh, má kề.. gì gì đấy rồi đến... lời đau, hự.. ta khắc vào trym nhau..bla..bla mà chả thấy xi nhê gì, chưa hết gã còn quay lại giục tớ đúng lúc tớ tưởng như không thở được, thế là tớ cáu quá dồn chút hơi tàn phun ra một câu: giục cái éo gì, đang mệt bỏ mịe, gã trố mắt vì lần đầu tiên thấy tớ vậy rồi gã bật cười hô hố. Chắc là gã cũng thông cảm chứ không thì gã tỉn tớ chết rồi. Cũng may là có gã đi chậm kèm cặp tớ chứ không tớ chả có động lực mà lê tiếp nữa, sau này có đợt gã bị cúm, gã ôm chăn kêu như vạc rồi mới thốt lên, công nhận vợ mình giỏi, ốm thế này mà vẫn cố leo được. Nghe câu đấy, cũng thích thích.

)
Qua bữa trên đường, chỉ đứng chứ không dám ngồi vì sợ chùn chân
Đi được 2/3 quãng đường thì gã đầu bạc đằng sau phều phào: iem oiiii, em có đi nữa khôôông? Gà trống bồi thêm: Thôi, quá sức rồi, đừng cố nữa. Đầu óc tớ quay cuồng, choáng váng, tay chân lạnh không còn cảm giác, Fan ơi là Fan, giờ thì bà chết với mày chứ chả còn mày chết với bà nữa rồi, nhưng tớ nghĩ, mình bỏ cuộc, có kẻ ở nhà cười cho thối mũi rồi lại kích bác mình vài năm, tính tớ vốn hiếu thắng có khi cay quá phải leo lại thì chết, vả lại đã leo được đến đây rồi thì cố tiếp không mất công. Tớ quyết tiếp tục, gã đầu bạc lại hì hục theo sau. Đấy chửa, ít ra tớ cũng là động lực cho người khác đấy chứ.
Hết núi này sang núi kia, có lúc tưởng tuyệt vọng vì gà trống nhà tớ cứ kêu: Đây rồi, qua đỉnh này là tới, rồi có tiếng chúng nó đến đỉnh rồi đấy, hy vọng tràn trề mà hết đỉnh này đến đỉnh khác vẫn chẳng thấy đâu. Đúng lúc tớ ức quá bật khóc thì vượt qua khúc quanh: Chóp Fan hiện ra trong làn mưa mờ mịt. Thế là tớ cũng lên được đỉnh, hệ hệ, xem đồng hồ đúng 12h.
Tớ xem ảnh mọi người trên đỉnh mà thèm, ảnh đẹp quá, mọi người rạng rỡ quá, còn bọn tớ, cảm giác lúc đó chỉ là lạnh thôi, tìm được gói trà gừng, tay run bắn đổ vào miệng mỗi người một ít, vương quanh mép như hề rồi chụp vội vài pô, nhìn xung quang mưa mờ đặc xịt, chẳng thấy cảnh đẹp như mô tả gì cả, rồi vội vàng xuống vì không chịu nổi cái lạnh, còn cảm giác sung sướng nhất phải là lúc về đến lán 1, lý do tại sao, đợi tớ kể tiếp nhé.
Đỉnh vinh quang, kẻ khóc người cười
Có khi tớ phải đi lại để có kiểu ảnh khoe hàng hoành tráng, nhẩy?