What's new

Góc của ong thợ

Em dùng súng ngắn nên ảnh thiếu độ sâu, các cao thủ khi xem cứ nhắm bớt 1 con mắt lại, là vừa đẹp!:D
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảnh làng quê được dựng lại:

SDC13991.jpg


Gợi về không gian xưa mộc mạc, tìm lại vẻ thuần khiết thuở nào:

SDC13944.jpg


Gốm khoe mình đủ vẻ, dân dã hay cầu kỳ, men bóng hay men rạn, men chảy rồi men sần...

SDC13884.jpg


SDC13880.jpg


Khoe dáng, khoe nét, khoe màu:

SDC13887.jpg


SDC13869.jpg
 
Làng gốm Bát Tràng chừng 500 tuổi, còn gốm ra đời không bao lâu sau khi con người tìm ra lửa. Gốm gắn liền với đời sống, lúc thân thiết như bạn:

SDC14042.jpg

SDC14046.jpg

SDC14048.jpg


Khi trọng vọng nâng niu:

SDC14070.jpg


Lại ước, bao giờ cho đến ngày xưa...thấy lại người người nghệ nhân Bát Tràng bền bỉ với những bài men gốm cổ,
ngày mà từng mái lều cũng duyên dáng...

SDC13876.jpg


..Càng ngắm càng ưa như thế này:

SDC13878.jpg


SDC13848.jpg
 
Con gió thời đại vẽ cho làng nghề một gương mặt mới (ảnh nhìn từ trên xe trâu kéo)...

SDC13689.jpg


...rồi giữ lại nếp cũ cho làng bằng các gian trưng bày ở chợ gốm, khách thoải mái ngắm xem, chụp hình:

SDC13759.jpg


SDC13875.jpg


Con trâu một thời đóng ách, dọc ngang trên ruộng để lại sau lưng vệt răng bừa thẳng tắp, bây giờ dùng để cõng lũ người mắt bé ngạo mạn :D (không biết em trâu mừng hay tủi nữa):

SDC13716.jpg


Ngồi trên cái lưng thô nhám, rắn chắc của em trâu mình nhớ đến câu chuyện mẹ kể về 1 thời trẻ con: Đi chăn trâu cưỡi trâu là thường, con trâu già dữ lắm. Hôm ấy, thằng bạn đùa ác quất một roi thật mạnh vào mông con trâu mẹ đang cưỡi, lập tức, trâu lồng lên, hất phăng chủ xuống từ lưng đồi. Không tiếp đất, đáp xuống luống chè. Thật may không thì...làm gì có mình nữa!:D
 
Last edited:
Tuổi thơ của thế hệ trước phong phú, gần gũi với thiên nhiên dễ nuôi dưỡng tâm hồn khoáng đạt và nhân hậu.
Đến mình, cũng từng lội suối bắt hến, cũng leo núi hái củi, nhưng mình mới chỉ chạm đến chứ chưa được bước vào hòa cùng nhịp thở của thiên nhiên. Ít ra cũng phải được như bác Homeless man chiến đấu 4 năm với rừng chứ....

Cỏ nào:

SDC13837.jpg


Bèo đây:

SDC13811.jpg


Ngỗng này:

SDC13953.jpg


SDC13947.jpg



Vịt nhé:

SDC14011.jpg


Dê cũng có:

SDC14098.jpg


Em vẫn đang ở Bát Tràng đấy chưa đi chỗ khác. :D Sợ các bác nhìn gốm mãi hoa mắt nên em cài cắm những ảnh linh tinh mà em săn được ở làng.
 
Lần này đi làng gốm đúng là cưỡi trâu xem hoa, không như hình dung ban đầu. Cứ muốn tìm gì thô mộc xù xì nhưng lại gặp nhiều những bóng bẩy thị trường:

SDC14067.jpg


Tuy vậy với mình vẫn thấy cuốn hút, vì ý nghĩ trong gốm có tâm tư người thợ, có cái hồn của đất:

SDC14078.jpg


SDC14075.jpg


Xưởng gốm của bác May:

SDC14019.jpg


SDC14079.jpg


Tại đây mình có thể tự tay làm ra những món đồ từ đơn giản đến tinh xảo hơn với sự hướng dẫn của bác chủ nhà.
Món này chắc là dễ làm nhất làng đây::D

SDC14027.jpg


Gốm Bát Tràng giờ thiên về mỹ nghệ. Mình thích màu vàng da lươn dung dị của gốm Phù Lãng hơn, cũng nhớ cái hơi hướng dân dã của làng nghề bên sông Cầu, sẽ đi lại nữa.
 
Last edited:
Hoa cúc xanh có hay là không có
Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa...
(Xuân Quỳnh)


Ngày đẹp trời, trong đầu vang lên những câu thơ ấy, vì cũng chứa điều mình đang muốn hỏi. Nhưng ai trả lời được, chỉ có hoa vàng này thôi.

_MG_5620.jpg


Hoa dại kia:

_MG_5616.jpg


Và hoa rừng này nữa:

_MG_5524.jpg


Muốn hỏi thế vì mình vừa gặp lại dòng suối tuổi thơ một thời trong mát. Suối thật, không phải ẩn dụ:

SDC14135.jpg


Trông nó đã khác xưa, bị nắn dòng rồi lấn đất mà. Trước lòng suối rộng gấp đôi, nước trong và có dải cát sỏi mênh mông trên bờ.
Bao nhiêu niềm vui con trẻ đã diễn ra ở đó, nhiều cái chơi được lắm, trẻ con luôn rất là chịu khó và sáng tạo để chơi.
Chơi trên bờ chán rồi lội suối bắt hến, hến có màu nâu vàng tiệp với màu sỏi chứ hok sẫm như hến trong ao hồ nhiều bùn. Bắt chứ không cào, nhặt từng con, từng con, khoảng 2 tiếng thì được chừng 1kg. Thế là sẽ có bát canh ngon ngọt rồi... Ngày xưa ơi!
 
Last edited:
Và bầu trời này nữa, trời thì không đổi, mặc cho vạn vật chuyển dời. Núi cũng thế:

_MG_5634.jpg


_MG_5636.jpg


Khi còn bé, mình thật là chăm chỉ, cũng nhiều lúc ham chơi. Một lần trốn mẹ đi xe đạp ngao du, bị ngã đau, sứt cái đầu gối. Ngay lúc ấy thì chưa sưng vẫn đi lại tốt, liền nảy ra ý tưởng để hợp thức hóa cái vết thương này (không thì ăn mắng, có khi ăn roi): Đi kiếm củi!
Thế là rủ mấy đứa như mọi bận lội qua suối, sang bên đất của bản người Mường, theo đường mòn dẫn lên núi, nhặt cành cây khô, xếp ngay ngắn rồi bó lại, cuối buổi vác về. Xong một vụ, về nhà đi tập tễnh rất là hiên ngang.:D
Hòa Bình quê em đấy. Cũng giống như mọi quê hương miền núi. Khi em về, cảnh vật thì yên ắng nhưng lòng người rộn ràng. Những ký ức tua lại trong đầu, sống dậy. Chỉ là cây, là đá, là hoa mà như là bạn:

SDC14147.jpg


SDC14208.jpg


SDC14167.jpg
 
Góc của nàng Ong nhẹ nhàng và êm ái ́.
Anh khẽ khàng đặt nhẹ 1 chân vô:D

Bước chân phàm của kẻ lãng du
Nếu làm nàng kinh động giấc mơ tiên


Thì anh sẽ bước vào thêm ...1 chân nữa=))
..........
Hoa cúc xanh có hay là không có
Tháng năm nào ấp ủ thuở ngây thơ
Có hay không thung lũng của ngày xưa
Anh đã ở và em thường tới đó
Châu chấu xanh, chuồn chuồn kim thắm đỏ
Những ngả đường phơ phất gió heo may...

SDC13759.jpg



Cả một vùng vương quốc tuổi thơ ngây
Bao mơ ước mượt mà như lá cỏ...
Anh đã nghĩ chắc là hoa đã có
Mọc xanh đầy thung lũng của ta xưa...

_MG_5620.jpg


Trái tim ta như nắng thuở ban đầu
Chưa chút gợn một lần cay đắng
Trên thềm cũ mùa thu vàng gió nắng
Ðời yên bình chưa có những chia xa...
 
@ Thiên Sơn: Em cho là “Hư ảo… như có như không”:D
-----------------------------------------------------------------------

“Lời nói của bà tôi đặc biệt trầm bổng nghe như tiếng hát, nó khắc sâu vào trí nhớ tôi dễ dàng, như những đóa hoa, và cũng dịu dàng, rực rỡ đầy nhựa sống. Khi bà tôi mỉm cười, hai con ngươi đen sẫm như quả anh đào, nở ra, long lanh tia sáng dịu hiền khôn tả. Nụ cười để lộ ra hai hàm răng trắng ngần chắc chắn, và mặc dù trên đôi má ngăm ngăm đen đã có vô số nếp nhăn, khuôn mặt của bà tôi hình như vẫn tươi trẻ... Toàn thân bà tôi đen sẫm, nhưng từ bên trong -qua đôi mắt -ánh lên những tia sáng ấm áp, tươi vui và không bao giờ tắt... Trước khi gặp bà tôi; tôi như người ngủ say, đắm chìm trong bóng tối; nhưng bà tôi xuất hiện, đã đánh thức tôi dậy và đưa tôi ra ngoài ánh sáng. Với một sợi dây vô tận bà tôi nối tất cả mọi vật xung quanh tôi lại, đan thành một tấm đăng-ten nhiều màu sắc, và lập tức trở thành người bạn thân thiết suốt đời tôi, một người gần gũi nhất với lòng tôi, một con người dễ hiểu nhất và yêu quý nhất. Tấm lòng yêu mến vô tư của bà tôi đối với mọi người đã làm cho tâm hồn tôi thêm phong phú, đã truyền sức mạnh không gì khuất phục nổi để đương đầu với những ngày tháng gieo neo."
(Thời thơ ấu- M.Gorki)
Hồi bé mình đọc và thích đoạn viết kiểu này lắm, say mê (thường trèo lên yên vị trên cây rồi mới đọc :D). Làm mình thấy như cả hương vị của đời sống cũng có thể nhấm nháp được, thấy thích thú với ý nghĩ luôn có những mối dây nối người với người rồi có cả những mối dây nối người với cảnh.

SDC14205.jpg


Nơi mình ở thân thương gần gụi. Khi rời đi, đất trở thành nỗi nhớ.
Nhớ hoa tinh khôi
SDC14133.jpg


Nhớ khi gặp đá nước reo vui
SDC14221.jpg


Nhớ sỏi hiền hoà nương theo ý nước
SDC14220.jpg


Miền đất quê hương bao giờ cũng lung linh...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,616
Bài viết
1,153,958
Members
190,146
Latest member
sportifiles
Back
Top