@ Thiên Sơn: Em cho là “Hư ảo… như có như không”
-----------------------------------------------------------------------
“Lời nói của bà tôi đặc biệt trầm bổng nghe như tiếng hát, nó khắc sâu vào trí nhớ tôi dễ dàng, như những đóa hoa, và cũng dịu dàng, rực rỡ đầy nhựa sống. Khi bà tôi mỉm cười, hai con ngươi đen sẫm như quả anh đào, nở ra, long lanh tia sáng dịu hiền khôn tả. Nụ cười để lộ ra hai hàm răng trắng ngần chắc chắn, và mặc dù trên đôi má ngăm ngăm đen đã có vô số nếp nhăn, khuôn mặt của bà tôi hình như vẫn tươi trẻ... Toàn thân bà tôi đen sẫm, nhưng từ bên trong -qua đôi mắt -ánh lên những tia sáng ấm áp, tươi vui và không bao giờ tắt... Trước khi gặp bà tôi; tôi như người ngủ say, đắm chìm trong bóng tối; nhưng bà tôi xuất hiện, đã đánh thức tôi dậy và đưa tôi ra ngoài ánh sáng. Với một sợi dây vô tận bà tôi nối tất cả mọi vật xung quanh tôi lại, đan thành một tấm đăng-ten nhiều màu sắc, và lập tức trở thành người bạn thân thiết suốt đời tôi, một người gần gũi nhất với lòng tôi, một con người dễ hiểu nhất và yêu quý nhất. Tấm lòng yêu mến vô tư của bà tôi đối với mọi người đã làm cho tâm hồn tôi thêm phong phú, đã truyền sức mạnh không gì khuất phục nổi để đương đầu với những ngày tháng gieo neo."
(Thời thơ ấu- M.Gorki)
Hồi bé mình đọc và thích đoạn viết kiểu này lắm, say mê (thường trèo lên yên vị trên cây rồi mới đọc
). Làm mình thấy như cả hương vị của đời sống cũng có thể nhấm nháp được, thấy thích thú với ý nghĩ luôn có những mối dây nối người với người rồi có cả những mối dây nối người với cảnh.
Nơi mình ở thân thương gần gụi. Khi rời đi, đất trở thành nỗi nhớ.
Nhớ hoa tinh khôi
Nhớ khi gặp đá nước reo vui
Nhớ sỏi hiền hoà nương theo ý nước
Miền đất quê hương bao giờ cũng lung linh...