hoangbquang
Phượt quái
Em coppy nốt câu chuyện Hồi ức của em đã viết về bên này để cho nó liền lạc ! Mong các bác đại xá
..........................................................
Những ai chứng kiến lũ Tây nguyên thì mới cảm nhận được sức mạnh tàn phá kinh khiếp của nó! Nó không như những cơn lũ quét ào ạt của Tây Bắc và dữ dội dàn trải như lũ Miền Trung.....Nó âm thầm tới... khi bạn nhận ra nó tới thì bạn không còn chuẩn bị kịp điều gì để đối phó....Tất cả nhanh chóng bị nhấn chìm trong một dòng thác mênh mang nước đục ngàu cùng với gỗ mục, cây cối và cả những chú nai, lợn rừng xấu số.........Mọi vật bị cuốn trôi trong tiếng lục cục của đá, tiếng rắc rắc của cây cối và tiếng gào của nước....Rừng núi mênh mang màu đỏ quạch....mênh mang mênh mang.....
Gần cuối tháng 9/1990. Tôi bắt đầu thấy mình rụng tóc rất nhiều khi đi tắm ở sông Xe Xan....Thỉnh thoảng, bất chợt nóng gai người, vã mồ hôi trong khi trời rất lạnh...... Quang bảo: Tao thấy da của mày nhợt nhạt lắm, có khi về Nha Trang thôi.....Tao ngán vàng lắm rồi....
Ngày 10/09....Sinh nhật thứ 23 của tôi. Chẳng ai biết. Tôi rủ Quang ra bờ sông, hai thằng trầm ngâm ngồi nhìn.....nước đang lững lờ chảy....Trời chiều, sương tim tím dần trên mặt sông.... khói bếp ở lán lan toả trên tàng cây xanh thẫm....Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ....nhớ các em....Nhớ tiếng cười của cô bạn gái và nhớ.....tất cả, trừ Vàng.....
Tự nhiên tôi thấy gai người, chạy dọc sống lưng là một luồng lạnh lan toả, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy, tôi ngáp và chảy nước mắt.....Răng thi nhau gõ đàn lập cập...lập cập....Tôi bảo Quang: Tao sốt rét rồi....và chạy vội về lán....
Khanh và Quang đắp cho tôi tới mấy cái chăn, lót bên dưới mấy cái, nó còn ngồi lên người tôi cho tôi bớt run.....Tôi hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác rõ ràng tôi đang bị cơn sốt rét rừng nó vật mình như nào.....Trong cơn vật vã, loáng thoáng tiếng Tý chuột bảo Khanh lấy thuốc và kim tiêm...
Những ai bị sốt rét, chắc có lẽ suốt đời không thể quên cái tên thuốc Quynin....cái lọ thuốc nho nhỏ, nước màu vàng đục của Trung Quốc......Phương pháp trị bệnh hiệu quả nhất là để....tiêm vào mông.....Nhưng có khi xui xẻo gặp phải tay nghề của ông thày dởm thì có hai sự lựa chọn: một là bị thọt (do chọc nhầm vào gân) Hai là bị áp xe (chỗ tiêm bị ung nhọt và thối rữa)..........Kinh khủng !!!
Nửa tiếng vật vã run cầm cập trong sự tỉnh táo hoàn toàn....Tôi bắt đầu thấy mình mơ màng và như đang bay lên cao.....bay cao....Cơn sốt nóng bắt đầu, và đó mới là đỉnh cao của sốt rét rừng.....Bạn hoàn toàn không còn biết gì....và thần kinh của bạn như của người điên...Bạn có thể đi lang thang vài ba km như kẻ mộng du hoặc bạn chui xuống gầm giường, chui vào bụi tre....làm tất cả những gì mà khi bạn bình thường không bao giờ dám làm...Cũng có khi bạn chỉ nằm thiêm thiếp trong khi cơ thể bạn nóng tới 39,5 hay 40 độ là thường.....
Cứ cách ngày, tôi lại bị một cơn như thế, đã có lần trong cơn sốt nóng vào ban đêm, tôi đã đi lang thang trên bờ sông khi trước mắt là một ánh đèn sáng loà như mời gọi.....Chỉ đến khi Quang tìm thấy tôi và đấm thật mạnh vào lưng, tôi mới lờ mờ nhận ra mình đang chuẩn bị đi xuống....sông Xe Xan.
Gần 3 tuần trôi qua, cuối tháng 9.....Bầu trời Xe Xan lại thẫm màu u tối vì mây mù và những cơn mưa nho nhỏ...
Tý chuột đã chọc thẳng tay cái kim tiêm vào....mông tôi không biết bao nhiêu phát...Chỗ tiêm đã thâm xì và tôi cũng thấy mình bơn bớt....những cơn rét run cầm cập cùng những cơn mơ đang bay lên cao. Quang và tôi mừng hỉ hả....bàn luận ngày rời bãi....
Buổi chiều, trước hôm chia tay với nhóm của Tý. Chúng tôi được chia Vàng.....Không bao giờ tôi có thể quên giây phút chúng tôi ngồi nhìn Tý đổ Vàng ra cái mảnh nilon và đong bằng thìa.....trong khi bên ngoài trời đổ mưa....cơn mưa trái mùa, cơn mưa bão.....Rừng Xe Xan đang bắt đầu nổi giận tiễn đưa những kẻ phá hoại sự bình yên hoang sơ của nó..........
Xe Xan ngày 26/09/1990 buổi chiều trời bỗng mưa như trút nước.....mưa ào ạt ào ạt.......Gió thổi tốc cả lá rừng bay phất phới....Mặt sông Xe Xan nổi sóng và nước sông....kỳ lạ thay ! Nó vẫn trong xanh.....
Đêm hôm trước, qua chiếc Radio CS của Tý chuột, nhóm chúng tôi biết là có một cơn Áp thấp nhiệt đới (hồi đó vẫn gọi là Bão) tràn qua vùng Nam Trung bộ gây mưa lớn ở các tỉnh từ Bình Trị Thiên trở vào tới Thuận Hải (Ninh Thuận và Bình Thuận ngày nay)....
....Tất cả mọi người đều chả lo ngại gì vì chúng tôi đang ở Tây Nguyên.....núi cao và rừng sẽ che chắn....Không ai ngờ rằng chính vì cơn áp thấp này đổ bộ vào, gặp luồng khí nóng theo gió Lào thổi từ hướng Tây sang tạo nên những cơn mưa rừng thật kinh khiếp.......
Cả đêm, sấm sét nổi ì oàng, bầu trời như bị rạch nát bởi những tia chớp.....Đang ngồi nhìn ra ngoài, tôi bỗng thấy ngay cạnh lán tiếng xẹt..xẹt thật dữ dội....một luồng ánh sáng xanh lét như cái dây kéo ngược lên trời đêm....Nó làm sáng bừng cả một khoảng rừng, rồi khoảng rừng đó bốc cháy....30 giây sau mới nghe tiếng nổ long trời...Oàng..oàng...
Sét vừa hỏi thăm chúng tôi hay sao ấy!!!
Gần sáng, mưa càng ngày càng lớn....Sấm sét không còn, chỉ còn tiếng mưa rừng ào ạt..... tiếng gió gào trên những tàng cây, trên những ngọn đồi.....
Chiều hôm trước, khi tổng kết số vàng đã làm được trong cái hốc suối rùng rợn..... Tý và Khanh nói sẽ có trách nhiệm chuyển cho gia đình hai người bạn xấu số bị gần cụt đầu mỗi gia đình 50 cây.....Số còn lại tất cả khoảng 700 cây, chia ra 10 phần, chúng tôi được Tý chia cho mỗi đứa khoảng gần 65 lượng vàng (một số vàng lớn vào thời đó)......Cả nhóm uống rượu chia tay chúng tôi đến quá khuya......
Sáng sớm hôm sau, rừng Xe Xan xơ xác tiêu điều......trời vẫn mưa...tuy có nhỏ hơn nhưng lúc này mặt sông đã ngầu đục màu đỏ, nước ào ào chảy.....Tý ra ngoài nhìn mặt sông mênh mang....Trầm ngâm một lúc, anh ấy bảo chúng tôi đợi vài ngày nữa hãy rời bãi, anh ấy sợ rằng sẽ có lũ lớn......
Chúng tôi vẫn quyết định chia tay nhóm của Tý chuột ngay hôm đó chứ không chờ mưa tạnh.....Những biến cố kinh hoàng, sự chết chóc....mưa rừng thú dữ ở bãi vàng cùng cơn sốt rét rừng đã khiến chúng tôi quyết tâm với ngày về hơn lúc nào hết.....Gia đình và những người thân thương đang chờ đón chúng tôi......
Từ lán ra cầu Lâm Sản khoảng 12 km đi vòng vèo qua những quả đồi, suối và bãi sông.....Chỗ mà chúng tôi cần phải vượt qua gấp trước khi nước sông lên cao là khúc suối rộng nhất.....nó có 20 m nhưng rất sâu....
Tý chuột và Khanh tiễn chúng tôi rời lán 300 m rồi quay lại, trước khi chia tay...Tý bảo tôi và Quang: Chúng mày dùng số tiền này cố gắng mà làm ăn ngon lành, thôi đừng lên bãi vàng nữa....Nghiệt ngã quá! Mấy hôm nữa, tao cũng về Bắc thôi...Có dịp may gặp lại nhau thì......
Giọng anh ấy tự nhiên nghẹn lại.............
Chúng tôi cất gói vàng vào balo, chân đất dò dẫm trên con đường mòn đầy gai góc đi xuôi về hướng Tây Nam.....Trong khi ấy trời vẫn mưa, và mưa hình như đang to hơn....
..........................................................
Những ai chứng kiến lũ Tây nguyên thì mới cảm nhận được sức mạnh tàn phá kinh khiếp của nó! Nó không như những cơn lũ quét ào ạt của Tây Bắc và dữ dội dàn trải như lũ Miền Trung.....Nó âm thầm tới... khi bạn nhận ra nó tới thì bạn không còn chuẩn bị kịp điều gì để đối phó....Tất cả nhanh chóng bị nhấn chìm trong một dòng thác mênh mang nước đục ngàu cùng với gỗ mục, cây cối và cả những chú nai, lợn rừng xấu số.........Mọi vật bị cuốn trôi trong tiếng lục cục của đá, tiếng rắc rắc của cây cối và tiếng gào của nước....Rừng núi mênh mang màu đỏ quạch....mênh mang mênh mang.....
Gần cuối tháng 9/1990. Tôi bắt đầu thấy mình rụng tóc rất nhiều khi đi tắm ở sông Xe Xan....Thỉnh thoảng, bất chợt nóng gai người, vã mồ hôi trong khi trời rất lạnh...... Quang bảo: Tao thấy da của mày nhợt nhạt lắm, có khi về Nha Trang thôi.....Tao ngán vàng lắm rồi....
Ngày 10/09....Sinh nhật thứ 23 của tôi. Chẳng ai biết. Tôi rủ Quang ra bờ sông, hai thằng trầm ngâm ngồi nhìn.....nước đang lững lờ chảy....Trời chiều, sương tim tím dần trên mặt sông.... khói bếp ở lán lan toả trên tàng cây xanh thẫm....Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ....nhớ các em....Nhớ tiếng cười của cô bạn gái và nhớ.....tất cả, trừ Vàng.....
Tự nhiên tôi thấy gai người, chạy dọc sống lưng là một luồng lạnh lan toả, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy, tôi ngáp và chảy nước mắt.....Răng thi nhau gõ đàn lập cập...lập cập....Tôi bảo Quang: Tao sốt rét rồi....và chạy vội về lán....
Khanh và Quang đắp cho tôi tới mấy cái chăn, lót bên dưới mấy cái, nó còn ngồi lên người tôi cho tôi bớt run.....Tôi hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác rõ ràng tôi đang bị cơn sốt rét rừng nó vật mình như nào.....Trong cơn vật vã, loáng thoáng tiếng Tý chuột bảo Khanh lấy thuốc và kim tiêm...
Những ai bị sốt rét, chắc có lẽ suốt đời không thể quên cái tên thuốc Quynin....cái lọ thuốc nho nhỏ, nước màu vàng đục của Trung Quốc......Phương pháp trị bệnh hiệu quả nhất là để....tiêm vào mông.....Nhưng có khi xui xẻo gặp phải tay nghề của ông thày dởm thì có hai sự lựa chọn: một là bị thọt (do chọc nhầm vào gân) Hai là bị áp xe (chỗ tiêm bị ung nhọt và thối rữa)..........Kinh khủng !!!
Nửa tiếng vật vã run cầm cập trong sự tỉnh táo hoàn toàn....Tôi bắt đầu thấy mình mơ màng và như đang bay lên cao.....bay cao....Cơn sốt nóng bắt đầu, và đó mới là đỉnh cao của sốt rét rừng.....Bạn hoàn toàn không còn biết gì....và thần kinh của bạn như của người điên...Bạn có thể đi lang thang vài ba km như kẻ mộng du hoặc bạn chui xuống gầm giường, chui vào bụi tre....làm tất cả những gì mà khi bạn bình thường không bao giờ dám làm...Cũng có khi bạn chỉ nằm thiêm thiếp trong khi cơ thể bạn nóng tới 39,5 hay 40 độ là thường.....
Cứ cách ngày, tôi lại bị một cơn như thế, đã có lần trong cơn sốt nóng vào ban đêm, tôi đã đi lang thang trên bờ sông khi trước mắt là một ánh đèn sáng loà như mời gọi.....Chỉ đến khi Quang tìm thấy tôi và đấm thật mạnh vào lưng, tôi mới lờ mờ nhận ra mình đang chuẩn bị đi xuống....sông Xe Xan.
Gần 3 tuần trôi qua, cuối tháng 9.....Bầu trời Xe Xan lại thẫm màu u tối vì mây mù và những cơn mưa nho nhỏ...
Tý chuột đã chọc thẳng tay cái kim tiêm vào....mông tôi không biết bao nhiêu phát...Chỗ tiêm đã thâm xì và tôi cũng thấy mình bơn bớt....những cơn rét run cầm cập cùng những cơn mơ đang bay lên cao. Quang và tôi mừng hỉ hả....bàn luận ngày rời bãi....
Buổi chiều, trước hôm chia tay với nhóm của Tý. Chúng tôi được chia Vàng.....Không bao giờ tôi có thể quên giây phút chúng tôi ngồi nhìn Tý đổ Vàng ra cái mảnh nilon và đong bằng thìa.....trong khi bên ngoài trời đổ mưa....cơn mưa trái mùa, cơn mưa bão.....Rừng Xe Xan đang bắt đầu nổi giận tiễn đưa những kẻ phá hoại sự bình yên hoang sơ của nó..........
Xe Xan ngày 26/09/1990 buổi chiều trời bỗng mưa như trút nước.....mưa ào ạt ào ạt.......Gió thổi tốc cả lá rừng bay phất phới....Mặt sông Xe Xan nổi sóng và nước sông....kỳ lạ thay ! Nó vẫn trong xanh.....
Đêm hôm trước, qua chiếc Radio CS của Tý chuột, nhóm chúng tôi biết là có một cơn Áp thấp nhiệt đới (hồi đó vẫn gọi là Bão) tràn qua vùng Nam Trung bộ gây mưa lớn ở các tỉnh từ Bình Trị Thiên trở vào tới Thuận Hải (Ninh Thuận và Bình Thuận ngày nay)....
....Tất cả mọi người đều chả lo ngại gì vì chúng tôi đang ở Tây Nguyên.....núi cao và rừng sẽ che chắn....Không ai ngờ rằng chính vì cơn áp thấp này đổ bộ vào, gặp luồng khí nóng theo gió Lào thổi từ hướng Tây sang tạo nên những cơn mưa rừng thật kinh khiếp.......
Cả đêm, sấm sét nổi ì oàng, bầu trời như bị rạch nát bởi những tia chớp.....Đang ngồi nhìn ra ngoài, tôi bỗng thấy ngay cạnh lán tiếng xẹt..xẹt thật dữ dội....một luồng ánh sáng xanh lét như cái dây kéo ngược lên trời đêm....Nó làm sáng bừng cả một khoảng rừng, rồi khoảng rừng đó bốc cháy....30 giây sau mới nghe tiếng nổ long trời...Oàng..oàng...
Sét vừa hỏi thăm chúng tôi hay sao ấy!!!
Gần sáng, mưa càng ngày càng lớn....Sấm sét không còn, chỉ còn tiếng mưa rừng ào ạt..... tiếng gió gào trên những tàng cây, trên những ngọn đồi.....
Chiều hôm trước, khi tổng kết số vàng đã làm được trong cái hốc suối rùng rợn..... Tý và Khanh nói sẽ có trách nhiệm chuyển cho gia đình hai người bạn xấu số bị gần cụt đầu mỗi gia đình 50 cây.....Số còn lại tất cả khoảng 700 cây, chia ra 10 phần, chúng tôi được Tý chia cho mỗi đứa khoảng gần 65 lượng vàng (một số vàng lớn vào thời đó)......Cả nhóm uống rượu chia tay chúng tôi đến quá khuya......
Sáng sớm hôm sau, rừng Xe Xan xơ xác tiêu điều......trời vẫn mưa...tuy có nhỏ hơn nhưng lúc này mặt sông đã ngầu đục màu đỏ, nước ào ào chảy.....Tý ra ngoài nhìn mặt sông mênh mang....Trầm ngâm một lúc, anh ấy bảo chúng tôi đợi vài ngày nữa hãy rời bãi, anh ấy sợ rằng sẽ có lũ lớn......
Chúng tôi vẫn quyết định chia tay nhóm của Tý chuột ngay hôm đó chứ không chờ mưa tạnh.....Những biến cố kinh hoàng, sự chết chóc....mưa rừng thú dữ ở bãi vàng cùng cơn sốt rét rừng đã khiến chúng tôi quyết tâm với ngày về hơn lúc nào hết.....Gia đình và những người thân thương đang chờ đón chúng tôi......
Từ lán ra cầu Lâm Sản khoảng 12 km đi vòng vèo qua những quả đồi, suối và bãi sông.....Chỗ mà chúng tôi cần phải vượt qua gấp trước khi nước sông lên cao là khúc suối rộng nhất.....nó có 20 m nhưng rất sâu....
Tý chuột và Khanh tiễn chúng tôi rời lán 300 m rồi quay lại, trước khi chia tay...Tý bảo tôi và Quang: Chúng mày dùng số tiền này cố gắng mà làm ăn ngon lành, thôi đừng lên bãi vàng nữa....Nghiệt ngã quá! Mấy hôm nữa, tao cũng về Bắc thôi...Có dịp may gặp lại nhau thì......
Giọng anh ấy tự nhiên nghẹn lại.............
Chúng tôi cất gói vàng vào balo, chân đất dò dẫm trên con đường mòn đầy gai góc đi xuôi về hướng Tây Nam.....Trong khi ấy trời vẫn mưa, và mưa hình như đang to hơn....