WildCactus
Phượt thủ
Mậu Duệ - Du Già
Mưa cứ rơi chúng tôi vẫn cứ đi, con đường ngoắt ngéo dẫn chúng tôi qua những nẻo đường chênh vênh khúc khỉu, đèo Mã Pì Lèng rồi đến Mèo Vạc, Mèo Vạc quả là một thị trấn sầm uất hơn so với các thị trấn khác, ở đây có công nghiệp khai thác quặng nữa nên dân ở đây giàu hơn các huyện khác, rồi Lũng Phìn, Sủng Trai, đoạn từ Sủng Trai đến Mậu Duệ bắt đầu dốc xuống, những con dốc với độ dốc cao đã làm cho chúng tôi ù hết tai, tai nổ lép bép do áp suất thay đổi đột ngột, cảm giác như máy bay đang hạ cánh, nói với nhau phải hét to lên người kia mới nghe được, khi sắp tới Mậu Duệ chúng tôi dừng lại để đổ xăng, trạm xăng duy nhất ở đây trước lối rẽ vào đường đi Du Già, xuống xe mà đầu vẫn chưa hết ong ong, tranh thủ nghỉ ngơi một tí trước khi đương đầu với khó khăn mới, oài, lúc này 2 thằng cũng mệt rồi, mặt tái bợt ra, ngồi lâu cũng mỏi hết cả lưng, người ngợm nữa. Nhưng tinh thần lúc này vẫn hăng, vẫn còn quán tính chạy xe trưa tới giờ, lúc này đã gần 2 giờ chiều rồi, đổ xăng xong chúng tôi lại phi tiếp đi, mải mê đi nên bị vượt quá lối rẽ đi Du Già mất 2km, hỏi han người đi đường xong thì quay lại, trời bắt đầu hửng một chút nắng, đã mấy ngày nay mưa rồi, chắc từ bây giờ trời sẽ không mưa nữa, thời tiết đẹp làm mình rất phấn khích, đường vào Du Già cũng toàn làm đá cấp phối, mình đi ầm ầm với tốc độ 20km/h, cảm giác như đi đua đường trường vậy, nếu đường cứ như thế này thì cũng chẳng có gì là xấu lắm, đi được 1 đoạn thì đến đoạn đường nhựa đang làm giở, thấy thích quá, tưởng cung Du Già thế nào.
Đi được hơn 20km trời lại bắt đầu mưa phùn, ẩm ướt, chán quá, đường bắt đầu trơn, khó đi nhưng do hiện giờ toàn lên dốc lên cũng dễ đi hơn, thường thì lên dốc dễ hơn xuống dốc. Càng đi đường bắt đầu có bùn, đường ướt và có bùn rất chơn, mình vừa nói với hắn là các đoàn trước đi đường này toàn bị ngã mấy lần do đường trơn, mình thì chưa bị phát nào, hắn nói đừng có nói trước, thế là đi được thêm một đoạn nữa thì bị xòe thật, đúng là không nói trước được điều gì cả, mặc dù xe đi rất chậm rồi, cú ngã này làm vỡ một bên đèn xinh nhan, cong chân phanh, may mà tay đeo găng tay nên chống tay xuống đường đá không bị xây sát gì hết, chân bị xước nhẹ ở cổ chân trái. Thế là mất thành tích đi Du Già không bị ngã rồi, thôi, phải đi cẩn thận hơn mới được, đi được khoảng 200m nữa thì lại xòe phát nữa, thế là mình chuyển tay lái cho hắn, kể ra hắn cũng đi cẩn thận hơn mình nhiều nhưng dường như cung đường này bắt nạt cả hắn nữa, hắn xòe một phát nhẹ, nhưng xe không sao.
Một số ảnh của cung đường xấu này
Sau mấy phát xòe chúng tôi nghiệm ra một điều, khi xòe cố gắng xòe sang phía bên trái để tránh bỏng bô và nếu có vấn đề gì về chân trái thì vẫn có thể đi được.
Hắn bắt đầu kêu mỏi tay, không mỏi tay sao được khi đường vừa sóc, tay lái phải ghìm xuống mỗi khi xuống dốc, vừa phanh, vừa lách bùn chậm chạp… đi mãi mới được gần chục cây số, tốc độ lúc này chỉ khoảng 5 đến 7km/h thôi. Đi được vài km nữa thì nhìn thấy dưới thung lũng những dải đường màu trắng, chắc là đường nhựa đây, cả 2 thấy phấn khởi trong lòng, sắp qua đoạn khổ ải rồi, cố lên.
Trông đoạn đường đó cứ tưởng là ngay dưới chân núi mà chúng tôi đi mãi chưa tới, nhìn cách khoảng chúng tôi 1km đường chim bay thôi nhưng chúng tôi phải đi tới vài cây số mới tới đoạn đường trắng đó, chúng tôi đã bị đánh lừa bởi ảo giác, đoạn đường đó cũng toàn đá cấp phối như trước nhưng đá ở đây mà trắng, nhưng dù sao cũng vẫn hạnh phúc hơn đoạn trước vì đoạn này ít bùn hơn. Tôi gọi những đoạn đường như thế này là “đoạn đường hạnh phúc”, troài, sao không hạnh phúc được khi tốc độ đi trên đoạn này >10km/h, lúc này khi xe chạy được >10km/h sao cảm thấy xe chạy nhanh thế, hắn vút sang số 2 đi phăm phăm leo qua những con đường đá lởm chởm để hòng chạy đua với thời gian trước khi trời tối, cũng may là có GPS nên chúng tôi còn biết được mình đi được bao nhiêu phần đường rồi chứ không thì chẳng biết được mình đi đến đâu rồi, tâm lý chắc sẽ bị hoang mang trong khi trời bắt đầu chạng vạng.
Đi thêm vài km nữa chúng tôi bắt đầu nhìn thấy thị trấn Du Già, thị trấn này khá bé nhỏ so với sự tưởng tượng của tôi, ở đây họ đang làm đường của thị trấn, trên này đường nhựa cho các thị trấn họ làm rất rộng để dự phòng cho tương lai, đỡ phải mở đường lần nữa. Chúng tôi tạt vào một quán sửa xe để bẻ lại chân phanh và chân đỡ đã bị cong sau cú xòe đầu tiên, anh thanh niên khá nhiệt tình với chúng tôi khi nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi chắc từ xa tới, anh đã không lấy tiền sửa xe của chúng tôi, chắc nhìn thấy chúng tôi nhếch nhác như lũ tàn quân thất trận trở về, xe máy dính đầy bùn, mặt mày mệt mỏi, vẻ mặt ái ngại của anh ta cũng nói lên rằng, cung đường phía trước vẫn còn gian nan và xa xôi nữa.
Mưa cứ rơi chúng tôi vẫn cứ đi, con đường ngoắt ngéo dẫn chúng tôi qua những nẻo đường chênh vênh khúc khỉu, đèo Mã Pì Lèng rồi đến Mèo Vạc, Mèo Vạc quả là một thị trấn sầm uất hơn so với các thị trấn khác, ở đây có công nghiệp khai thác quặng nữa nên dân ở đây giàu hơn các huyện khác, rồi Lũng Phìn, Sủng Trai, đoạn từ Sủng Trai đến Mậu Duệ bắt đầu dốc xuống, những con dốc với độ dốc cao đã làm cho chúng tôi ù hết tai, tai nổ lép bép do áp suất thay đổi đột ngột, cảm giác như máy bay đang hạ cánh, nói với nhau phải hét to lên người kia mới nghe được, khi sắp tới Mậu Duệ chúng tôi dừng lại để đổ xăng, trạm xăng duy nhất ở đây trước lối rẽ vào đường đi Du Già, xuống xe mà đầu vẫn chưa hết ong ong, tranh thủ nghỉ ngơi một tí trước khi đương đầu với khó khăn mới, oài, lúc này 2 thằng cũng mệt rồi, mặt tái bợt ra, ngồi lâu cũng mỏi hết cả lưng, người ngợm nữa. Nhưng tinh thần lúc này vẫn hăng, vẫn còn quán tính chạy xe trưa tới giờ, lúc này đã gần 2 giờ chiều rồi, đổ xăng xong chúng tôi lại phi tiếp đi, mải mê đi nên bị vượt quá lối rẽ đi Du Già mất 2km, hỏi han người đi đường xong thì quay lại, trời bắt đầu hửng một chút nắng, đã mấy ngày nay mưa rồi, chắc từ bây giờ trời sẽ không mưa nữa, thời tiết đẹp làm mình rất phấn khích, đường vào Du Già cũng toàn làm đá cấp phối, mình đi ầm ầm với tốc độ 20km/h, cảm giác như đi đua đường trường vậy, nếu đường cứ như thế này thì cũng chẳng có gì là xấu lắm, đi được 1 đoạn thì đến đoạn đường nhựa đang làm giở, thấy thích quá, tưởng cung Du Già thế nào.




Đi được hơn 20km trời lại bắt đầu mưa phùn, ẩm ướt, chán quá, đường bắt đầu trơn, khó đi nhưng do hiện giờ toàn lên dốc lên cũng dễ đi hơn, thường thì lên dốc dễ hơn xuống dốc. Càng đi đường bắt đầu có bùn, đường ướt và có bùn rất chơn, mình vừa nói với hắn là các đoàn trước đi đường này toàn bị ngã mấy lần do đường trơn, mình thì chưa bị phát nào, hắn nói đừng có nói trước, thế là đi được thêm một đoạn nữa thì bị xòe thật, đúng là không nói trước được điều gì cả, mặc dù xe đi rất chậm rồi, cú ngã này làm vỡ một bên đèn xinh nhan, cong chân phanh, may mà tay đeo găng tay nên chống tay xuống đường đá không bị xây sát gì hết, chân bị xước nhẹ ở cổ chân trái. Thế là mất thành tích đi Du Già không bị ngã rồi, thôi, phải đi cẩn thận hơn mới được, đi được khoảng 200m nữa thì lại xòe phát nữa, thế là mình chuyển tay lái cho hắn, kể ra hắn cũng đi cẩn thận hơn mình nhiều nhưng dường như cung đường này bắt nạt cả hắn nữa, hắn xòe một phát nhẹ, nhưng xe không sao.
Một số ảnh của cung đường xấu này


Sau mấy phát xòe chúng tôi nghiệm ra một điều, khi xòe cố gắng xòe sang phía bên trái để tránh bỏng bô và nếu có vấn đề gì về chân trái thì vẫn có thể đi được.
Hắn bắt đầu kêu mỏi tay, không mỏi tay sao được khi đường vừa sóc, tay lái phải ghìm xuống mỗi khi xuống dốc, vừa phanh, vừa lách bùn chậm chạp… đi mãi mới được gần chục cây số, tốc độ lúc này chỉ khoảng 5 đến 7km/h thôi. Đi được vài km nữa thì nhìn thấy dưới thung lũng những dải đường màu trắng, chắc là đường nhựa đây, cả 2 thấy phấn khởi trong lòng, sắp qua đoạn khổ ải rồi, cố lên.
Trông đoạn đường đó cứ tưởng là ngay dưới chân núi mà chúng tôi đi mãi chưa tới, nhìn cách khoảng chúng tôi 1km đường chim bay thôi nhưng chúng tôi phải đi tới vài cây số mới tới đoạn đường trắng đó, chúng tôi đã bị đánh lừa bởi ảo giác, đoạn đường đó cũng toàn đá cấp phối như trước nhưng đá ở đây mà trắng, nhưng dù sao cũng vẫn hạnh phúc hơn đoạn trước vì đoạn này ít bùn hơn. Tôi gọi những đoạn đường như thế này là “đoạn đường hạnh phúc”, troài, sao không hạnh phúc được khi tốc độ đi trên đoạn này >10km/h, lúc này khi xe chạy được >10km/h sao cảm thấy xe chạy nhanh thế, hắn vút sang số 2 đi phăm phăm leo qua những con đường đá lởm chởm để hòng chạy đua với thời gian trước khi trời tối, cũng may là có GPS nên chúng tôi còn biết được mình đi được bao nhiêu phần đường rồi chứ không thì chẳng biết được mình đi đến đâu rồi, tâm lý chắc sẽ bị hoang mang trong khi trời bắt đầu chạng vạng.
Đi thêm vài km nữa chúng tôi bắt đầu nhìn thấy thị trấn Du Già, thị trấn này khá bé nhỏ so với sự tưởng tượng của tôi, ở đây họ đang làm đường của thị trấn, trên này đường nhựa cho các thị trấn họ làm rất rộng để dự phòng cho tương lai, đỡ phải mở đường lần nữa. Chúng tôi tạt vào một quán sửa xe để bẻ lại chân phanh và chân đỡ đã bị cong sau cú xòe đầu tiên, anh thanh niên khá nhiệt tình với chúng tôi khi nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi chắc từ xa tới, anh đã không lấy tiền sửa xe của chúng tôi, chắc nhìn thấy chúng tôi nhếch nhác như lũ tàn quân thất trận trở về, xe máy dính đầy bùn, mặt mày mệt mỏi, vẻ mặt ái ngại của anh ta cũng nói lên rằng, cung đường phía trước vẫn còn gian nan và xa xôi nữa.
Last edited: