What's new

Hà Giang. Khám phá - Cảm nhận - Trải nghiệm 10 đến 12/4/11

Status
Not open for further replies.
Lich trinh :
Ngày 1: Tối thứ 7: Ngay 9/4/2011 : Hà nội – Hà Giang19h: các xế có mặt tại bến xe Mỹ Đình để cho xe lên xe oto gửi

21h: Tập trung ở bến xe Mỹ Đình đi xe Khải Huyền (0979.384.384)
...
Ngày 2: CN: Ngay 10/4/2011: Hà Giang –Đèo Bắc Sum - Quản Bạ - Rừng thông Yên Minh – Dinh vua Mèo – Lũng Cú – Đồng Văn

Chốn chơi ngày: chụp ảnh ruộng bậc thang Quản Bạ, cổng trời Quản Bạ, núi đôi Quản Bạ.
Tiếp tục băng đèo, đổ dốc đi Yên Minh, ngắm rừng thông đẹp nhất Việt nam,
Cột cờ Lũng Cú.
Dinh vua Mèo đi vào buổi xế chiều, khi nắng gần tắt, sẽ tăng cảm giác ma quái, quái ma, hơi phê đấy nha.

Nghỉ ăn trưa: Quán ăn Hải Yến - Giờ đổi tên thành quán Minh Hải

Chốn chơi đêm: Cafe Phố Cổ

Chốn Nghỉ đêm: Khách sạn Cao Nguyên đá

Ngày 3: Thứ 2: Ngay 11/4/2011: Đồng Văn – Phó Bảng – Đèo Mã Pì Lèng – Mèo Vạc - Niêm Sơn - Bảo Lạc – Hà Giang
Chốn chơi ngày: Chợ Đồng Văn ( chỉ họp vào buổi sang và trưa )
Thăm phố Cổ, Phó Bảng,
Chụp ảnh con đèo tình yêu Mã Pì Lèng, chụp choẹt Nho Quế.

Ăn trưa: Tại Mèo Vạc
Ăn Tối: Tại Hà Giang

Tối leo lên xe oto : Hà Giang - Hà nội
Ngày 4: Thứ 3: Ngày 12/4/2011: 5h về tới Hà nội: chia chân, chia tay, hẹn gặp nhau trên những cung đường mới để cùng khám phá và trải nghiệm.

Tổng tiền dự tính mỗi người là 1.200.000 VND
Xăng xe xế và ôm tự tính
Đồ cá nhân mỗi cá nhân tự trang bị, đoàn chỉ lo những thứ cần thiết dành cho tập thể
Thu đợt 1: ngày 20/3/2011 700.000 VND ( dự tính off đoàn vào ngày này )
Thu đợt 2: ngày 3/4/2011 500.000 VND

Hiện tại đoàn đã có 8 xế và 3 ôm. Đoàn muốn tuyển thêm 5 ôm và 2 đến 3 xe nữaYêu cầu xế có kinh nghiệm làm dẫn đoàn, và đã đi Hà Giang thì quá tốt

Liên hệ:
Minh: 0983 005 356
Lai: 0125 929 6789
 
Béo yêu ở nhà nhé, ông xã đi phượt đây…

(Tặng vợ yêu của anh
thân tặng cho những ai đã có gia đình nhưng vẫn máu đi phượt)
L1140514.jpg



Hà Nội thân quen, Hà Nội xô bồ,
Hà Nội ngột ngạt…

Cuộc sống bình yên, guồng quay đều đều,
con người ngột ngạt…

Từ trong suy nghĩ, trong những giấc mơ, trong gối êm chăn ấm, anh vẫn nghĩ, có một ngày anh sẽ lại khoác ba lô lên đường… Không phải anh tìm kiếm sự tự do cho bản thân (ngày xưa đi phượt bao nhiêu nơi, anh vẫn đưa em đi cùng đó thôi). Giờ em đang có bầu, hay sau này bận chăm sóc con cái, chắc anh sẽ phải nghĩ cho gia đình và hạn chế đi hơn. Nhưng hạn chế không có nghĩa là anh sẽ ở nhà hẳn mà chỉ đi ít hơn thôi. Anh biết em cũng không cấm anh chuyện đi phượt, nhưng ánh mắt em luôn buồn khi thấy anh lại xếp ba lô để chuẩn bị lên đường, nhất là trước khi đi, anh đang khiến em không vui… Anh đã định ở lại, nhưng nghĩ đến phút cuối rồi mà báo hủy sẽ ảnh hưởng đến đoàn, vậy là anh vẫn quyết định đi. Anh lên đường với một tâm trạng như vậy, nửa muốn ở lại làm tròn bổn phận một người chồng, nửa muốn lên đường để tìm sự cân bằng cho bản thân, tìm sự trải nghiệm trên những cung đường khó khăn, khúc khuỷu, để khi trở về, thêm yêu quý thêm cuộc sống hiện tại… Nhưng (lại nhưng), như từ trước đến giờ, anh biết em vẫn luôn hiểu và ủng hộ quyết định của anh. Vậy là anh lên đường, chập chờn giấc mộng trong lắc lư của chuyến xe đêm và bảng lảng sương phố núi…


Quản Bạ núi cũng có đôi
Tôi nay đi phượt, mồ côi một mình…

L1140253.jpg



Lộ trình ngày hôm nay của anh sẽ là Hà Giang – Quản Bạ – Yên Minh. Lại những công việc quen thuộc trước những chuyến đi. Kiểm tra xe, đổ xăng, buộc đồ. Bạn đồng hành của anh cũng là một cô bé có nhiều kinh nghiệm đi phượt. Cô bé này sẽ đi cùng anh suốt cuộc hành trình. Hai anh em luôn vui vẻ, thân thiện và tình cảm, nhưng trong thâm tâm, anh luôn mong, người ngồi sau lưng anh… là em.

Đường từ Hà Giang lên Quản Bạ cũng không quá khó đi, tuy có đèo dốc nhưng cũng không quá khó đi. Không khí thật trong lành, không chỉ đem lại sức sống mới và gột rửa sạch những bụi bặm cho buồng phổi mà còn đẩy lùi những lo toan bề bộn trong tâm trí (mặc dù anh chả thấy những lo toan bề bộn đó có gì không hay cả. Được lo toan, được bon chen để đem lại một cuộc sống đầy đủ hơn cho những người mình yêu thương là trách nhiệm và hạnh phúc của một người đàn ông). Trong cuộc hành trình, anh sẽ tạm quên những chuyện đó đi, để sống cho riêng mình một vài ngày. Tự nhiên anh lại nghĩ đến mẹ em, chưa bao giờ dám đi chơi xa quá hai, ba ngày để luôn có mặt ở nhà lo toan, nấu nướng, chăm sóc chồng con. Và mẹ đã làm việc đó gần ba mươi năm. Và mẹ vẫn mỉm cười, vẻ mặt mẹ luôn bình yên khi làm những công việc đó, trong khi anh làm chồng mới 2 năm, 5 tháng, 11 ngày mà đôi khi đã thấy mệt và cần được nghỉ ngơi. Thật xấu hổ.

Trên đường đi anh cũng chụp một vài cảnh mà anh nghĩ là em sẽ thích. Một vài bông hoa dại ven đường, lũ trẻ và những em cún. Những em cún miền sơn cước luôn có bộ lông xù (để bớt lạnh) và mập mạp. Chân em nào cũng béo múp míp. Giá như em ở đây, để có thể sờ vào chân mấy em cún này, chắc em sẽ thích lắm…
L1140271.jpg



Trên đường đi, anh thấy vui. Khi ăn tối, đánh bài, nói chuyện tếu táo cùng mọi người, anh cũng luôn vui. Đầu óc không nghĩ ngợi gì. Miệng có thể nói những chuyện đùa bậy bạ nhưng tâm phải sáng và ánh mắt cười phải trong veo… Trong đoàn cũng có những cô bé rất xinh và thân thiện, lại hay cười nữa. Anh luôn thưởng thức những con người như vậy. Ngắm nhìn và mỉm cười. Và trong đầu nghĩ đến em. Anh gọi điện cho em nhưng em chưa nhấc máy. Anh biết, khi em đang giận, ngày đầu tiên xa anh, em sẽ chưa nhấc máy đâu. Anh nghĩ trong đầu đến nét mặt và những lời giận dỗi, nhõng nhẽo của em (“không thèm”) khi em đang nằm trên giường, nhìn vào màn hình điện thoại, để chế độ silent và làu bàu với anh… Thôi thì em ngủ ngon…
Người ta đi phượt có đôi
Tôi nay đi phượt, mồ côi một mình…
 
Last edited:
Chợ phiên Đồng Văn – Cột cờ Lũng Cú (cực Bắc của Tổ quốc) – miên man đêm phố huyện

Hôm nay sẽ là một ngày của rực rỡ, của sắc màu và cảm xúc. Phiên chợ Đồng Văn với người người nườm nượp, với váy áo tinh tươm, với rượu ngô vừa dịu, vừa nồng, với thắng cố đậm đà… Anh lại lang thang tìm chụp những em cún. Những ánh mắt non nớt đang sợ hãi trước đám đông qua lại. Nếu em cún nhà mình sinh chó con, chắc mình sẽ không bán em nào đi, em nhỉ… Anh tin em dám đổi căn nhà mặt phố để về vùng xa hơn, mua một mảnh đất rộng hơn để có thể nuôi được tất cả những em cún mà em thích…
L1140376.jpg



Sáng nay anh lại được ngồi thanh thản uống cà phê sáng như bao nhiêu buổi sáng ở Hà Nội. Quán cà phê Phố Cổ trên Đồng Văn khá đẹp. Cà phê thì không ngon. Em có thể sẽ thích cái quán, nhưng sẽ không vào đây để uống cà phê. Anh lại nghĩ đến cà phê Năng phố Hàng Bạc. Giá như anh có thể bê cái quán trên này về Hà Nội, đặt nó vào một góc khuất phố cổ và nhờ bà già chủ quán cà phê Năng pha cho hai vợ chồng mình hai cốc nâu đá nhỉ… Được nhìn bàn tay pha và nét mặt thanh thản của bà già chủ quán cà phê Năng, được ngồi cạnh em (dù hai vợ chồng đôi khi cùng chăm chú đọc báo), thỉnh thoảng nhâm nhi một ngụm cà phê thơm thơm, đăng đắng, ngòn ngọt và lành lạnh… Đó là hạnh phúc.
L1150010.jpg



Sau buổi sáng bình yên nơi phố huyện, cả nhóm anh lại chạy lên Cột cờ Lũng Cú, cực Bắc của Tổ quốc, mục đích chính của chuyến đi lần này của anh. Năm nay anh dự định sẽ đi hết bốn cực của Việt Nam, cực Bắc sẽ là điểm đến đầu tiên. Cảm giác đứng trên đỉnh Cột cờ nhìn xuống bên dưới, nhìn ra phía xa thật thích. Thời tiết quá đẹp với nắng vàng óng ả. Nếu em ở đây, liệu vợ chồng mình sẽ lại hôn nhau như hai lần hôn nhau trên đỉnh Fanxipan không nhỉ… Có thể có, có thể không, vì dù sao, đối với anh, nụ hôn ngọt ngào nhất, ấm áp và có cảm giác nhất chắc chắn sẽ không phải là một nụ hôn ở giữa nơi đông người… Nụ hôn đầu tiên của hai vợ chồng mình, ở trong một căn phòng trọ tồi tàn, khi anh còn là một cậu sinh viên nghèo, chắc chắn sẽ luôn là nụ hôn giàu cảm xúc nhất cuộc đời anh. Và em luôn biết, anh chưa bao giờ quên điều đó, cũng như chưa bao giờ quên, hai đứa mình đã lấy ngày đó làm ngày kỷ niệm chúng mình yêu nhau…
L1140534.jpg



Tối ngày thứ hai trong chuyến hành trình cũng là một buổi tối rất vui. Cả nhóm đi ăn tối và đi hát karaoke. Trong nhóm cũng có nhiều thanh niên vui tính nên không khí rất vui vẻ. Nếu em ở đây, chắc em chỉ ngồi vỗ tay, mỉm cười và hào hứng tạo dáng chụp ảnh cùng các em gái khác. Còn anh chắc vẫn chỉ hát và hò hét, nhảy nhót như bao lần đi karaoke khác… Đêm nay cũng thế. Và sau khi tàn cuộc vui, anh cùng vài người trong nhóm lại đi ăn khuya, đi chơi theo đúng cách vợ chồng mình vẫn đi như thế. Ước gì trên này cũng có quán phở đêm như ở ngã tư Hàng Chiếu, em nhỉ…

Đã sang ngày thứ hai, em vẫn chưa nghe máy. Chắc mai anh sẽ phải dùng tiểu xảo thôi. Anh biết, em cũng thấy nhớ anh rồi mà. Anh sẽ tạo ra một lí do hợp lí, để em có thể nói chuyện với anh với tư cách một người đứng từ trên cao nhìn xuống, như một thiên thần đang phán xét anh. Anh biết, em cũng chỉ cần được khuyên nhủ, răn đe, dặn dò anh vài câu là em sẽ thấy yên tâm, nhẹ nhõm hơn và lại chìm vào trong giấc ngủ để con mình được ngủ yên trong bụng mẹ, để mai em lại dậy sớm đi làm, để lại nhíu mày khi nghĩ đến cảnh chồng đang tíu tít đi chơi, lại “tay cầm bầu rượu nắm nem, mải vui quên hết lời em dặn dò”… uhm, ngày trước cũng có lúc anh như thế, nhưng bây giờ thì không phải đâu em ơi… (rồi, anh sẽ nói thật, bây giờ sẽ hạn chế hơn ^^)

Anh lang thang phiên chợ vùng sơn cước
Men rượu nồng xóa hết những phôi phai
Giờ em đã ngủ ngoan, anh vẫn thức
Bước nhẹ vào đêm, giấu tiếng thở dài…
L1140741.jpg



Phố cổ Đồng Văn – sông Nho Quế – Đêm bình yên

Ngày thứ ba hành trình khá nhẹ nhàng vì cả đoàn đi thong dong, dành sức cho chặng cuối. Buổi sáng anh đi ăn bánh cuốn. Bánh cuốn Đồng Văn khá ngon. Có bánh cuốn thịt (bánh cuốn chay quấn lại, rắc thịt và hành khô lên trên, chứ không phải bánh cuốn nhân thịt như em thích), bánh cuốn trứng (món này chắc em sẽ thích) ăn với nước dùng nóng. Cũng khá ngon. Anh lại nhớ những ngày vợ chồng mình lang thang đi ăn bao nhiêu là hàng bánh cuốn ở Hà Nội để tìm ra quán nào ngon nhất. Anh sẽ ăn thêm một suất bánh cuốn trứng hộ em, em nhé…

Sông Nho Quế cũng đẹp, nước xanh và bình yên. Chụp ảnh ở đây cũng thích. Buổi tối về đến Yên Minh thì cả đoàn lại đi ăn tối, rồi đi lang thang ăn chè bưởi, rồi về ngủ sớm. Em vẫn chưa chịu nhấc máy di động. Máy bàn thì hỏng mấy hôm nay rồi. Anh vẫn cố gọi. Và cuối cùng em đã nhấc máy. Tin nhắn đêm qua của anh đã có tác dụng, khi anh nhắn cho em là anh bị trẹo chân khi đi từ trên Cột cờ xuống. Mà đây không phải là tiểu xảo đâu nhé, vì chân anh đau thật. Cứ dồn lực xuống chân trái nhiều là anh lại bị đau… Hôm nay chân đỡ hơn nhiều rồi nhưng khi em hỏi anh vẫn phải giả vờ nhăn nhó là chưa khỏi hẳn. Để em thương. Để em bớt giận. Nhưng anh biết, em sẽ chỉ hết giận, và thực sự yên tâm, khi nhìn thấy anh có mặt ở nhà. Anh sắp về với em rồi, em à. Chỉ còn một đêm trên xe nữa thôi. Đêm nay mới là đêm anh thực sự có thể bình yên ngủ ngon. Hôn em ngủ ngon, bà xã béo.

(Không thơ thẩn gì nữa nhá, rách việc, sốt ruột. Đi ngủ đê ^^)


Du Già, con đường đau khổ. Điểm “must-go” của hành trình phượt Hà Giang

Cả đoàn dậy sớm, nai nịt gọn gàng để đi từ Yên Minh qua Du Già quay lại Hà Giang. Với gần 60 km đường rừng núi toàn đá hộc, đá dăm và bùn, tuyến đường này sẽ thực sự là một thử thách với cả đoàn, với anh. Và con đường Du Già, dù một vài đoạn rất ngắn chạy qua các bản đã được làm nhưng vẫn thực sự xứng đáng với danh tiếng của nó là một trong những con đường khó đi nhất vùng Đông Bắc. Nào là đá hộc lổn nhổn như muốn phá tung bộ giảm xóc, nào đá dăm trơn trượt và bùn lầy khiến bánh xe vượt dốc đảo như xoắn quẩy. Anh không còn tâm trí nghĩ đến việc khác, chỉ tập trung đi đường cho thật vững tay. Thật sự phải cám ơn thời tiết quá đẹp, không mưa. Nếu có mưa, chắc chắn đoàn của anh sẽ không thể về đến Hà Giang kịp chuyến xe về Hà Nội.

Cốc cà phê pha trên đỉnh đồi thật thơm. Chiếc bánh chưng ngon nhất anh từng được ăn, sau khi bỏ lại sau lưng nửa quãng đường vất vả. Cảm giác giống như khi leo Phan khát khô cả cổ mà được chia cho vài múi quýt vậy. Anh cũng chụp được một vài tấm hình vui nhộn “vì môi trường”. Quả này Ngọc Quyên nhìn thấy cũng phải khóc thét.

Nhưng ấn tượng nhất có lẽ là tiếng rao “ai…bánh mì nóng ròn đây” khi gần đi hết chặng Du Già. Một anh bán bánh mì phóng xe qua chỗ bọn anh đang nghỉ chân, thấy “có khách” bèn bật ngay cái loa lên. Giữa rừng già, vừa mệt vừa đói sau khi gần đi hết quãng đường vất vả, tiếng rao “ai…bánh mì nóng ròn đây” thực sự đã chạm vào tận cùng của cảm giác. Cảm giác như mình sắp được về nhà. Chắc cảm giác của nhạc sĩ Phú Quang khi viết nên câu “tôi bồi hồi, khi chạm bóng cửa ô; như ngày xưa, những lần chạm vai gầy áo mẹ” cũng chỉ đến thế… Tiếng rao thực sự làm cả đoàn mừng rỡ, vui sướng, và xúc động.

Và đoạn cuối thì em đã biết. Sau một đêm chập chờn trên tàu, xe về Hà Nội lúc 4h30. Anh bắt taxi về nhà. Ngủ quên trên xe nên cậu taxi đi quá đoạn rẽ. Anh xuống xe đi bộ một đoạn vào nhà mình. Dừng lại dọc đường ăn một bát bún mọc, nhấp một ngụm nước chè. Nghe lại tiếng bán hàng nhỏ nhẹ của cô chủ quán người Hà Nội, thả bước thật chậm để căn giờ mẹ thức dậy để tránh làm mất giấc ngủ của mọi người trong nhà. Ngồi dưới nhà nói chuyện với mẹ, đi tắm và mang đồ mà em đã đi chợ mua sắm cho con, khi không có anh ở bên, lên trên gác. Được nhìn thấy em, được hôn nhẹ lên môi em, được em gục đầu lên vai anh nói nho nhỏ lời trách móc, lại được hôn nhẹ lên môi em, anh biết, mình đã thực sự trở về nhà.
L1140391.jpg
 
Chúng tôi đến với Hà Giang trong những ngày cuối cùng của mùa xuân.. Nhưng mây trời nơi đây vẫn còn đủ để mỗi người có thể cảm nhận, rằng Hà Giang trẻ trung và đầy cảm xúc tươi mới. Cảm xúc tươi mới trong từng cung đường hiểm trở, tươi mới trong những đồng bào dân tộc thiểu số ở đây, và tươi mới trong chính cách cảm nhận của mỗi người.
Bỏ lại những khúc cua loằng ngoằng trong đêm, chúng tôi có mặt tại thành phố Hà Giang vào sáng sớm, để một chút sương lạnh từ mãi tận trên núi cao của vùng cực bắc dải đất hình chữ S sà xuống ướt lạnh. Thử thách đầu tiên là dốc Bắc Sum để đến với Quản Bạ, huyện vùng cao phía tây bắc Hà Giang. Quãng đường dài hơn 40km này không quá quanh co, nhiều nếp gấp và cũng không nhiều sương mù cho nên chúng tôi đã có mặt trên cổng trời Quản Bạ khá sớm. Núi đôi đã hiện ra đằng xa như "đôi gò bồng đảo" của cô tiên nữ xinh đẹp, một sắc đẹp mê hồn mà có lẽ nàng vì trót nặng tình với một người trần gian mà đã buộc phải nhường lại cho thiên nhiên nơi đây theo lời nguyền nghiệt ngã của định mệnh. Khi thị trấn Tam Sơn và những nhành hoa ban trắng muốt nơi đây đã dần xa, chúng tôi bước vào chặng thứ hai từ Quản Bạ tới Yên Minh, tiếp tục vượt qua những dãy núi trùng điệp, những dải đường nhỏ và hẹp như dải yếm của người thiếu nữ, cả đoàn có mặt tại thị trấn của vùng đông bắc Hà Giang vào lúc 2h chiều sau quãng đường 50km tiếp theo. Thị trấn Yên Minh nghe như cái tên của nó đã thấy bình yên và trong sáng. Bữa trưa muộn màng nhưng cũng giúp cho mọi người có đủ năng lượng để tiếp tục chặng cuối cùng của ngày đầu tiên, đi Mèo Vạc. Vẫn là những khúc cua quanh co, những dải lụa vắt ngang qua núi, chúng tôi tới Mèo Vạc khi trời đã tối hẳn. Một hành trình không quá nặng nhưng cũng không nhẹ kết thúc trong thịt chó và rượu ngô tại thị trấn vùng biên giới này. Nhân vật chính của ngày đầu tiên có lẽ là cô bạn đến từ Hồ Chí Minh, một cú ngã đau trong đúng ngày sinh nhật, cho nên mỗi câu hát trong bài hát "Happy birthday Ty Muoi" chắc chắc sẽ làm cô nhớ rất lâu. Hai chiếu đánh bài cũng giải tán rất nhanh để các thành viên về nghỉ ngơi chuẩn bị cho chặng đường thứ hai lên Đồng Văn vào sáng hôm sau.
Vượt qua đỉnh đèo Mã Pí huyền thoại trong màn sương dày đặc với quãng đường 20km để đến với Đồng Văn, chắc hẳn trong mỗi người đều có những cảm xúc khó tả, một chút lo lắng khi trời quá mù sương, một chút háo hức chinh phục một trong 4 con đèo khó nhất của miền bắc, xen lẫn một chút hoài nghi về "lời đồn thổi" dành cho cung đèo này. Nhưng trên hết là cảm giác hạnh phúc và hãnh diện vì đã chinh phục được đỉnh đèo này, tuy rằng, nếu trời bớt mờ sương hơn, thì có thể cảm giác đó còn mạnh mẽ hơn nữa. Cả đoàn sẽ quay lại Mã Pí ngày hôm sau nhưng giờ đã là thời gian dành cho Đồng Văn. Phiên chợ của người Mông ở miền biên thùy này cũng sôi động như bao phiên chợ khác ở khắp đất nước Việt Nam này, một anh chàng chăn qua chăn lại con lợn rừng chính hiệu nhà nuôi của mình, một cô gái bán những cái tủ gỗ hết sức tiện dụng, vài chị bán xôi ngũ sắc để ăn lẫn với món thắng cố của bác gái bán bên cạnh, đằng xa là mấy em gái bán khăn đội đầu đang ríu rít với anh chàng bán rau cải hoa vàng… Tất cả những điểm nhấn trong bức tranh muôn màu của chợ phiên Đồng Văn được tác giả trịnh trọng quan sát từ tầng 2 cua cà phê phố cổ. Một quán cà phê hết sức độc đáo của thị trấn này. Độc đáo không bởi chất lượng cà phê, mà bởi vẻ cổ kính và không khí trầm lắng của quán, mặc dù chỉ cách đó chừng chục mét, đám thanh niên HMông đang hết sức phấn khích với những chú chim họa mi đang được rao bán.
 
Re: Hà Giang. Khám phá - Cảm nhận - Trải nghiệm 10 đến 12/4/11 chán đời phượt hết il

Cột cờ Lũng Cú là điểm đến tiếp theo của chúng tôi. Ai cũng hãnh diện khi trèo được hơn 500 bậc cầu thang để lên với cột mốc số 0, đỉnh phía bắc của đất nước. Gió rất to nhưng không thể nào thổi bay được nhiệt huyết thanh niên. Ai cũng muốn có cho mình một bức ảnh kỷ niệm với nơi này. Hẳn ai cũng rất thích thú với việc đứng trên cột cờ nhìn ra xung quanh.. Và mọi người có lẽ còn muốn ở lại lâu hơn nếu như không sợ trời tối.. Chúng tôi ghé chân qua nhà Sình nghỉ ngơi một chút trước khi trở lại Đồng Văn và để xem thực chất cuộc sống trước kia của Y ra sao. Và hưởng thủ không khí yên tĩnh của buổi sáng biên thùy này tại quán cà phê hôm trước. Một cảm giác thật thanh thản và không gian quá bình yên.
Một sự tò mò thôi thúc khi cô bạn người bản địa khuyên chúng tôi nên quay lại Mã Pí và xuống Nho Quế. Thực sự nhìn dòng sông từ trên đỉnh núi như vạt váy của người con gái HMông nơi đây. Có đứng từ trên đỉnh Mã Pí nhìn xuống dòng Nho mới hiểu được cái cảm giác của bao nhiêu tay chơi đã phải thốt lên khi đứng trước cảnh trời nơi đây. "Leo xuống" dòng Nho cũng rất thú vị, nhưng có lẽ thú vị nhất là hình ảnh người thanh niên dân tộc ở đây ngủ say, có lẽ là vì say rượu, mà chúng tôi đã bắt gặp dọc đường. Một chút khâm phục anh nằm bên bờ vực lúc chúng tôi đến và nằm nguyên ở vị trí đó lúc chúng tôi trở lại, thậm chí "đá văng" còn không biết gì. Những em thơ luôn miệng "hello", "pé lô" hay "bai bai" mỗi khi gặp đoàn chúng tôi cũng là một kỷ niệm mang lại rất nhiều thiện cảm với tất cả mọi người.
Thử thách chỉ thực sự đến trong hành trình Hà Giang với cung đường Yên Minh-Mậu Duệ- Du Già- Bắc Mê- Hà Giang.. Con đường huyền thoại mang tên Du Già là cả một khó khăn thực sự. Cái khó khăn đến không phải ở chỗ đường quá khó đi, mà ở chỗ cái khó là liên tục và dai dẳng, đó là một sự thách đố với sức dẻo dai của mỗi chúng tôi. Có lẽ bất kỳ thành viên nào cũng đều thở phào nhẹ nhõm mỗi khi vượt qua được một con dốc, một bãi đá đang thi công hay một vũng sình lầy không có điểm đầu mà cũng chẳng có điểm cuối. Bất kỳ thành viên nào cũng đều phấn khích trước đồng đội khi vượt qua được những rào cản hữu hình đó, và bất kỳ ai cũng đều thấy tình cảm anh em được thắt chặt hơn sau mỗi con dốc khúc khuỷu đó. Chỉ có một chút lo lắng khi bạn gái đến từ miền nam xa xôi lần thứ hai bị ngã, và sung sướng tột cùng khi bắt gặp anh chàng bán bánh mỳ giữa núi rừng đại ngàn.
Để rồi bỏ lại đằng sau tất cả những khó khăn vất vả, chúng tôi đã hoàn thành chuyến đi, cùng ngồi ăn mừng chiến thắng với những sản vật Hà Giang trong buổi tối trời mưa nhẹ như để cho tâm hồn mỗi chúng tôi tươi mát hơn.. Để rồi chẳng còn ai biết bài hát chúc mừng sinh nhật kia đã được hát lên bao nhiêu lần.. Để rồi cũng chẳng còn biết ai đó đã cười bao nhiêu lần. Để đọng lại trong mỗi người rất nhiều cảm xúc thăng hoa. Cảm ơn Hà Giang vì đã mang lại cho chúng tôi những dư vị mới của cuộc sống, cảm ơn bạn bè, cảm ơn cuộc sống!
 
Status
Not open for further replies.

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,563
Bài viết
1,153,710
Members
190,126
Latest member
ThanhDuyStore
Back
Top