Chẳng có gì nhiều để nói về con đường ra khỏi thành phố ngoài cảm giác tung cánh thảnh thơi bay vào tự do, tự do thực sự, ít nhất là trong 4 ngày tới. Trời cực đẹp, sáng trong và đầu kia thành phố thì mơ hồ sương khói. Chúng tôi đi qua lác đác mấy đám cưới dọc đường, cũng thật lạ, cứ ngày nào đẹp trời y như rằng có đám cưới, đẹp nhiều cưới nhiều, mà đẹp ít thì cưới ít. Đẹp trời, thiên hạ hè nhau cưới xin, bọn tôi thì hè nhau …đi phượt. Thiên hạ sướng một, chúng tôi phải sướng đến mười. Trời đẹp thế này thì mới không lo mưa gió, sạt đường, lở núi, ảnh chụp lên cũng bõ công hơn.
Xế của tôi là một người đặc biệt. Đặc biệt đến mức khó tả. Lúc lên đường, và cả những đoạn sau này, anh đánh nguyên cái quần cộc đến đầu gối, khẩu trang thì treo vào xe cho đẹp xe. Những người có kinh nghiệm phượt núi ít nhiều đều biết đến sự kinh hoàng của nắng vùng cao, chẳng ai ăn mặc như thế. Xế của tôi cũng lần đầu gia nhập, nhưng được “xếp hạng” cao hơn chúng tôi nhờ “tiền sự” đã từng chơi xe phân khối lớn.
Lúc mới lên xe, anh bảo tôi nếu chạy xe có gì không ổn thì cứ nói luôn, nhưng có vẻ cái máu tốc độ khiến anh không nhớ được thấu đáo. Lần đầu tiên tôi rền rĩ về cái ổ gà vừa nghiến lên, anh lặng thinh không phản ứng gì. Qua cái ổ gà thứ hai, anh bảo cố tránh lắm rồi mà không được. Ừ, không nhìn trước đến tận nơi mới định tránh thì nói làm gì. Ai chẳng biết cái nguyên tắc xe đang ở tốc độ cao, gặp ổ gà thì đừng tránh mà xòe nát mặt, cứ ghìm ga mà băng qua thôi. À hay không phải tại anh, tại cái ổ gà nó cứ chìa ra giữa đường chứ nhỉ? Ổ gà là phải nằm ở chỗ khác kia! Và máu tốc độ không cho phép anh giảm ga mà băng qua cái chướng ngại vật cà chớn ấy. Cả tôi lẫn xe đều long lên xòng xọc.
Đến cái ổ gà thứ ba thì tôi suýt gặp họa. Cả đoàn đã đi được một quãng dài, bắt đầu chặng đường bụi mù đất đỏ và bạt ngàn ngô lau. Tôi không thể nào rời mắt khỏi cảnh đẹp hai bên đường, tay lăm lăm cái máy ảnh. Trong lúc đó, xế của tôi vẫn phóng với tốc độ kinh hoàng, dứt khoát phải giữ vị trí thứ hai sau Lead như đã phân định, không cho thằng nào vượt mặt. Tôi thì say cảnh, giơ cả hai tay bưng máy lên quá đầu mà chớp cho khỏi vướng.
Xe băng qua một cái ổ gà búa bổ, cả cái xe hộc lên, và người tôi, ngoài hai chân vẫn đặt yên vị, không còn chỗ nào bấu víu, cũng văng lên một nhịp. Chỉ thấy chới với, shot ảnh chụp không thành, rồi tôi lại rớt xuống yên, lưng muốn sụm xuống vì chấn động. Về sau nhớ lại tôi nghĩ nếu không nhờ đôi giầy bộ đội đế cao su đinh mềm thì có khi tôi đã văng khỏi xe quả đấy. Hoảng hồn, tôi cất luôn máy ảnh vào túi.
Xế của tôi còn khiến tôi kinh ngạc vì khả năng …không nhớ nổi tên ai ngay. Đến cuối ngày thứ nhất, anh vẫn gọi nhầm tên người đồng hành chung xe với mình. Đến hết ngày hôm sau, anh vẫn không nhớ tên một vài người trong nhóm. Tôi hỏi thì anh bảo, không làm sao mà nhớ hết được.
Đi được khoảng 1/3 chặng đường TQ – HG bằng phẳng êm ái, lúc đỗ lại, anh bảo biết đường đẹp thế này thì mang béng cái xe ga ở nhà đi, ngồi xe này đau hết cả …ít. Dù rằng sau đó tất cả chúng tôi đều ít nhiều bộc lộ bản chất, và tôi là đứa vô cùng sung sướng khi được bộc lộ bản chất, câu nói thốt lên trong ngày đầu tiên từ một người có vẻ ngoài từ tốn, chừng mực ấy đủ làm tôi choáng váng. Chẳng biết nói gì, tôi kiếm tảng đá ngồi nghỉ, ậm ừ cho qua chuyện.