Thị trấn Yên Minh một trưa nắng gắt, đường phố vắng tanh. Chúng tôi đi tìm quán cơm Hải Yến, đã lượn được hai vòng xe.
Cả cái khu cổng chợ nhan nhản quán ăn, tịnh không có cái nào mang tên Hải Yến. Về sau xuống hỏi mới biết quán đã đổi tên thành Minh Hải, nằm chình ình ngay sau lưng đội tiền trạm bọn tôi.
Quán ăn rất ổn cho một bữa trưa ngang đường. Món nấu sẵn thì hâm nóng, món gọi thêm thì bật bếp xào xáo ngay. Chủ quán là một chị gái nhanh nhảu, tốt tính. Tôi chọn xong món thì xông vào khu vực nấu nướng, vừa lục đồ vừa chòng ghẹo cả chủ lẫn con bé giúp việc. Thấy dân ở đây sao mà dễ thương!
Có thêm anh Thiện, bữa ăn thêm bát thêm đũa, thêm cả niềm vui. Chúng tôi tám chuyện trên trời dưới đất, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện … chơi bời. Anh bảo mới xin nghỉ việc, nên cuộc chơi của anh sẽ không dừng sớm như bọn tôi. Anh còn cả chặng đường dài quanh miền Bắc.
Giữa bữa ăn, đột ngột mụ Đạt quay sang khen tôi: “Hôm nay thấy em ngoan hẳn lên!”
Chúa ơi, cả đời tự nhiên thấy cóc mở miệng, tôi suýt nghẹn nhưng vẫn kịp nhảy dựng: “Thế bình thường em làm gì mà không ngoan?”
Mụ tặc lưỡi chống chế: “Ừ thì bình thường vẫn ngoan, nhưng bây giờ ngoan hơn …”
Nhìn vẻ ngắc ngứ của mụ, tôi chợt hiểu và tự chửi mình tơi bời về tội chậm hiểu. Trong cái thế giới mà “điên” được coi như một “mỹ từ”, dùng để gọi nhau một cách thân thương, thì “ngoan” không chỉ gì khác ngoài tính chất bụi bặm. Mụ công nhận tôi bụi bặm, hòa đồng, quần chúng. Mụ thừa nhận một chân lý sinh ra vốn đã là … chân lý.
Mụ bảo mụ bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài công sở trang nghiêm tao nhã của tôi

, vì bộ đồng phục tôi đóng hộp trên người khi đi off. Giờ thấy tôi lăn lóc mọi xó xỉnh chẳng nể ngại chỗ nào, mụ mới lờ mờ biết mình TÒ NHÂM, TÒ một cách thảm hại.
Sự nhầm nhọt này về sau còn khiến mụ ăn năn thảm hại hơn nữa, chí ít cũng như mụ vật vã thể hiện.