What's new

[Chia sẻ] [Hà Nội - Vũng Tàu - tháng Tám, 2016]

Chap 1: First step
Chuyến đi được khởi động bằng lá đơn xin nghỉ việc.
Tuy đã lên kế hoạch và chuẩn bị tinh thần khá lâu trước khi "thực sự" bắt đầu, nhưng khi xin nghỉ mình vẫn hồi hộp và lòng rạo rực khó tả.
Để thực sự rời khỏi một nơi quen thuộc với những người bạn hiểu mình, mến mình để đi tới một nơi "mơ hồ" với nhiều người lạ, là điều khá khó khăn. Mình đã chuẩn bị và lên gân cốt rất lâu nhưng sau một thời gian dài, vẫn chưa gom đủ dũng cảm để thốt ra lời chia tay.
Nhưng, vào một ngày trời mưa, ngồi lật giở cái kế hoạch cho chuyến đi đã chuẩn bị được hòm hòm, tự nhủ với bản thân: "Trang à, bạn định ngồi để được ru ngủ trong cái hộp này tới bao giờ? Nếu không thử bước một chân ra ngoài vào lúc này, thì là bao giờ?", và cứ thế bước tới chỗ chị quản lý, buột miệng nói về ý định xin nghỉ.
Sau khi xin nghỉ, cũng không hoang mang đến mức như mình đã tưởng tượng. Mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và dễ dàng hơn bao giờ hết.
Mình rút ra được một bài học: "Đối với một thanh niên gắn bó lâu dài với khu Công nghiệp, thì việc can đảm mở lời xin nghỉ là một trong những bước quan trọng nhất phải làm, nếu như bạn muốn bước đi đâu đó."
Đứng trước quyết định rời Hà Nội vào Nam, bỗng nhiên mình thấy Hà Nội đẹp hơn bao giờ hết.
Ô cửa sổ phòng mình hàng ngày ngập nắng, thấy chói mà mấy hôm nay, lại thấy nắng bỗng nhiên buông rất dịu dàng.
Con đường bí mật với cây chanh thi thoảng nở hoa thơm ngát, cũng thơ hơn.
Hà Nội ồn ào, vội vã thường ngày cũng trở nên yên bình hơn.
Khi mất đi điều gì, người ta mới biết trân quý điều đó hơn.
Hà Nội, một ngày mưa tháng 8.
**************************************************************************************
Chap 2: Mưa cũng đi. Kế hoạch đã lên rồi!
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai hôm, mình bắt đầu xách dép lên và đi.
Xuất phát vào một ngày mưa gió. Mưa rất to và không có dấu hiệu dừng. Nhưng kế hoạch đã lên rồi, nên cứ bọc đồ thật kỹ rồi đi thôi.
Ông trời như muốn thi xem ai kiên gan hơn ai. Mưa xối xả, trắng trời. Mưa phả vào mặt, bỏng rát. Cặp kính cận lại càng phản bội mình. Nước mưa ở trên tuôn xuống, hơi thở ở dưới phả lên, làm kính mờ mịt, nhiều khi không nhìn nổi đường.
Vì ít kinh nghiệm đi đường xa trời mưa, nên dù mặc quần áo mưa đầy đủ, bọc giầy, balo kĩ càng nhưng đến Vinh thì vẫn ướt nhẹp. Vừa lạnh, vừa đói, mấy bận phải rùng mình. Bài học rút ra: mặc quần áo mưa đầy đủ vẫn nên dùng dây thun buộc chặt phần cổ tay, cổ chân để nước mưa không bắn vào. Nếu đi ngắn không sao, đi đường dài, bạn sẽ lãnh đủ cảm giác cái lạnh ngấm dần. Tuyệt đối không tin tưởng vào túi nilon buộc giầy. Trời mưa, trước khi lên đường, bạn nên chắc chắn đã có trong balo 1 đôi giầy đi mưa.
Trời mưa to, cũng cho rằng bãi biển thể nào cũng đục ngầu và gầm gào, nhưng nhất quyết phải tạt té qua xem thế nào.
Biển quả thực rất đục và gầm gào đáng sợ. Nhưng hoa muống biển thì vẫn tươi rói và tím ngắt một vạt đất!
Dọc đường mưa mờ mắt, nhưng Thành Vinh không mưa một giọt. Dù sao vẫn có chút an ủi nho nhỏ cho 1 đứa vừa bị ủng tay, ủng chân vì dầm mưa mấy tiếng.
Nghỉ ngơi mấy tiếng, mò mẫm chỗ đi ăn.
Lần trước tới thành Vinh, chưa kịp ăn cháo lươn đã về. Lần này "sống chết" phải ăn bằng được. Theo lời khuyên của dân bản địa thì cháo/miến lươn ngon nhất là ở khu Cổng thành. Khu này có phố ăn đêm. nên có khá nhiều lựa chọn. Mình tạt vào 1 quán vỉa hè nằm trên đường Phan Đình Phùng, đối diện quán Kara 108. Dì chủ quán hiền lành, không khí đặc quánh mùi hoa sữa mùa thu Hà Nội là lý do mình tạt vô. Không chỉ chỗ quán đó, mà dọc đường Phan Đình Phùng, chỗ nào cũng thơm ngào ngạt hoa sữa. Cháo lươn thơm nức mũi, hoa sữa thơm nồng. Trời se se lạnh mà được ngồi đó và ăn món này, thì không gì tuyệt hơn. Ngoài cháo, bạn còn có lựa chọn là miến lươn và súp lươn.
Cháo lươn Nghệ An cay nổi tiếng. Bát khá to, đậm đà và nhiều thịt lươn. Một bát 30 ngàn, nhưng ăn no. Nếu người nào không ăn được cay, có thể dặn dì chủ quán không chan nước cay là vô tư.

Ăn xong, mình lò dò tới quán cafe quen. Gọi là quen cho "oách". chứ thực ra lần này nữa mới là lần thứ 3 tới đây. Anh chủ quán tên Hưng, giới chơi Minsk gọi anh là "anh Heo", xởi lởi, nhiệt tình và hay chuyện.
Anh là "tay chơi" nên có rất nhiều câu chuyện "trên đường" và kinh nghiệm đi đường cũng vô kể. Lần nào gặp, cũng được anh kể nghe những mẩu chuyện con con thú vị, và chia sẻ nhiều mẹo vặt.
Quán của anh có cái tên "nói lên tất cả": Indian coffee, số 81A, đường tàu cũ. Tất cả đồ trang trí trong quán đều mang phong cách Bohemian. Những lốp xe cũ được sơn đủ màu. Những cây cảnh nhỏ xinh. Bàn gỗ được sơn thành quốc kỳ các nước. Tranh vẽ chì chân dung thổ dân. Túi bohemian.
Đồ uống xếp vào loại khá.

Ngoài phong cách quán khá lạ, không lẫn vào đâu ở giữa thành Vinh và anh/chị chủ quán siêu dễ thương, còn một lý do nữa mình chọn quán này là do quán nằm ở vị trí khá xa so với trục đường chính, nên vô cũng yên tĩnh và thảnh thơi. Có cảm giác mình có thể ngồi ở quán đó cả ngày mà không chán.
Tới quán vào một tối mưa lất phất bay, không khí se se lạnh. Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, bên trong quán tiếng guitar bập bùng, tiếng hát trầm ấm, tiếng nói chuyện rổn rảng.
Cảm giác được nghe người lạ hát những bài hát quen như "Nơi ấy" ở trong không khí đó, ở một nơi xa như vậy, nếu không dũng cảm bước một chân ra ngoài, làm sao có được.
Cuộc sống thực ra vô cùng náo nhiệt và dễ thương.

***************************************************************************************
Chap 3: Bão về. Nhỡ kế hoạch!
Theo kế hoạch, sau 1 đêm ở thành phố Vinh, mình sẽ thẳng tiến tới Kỳ Anh, Hà Tĩnh, nhưng...cuộc đời luôn là một ẩn số, không thể đoán được.
Tối ngày thứ 2, nghe tin áp thấp nhiệt đới chuyển thành bão. Phạm vi ảnh hưởng đúng lộ trình mình chuẩn bị tới. Vậy là, vỡ kế hoạch. Đành ở lại Vinh thêm một đêm nữa.
Bạn host ở Hà Tĩnh cũng khuyên mình nên ở lại Vinh.
Đợi tới trưa thì cơn mưa nặng hạt cũng dứt. Vội vàng, xách dép thẳng hướng núi Quyết, đền thờ Quang Trung đi tới.
Quyết tâm "phục thù" đoạn đường lần trước chưa khám phá hết.
Có lẽ do trời mới mưa, nên đường lên núi không có một bóng người.
Bậc thang dẫn lên hơi dốc và hẹp, lại hơi âm u. Cũng hơi lo, nhưng lại kệ, cứ lên xem thế nào!
Lên đỉnh núi Quyết, bạn sẽ được chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố Vinh.
Những nếp nhà đủ màu nằm san sát nhau. Xa xa là dòng sông xanh uốn lượn quanh thành phố.

Có lẽ do trước đó trời mưa lớn, nên mới hơn 4 giờ chiều sương đã bảng lảng.
Đồi thông gió reo vi vu, sương khói phơ phất bay.
Cảm giác như đang được ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Ngồi bệt ở bậc thềm, để gió nhẹ thổi lay mái tóc, để sương lạnh ngấm vào da thịt, để cái tĩnh lặng nơi đây làm thư thái tinh thần.
Giá mà được ngồi ở đây mãi, thì thích nhỉ.
Chợt nghĩ, có thể nơi núi cao, vắng vẻ có cái tĩnh không nơi nào có được nên các vị tu hành mới thường lui tới chăng.
Đường lên núi Quyết phía Bùi Thị Xuân là đường hậu, nên khá hẹp, âm u và ít người.
Nhưng phía lối chính lên đền, ở bên kia của ngọn núi, rộng và đẹp.
Đường lên uốn lượn quanh co, dài khoảng 800m.
Hai bên đường là rừng thông xanh ngút ngàn. Phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn rõ sông Lam, núi Hồng và cây cầu Bến Thủy.
Người lên núi tập thể dục tấp nập mỗi buổi chiều tà. Già trẻ, lớn bé, chạy bộ, đạp xe...đủ cả.
Thi thoảng lại bắt gặp cả vài đôi trẻ, dựng xe máy, ngồi tâm sự.
Được nhỏ to tâm sự trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ như này, ai mà chẳng mê.

Trước khi ra khỏi nhà, cô em gái dặn: "Khi mua gì, chị cũng phải cẩn thận, dân ở đây "ghê" lắm!", đâm ra, cũng nơm nớp lo. Lại lỉnh kỉnh balo máy ảnh, nên cũng sợ bị chặt chém vì biết là dân đi du lịch. Nhưng hóa ra...toàn lo hão! Hoặc giả, nhìn mình không có "khí chất" dân du lịch. Hoặc giả, dân miền Trung, ngàn năm vẫn đôn hậu, thật thà.
Kệ.
Chỉ biết, đi tới đâu, mình cũng được biệt đãi.
Ghé quán cóc ven đường gần ĐH Vinh mua cốc cafe nâu mang đi. Chị chủ quán gạ: "Ăn chiếc bánh khoai cho khỏi đói lòng, em!". Tặc lưỡi: "Vâng, chị cho thử một chiếc ạ!", vừa thầm nghĩ: "Haiz..Không biết bị chặt chém cỡ nào đây".
Nhìn mình bốc bằng tay, không dùng dĩa, chị cười ỏn ẻn, nói gì đó với Chị gái bên cạnh bằng giọng Nghệ An, nghe không ra. Đáng yêu quá thể mà! - Nghĩ bụng vậy.
Cafe mang ra, được pha phin cẩn thận, rồi cũng lắc đúng điệu vậy mà gom lại 2 món thanh toán hết có 15 ngàn. Chỉ nói : "Em dễ thương, nên Chị mời bánh đó!" Haha
Chiều về, đi qua quán trà đá - karaoke, loại hình karaoke bình dân độc đáo, 5k/1 bài, khá phổ biến ở thành phố Vinh, thấy hay hay, ngó nghiêng. Anh chủ quán đon đả :"Vào đây đi em, uống nước, hát karaoke cho xôm nào!". Tạt vô liền.
Anh mang cho mình cốc nhân trần đá, rồi bấm bấm chọn bài trên Youtube :"Em hát bài gì? Bài gì cũng có hết em ạ! Bài A nhé? Hay B nhé?" Bấm bụng cười vì anh chủ quán nhiệt tình quá!
"Anh hát mẫu rồi em chọn bài nào đó để hát nhé! Vui lắm!"
Hahahihi một lúc, cũng chọn đại một bài để hát. Quán nước văng teo, nhõn có 2 anh em ngồi hát với nhau. Anh chủ quán hát, mình vỗ tay. Mình hát, thì anh vỗ tay. Thế mà cũng ngồi với nhau 2 tiếng.
Đứng dậy thanh toán, anh xua tay vội vã : "Không, không cần thanh toán, anh mời nhé! Chúc em có chuyến đi vui vẻ!"
Cũng năn nỉ trả, nhưng anh nhiệt tình quá, nên chỉ biết cám ơn.
Hay anh Heo quán Indian cũng thế. Gọi đồ uống chán chê, ngồi nhâm nhi mê mệt mà anh chỉ lấy tiền có 1 cốc cafe 15 ngàn, còn lại : "Anh mời cô, để cô có chuyến đi an toàn!"

Đấy, người miền Trung đấy!
Đấy, mối quan hệ giữa tiền bạc và con người đấy!
Cả ngày lang thang, vỡ vạc ra một chân lý:
"Có gì đẹp trên đời hơn thế/Người với người sống để yêu nhau".
20160911_214058.jpg
20160912_164034.jpg
20160912_172304.jpg
20160624_162454.jpg
1.IMG_0296.jpg
1.IMG_0320.jpg
 
Last edited:
Chap 14: Những lần đầu tiên... Người nhà Nẫu.

Sáng thức giấc với tiếng chim hót rộn ràng trên những cây cổ thụ, dọc con phố chính. Nói để mọi người thấy thành phố Tuy Hòa yên bình cỡ nào.
Đi bộ dọc những con phố ngắm những chùm hoa Osaka vàng ruộm, những thảm cỏ xanh mượt, nghe từng giọt yên bình nhỏ vào tim.
Từ Nhà Nẫu tới biển chỉ mất chưa tới 15 phút đi bộ. Mình để chân trần, đi dọc biển, ngắm sóng biển dập dờn, vỗ bờ. Đằng xa là thuyền đánh cá bình thản buông lưới, thu lưới, lướt ngang mặt trời. Biển lấp lánh. Cát lấp lánh. Chân mình lấp lánh.
Trên bờ biển, mình bắt gặp cảnh một cha, một con đang gỡ cá khỏi lưới. Lưới tung lên như ôm cả ánh mặt trời. Những chú cá nằm phơi bụng trắng trên cát. Cha vừa gỡ lưới, miệng cười tươi, kể những câu chuyện, chắc là về biển. Cậu bé con, vừa nghịch cát, vừa ngước ánh mắt ngưỡng mộ về phía cha. Bóng cha vững chắc, ôm bóng con.
Cảm giác tim yên bình như đang giữa mùa đông rét mướt có những ngày nắng ấm.
Tới gần hơn bắt chuyện, chú kể mình nghe những chuyện chài lưới, những niềm vui nỗi một của một ngư dân. Giọng chú trầm ấm như muôn vạn con người Việt Nam chân chất, mến yêu.
Cuối con đường là bến tàu. Thuyền ghe tấp nập. Cạnh bến tàu là khu chợ của người dân. Dân ở đây áng chừng cũng thích màu sắc nhiều. Nhà cửa sơn toàn màu nổi: vàng, xanh, đỏ....đủ cả. Lối đi từ nhà này qua nhà kia hẹp, và ngoằn nghoèo, như mê cung. Ẩm thực địa phương là thứ bạn nhất định nên thử khi đến bất cứ nơi đâu. Nghe Đạt giới thiệu: "món cháo lòng ở đây nổi tiếng lắm, chị ăn thử đi!", nên mình đi quanh khu chợ để tìm. Đáng tiếc, mình đến vừa dịp ở đây kết thúc chiến dịch giết lợn vì dịch. "Không còn ai ăn lòng lợn nữa con à! Ai cũng sợ hết cả rồi! Con ăn bánh hỏi không? Con ăn cháo cá không?" - cô bán hàng đồ ăn đon đả. Mang nỗi tiếc nuối món cháo lòng, mình ngồi xuống, ăn...cháo cá! Có lẽ nhiều người biết món này, nhưng thú thực, trước khi nếm thử ở Tuy Hòa, mình chưa từng ăn. Cháo cá là bát cháo trắng ăn với cá biển kho mặn. Món ăn đậm đà vị biển. Món ngon, mà rẻ. Đâu như 6k cho một bát to và một lát cá kho lớn. Cô bán hàng còn đon đả: "Ăn bánh hỏi không con? Ngon lắm. Thử một chút nhé!". "Dạ, cô cho con nửa dĩa ạ!". Vậy là lần đầu tiên ăn bánh hỏi. Bất giác cảm thấy, chỉ thiếu thao tác quẹt đũa ngang miệng nữa là mình thành vợ anh Tràng trong Vợ nhặt rồi =)) Lúc tính tiền, con bé bật ngửa "11k nha con!". Ăn cả thế giới mà chỉ vậy thôi. Tuy Hòa ngon bổ rẻ!
Quay về nhà Nẫu, được mời một cốc cafe.

Nhà Nẫu là quán cafe kiêm homestay, hay ngược lại. Mình tới tối thứ 5 nên khách chỉ có mình mình. Lạ một điều, từ khi bắt đầu chuyến đi bụi tới đó, dù gặp nhiều người lạ, nhưng trong mình chưa bao giờ dấy lên sự nghi ngờ về lòng tốt, chưa từng không tin tưởng con người. Cũng có thể do quãng đường xa, cũng có thể do yêu người, nên mặc dù qua đêm trong quán nhỏ, chỉ có mình và em phục vụ quán (con dzai), mình vẫn ngủ mê mệt. Bạn chỉ có thể hồn nhiên như mình khi được ở trong một môi trường có thể hồn nhiên thôi. Nhà Nẫu là một nơi cho phép mình như vậy. Nhà Nẫu có anh Hùng - chủ quán, em Đạt - phục vụ. Khi mình hỏi chỗ sửa xe (Em xe của mình vài ngày vừa qua, cứ đi là kêu lạch xạch, chắc chịu hết nổi rồi), anh Hùng lặng lẽ đi lấy (hoặc mượn) ở đâu đó một bộ sửa xe, rồi cùng Đạt loay hoay kiểm tra, sửa tại chỗ.
Con bé mình được họ pha cho một cốc cafe 5k, ung dung ngồi khoanh chân trên ghế, vừa nhâm nhi cà phê, vừa vêu mồm chém gió. Mọi người đích thân kiểm tra, rồi tăng xích và thay nhớt cho mình. Cảm kích muốn khóc, y như lúc cô chú Phẩm nhất định dúi mớ tỏi vào đầy túi cho mình.
Trước khi lên đường tới Nha Trang, anh Hùng còn cẩn thận gọi bạn, và câu nói của anh làm tim mình một lần nữa lại cảm động suýt khóc: "Mày à, tao có con em chuẩn bị vô đó, có chỗ cho nó ở đêm nay không", rồi cẩn thận anh cho địa chỉ, tên, số điện thoại, và không quên dặn với :"không biết đường gọi anh nghen".
Làm sao kể hết những tình người nồng hậu mà mình nhận được, và làm sao thể hiện hết lòng biết ơn với họ.
Và....lại những câu chuyện trên đường lấp đầy khoảng cách. Nào Eo gió thế nào, Đà Lạt ra sao, Phan Rí đẹp làm vậy....Dường như với chúng mình, những đứa có sở thích hít bụi đường thì những câu chuyện trên đường luôn vô tận, không khi nào kể hết....
20160930_074116.jpg
20160930_074452.jpg
20160930_065859.jpg
20160930_071843.jpg
20160930_073006.jpg
20160930_082354.jpg
 
Last edited:
Ngồi viết mấy tiếp đoạn đường bỏ dở khi đang nghe "Em đã thức dậy chưa" của Lê Cát Trọng Lý....
Chap 15: Hỏng xe. En nờ cuộc gặp gỡ tình cờ
Trước khi chia tay nhà Nẫu đã được anh Hùng sắp xếp chỗ ở nên không phải lo lắng gì, con bé mình cứ thế thong dong, ngắm đời cho hết ngày.
Đường từ Phú Yên đi Nha Trang cũng gần, 100km đổ lại thôi.
Điểm đầu tiên ghé qua trên đường đi là Hải Đăng Đại Lãnh - cực Đông của Tổ quốc (theo bản đồ).
Lại là những đường cong đẹp mắt, với một bên là núi một bên là biển cả!
Tới nơi, gửi xe, mua vé (đâu như 10k), rồi lóc cóc lên đỉnh, một mình.
Nói đúng ra thì dọc đường lên cũng gặp vài đoàn. Rặt khách nói giọng Bắc.
Những bậc thang lên đỉnh được phủ hương một loài hoa trắng muốt, lên tới đỉnh thì tay mình đã đầy những hoa.
Lên càng cao, tầm nhìn càng rộng. Phóng tầm mắt một chút đã thấy Bãi Môn cát trắng phau. Ngó lại chính con đường chính mình vừa đi qua mà thầm ngưỡng mộ những người đã làm ra nó, cho hôm nay mình cất bước trên đó!
Ở Hải Đăng này có một "thủ tục" khá thú vị, là "gửi giày, dép", 2k/đôi. Chiêu kinh doanh rất thú vị của mấy chú bộ đội. Trò này làm mình tủm tỉm mãi.
Leo bậc thang xoắn ốc lên tới đỉnh Hải Đăng, nhìn chân trời xa mù khơi, thấy mình bé nhỏ dường nào.
Trên đỉnh Hải Đăng, mình gặp một chuyện khó chịu nhỏ, mà sau này là cơ duyên để gặp một người rất thú vị.
Chuyện là, diện tích phần đỉnh Hải đăng nhỏ xíu, và chỗ view đẹp nhất thì chỉ có một. Khi mình tới đã có một anh dzai đủng đỉnh thả chân và đang như hòa mình vs trời đất rồi. Loanh quanh hơn 30 phút, ảnh vẫn không suy chuyển chút nào, đành tự nhủ lòng "thôi, hít thở cho đã cái không khí này, rồi xuống thôi!", rồi, mình bỏ cuộc. Trước khi xuống, không quên liếc ông anh một cái, sắc lẹm!
Ra khỏi Đại Lãnh chạy dọc đường biển sẽ gặp Vũng Rô, nơi có di tích Bến Tàu Không Số. Di tích mang ý nghĩa tâm linh hơn giá trị du lịch nên khá vắng khách. Chỉ có sóng biển là vẫn nhiệt tình vỗ về xác tàu anh hùng, nơi chỉ còn là 1 lá cờ tổ quốc mang tính biểu trưng.
Mình luôn hứng thú với lịch sử chiến tranh dân tộc, bởi đó là nơi giúp bạn có thể cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn, đáng sống hơn. Để có điều đơn giản là bạn có thể yên bình mà hít thở thôi cũng đã phải đánh đổi bằng bao nhiêu máu xương & hy sinh của ông cha.
Lòng nặng trĩu như lúc ghé Nghĩa trang Trường Sơn.
Ra khỏi Vũng Rô, trước khi rẽ lên Đèo Cả, mình rẽ trái, nơi có biển chỉ vào Vũng Rô, chạy thẳng vô trong là một dãy quán ăn. Xe tải đỗ lại ăn trưa đông. Chắc mẩm ngon rồi đây, nên rẽ đại vô quán đầu tiên. Gọi cơm hải sản, rẻ hều mà ngon bá cháy. Đâu như 30k hay sao đó mà còn được mời nguyên âu trà đá to oạch. Quán ăn có view đẹp & sóng thì vỗ ngay dưới chân.
Ra khỏi quán đó là chân Đèo Cả.
Đèo Cả dài khoảng 10km, là nơi phân chia bờ cõi Đại Việt, Chiêm Thành hồi xa xưa. Nơi đây được anh Thy - anh trai đạp xe Xuyên Việt gặp ở Thành Cổ giới thiệu là "vô cùng đẹp", nước biển xanh màu thạch bích.
"Chiều chiều vượn hú đầu non;
Đường qua đèo Cả lối mòn dặm quanh;
Non xanh xanh, nước xanh xanh;
Nước non trông cảnh hữu tình biết bao".
Đường đèo nguy hiểm, nhưng đổi lại bạn được thưởng thức một vẻ đẹp mê hoặc ngay lập tức bất cứ tay ưa xê dịch nào. Vẻ đẹp của những con đèo ở đây không hùng vĩ như của vùng núi phía Bắc mà mang một sự "mênh mang, thênh thang", khó diễn tả hết bằng lời.
Vừa qua khúc cua Đá Đen thì...xịt lốp!
Khi ở nhà Nẫu, mọi người có hỏi: "Xe vô tới đây đã hỏng hóc gì chưa em?", mình vẫn còn hớn hở khoe: "Xe em ghẻ vậy chứ chạy ngon lành lắm!", ai dè, chưa qua hết đất Phú Yên đã dính "lời nguyền"...
Mình gặp may, vì chỉ thả dốc lại một đoạn là tới chỗ sửa xe rồi.
Thực ra, biển đề của cái lán mà mình đã sửa xe là "Tắm heo" kìa. Lúc đầu mình cứ nghĩ tắm heo là từ chuyên ngành gì đó của cánh lái xe để chỉ chỗ dừng chân hay sửa xe, nên mới mạnh dạn dắt xe vô.
Sau vụ sửa xe này mới biết chỗ này đúng nghĩa đen của cái tên biển luôn, đơn giản là "chỗ tắm cho heo" mà thôi! =))
Đi càng nhiều càng thấy bản thân thiếu sót nhiều!
Em trai loay hoay mãi không tháo được lốp, phải có chú tài xế nọ tới giúp. Sau hơn 2 giờ, chờ tới lúc sửa xong em ấy mới thú thực: "Em không phải dân sửa xe đâu, thấy chị vầy nên sửa thôi!". Haha. Có lẽ nhìn mặt con bé tội tội, lại đi một mình nên em ấy ra tay giúp. Cảm động lắm!
Trong lúc chờ em trai nọ vác lốp xe của mình vô làng, tìm chỗ sửa (=))) mình tình cờ gặp lại cậu bạn học cùng khóa cấp 3, lớp bên cạnh. Bạn đang làm đường trên khúc cua này. Cảm giác khi gặp một người bạn ở giữa khúc cua này thật kỳ lạ!Trái đất nhỏ bé quá! Việt Nam càng nhỏ bé hơn!
Trước khi đi, bạn còn trêu mãi:"Có về lại miền Bắc không, qua đây đón mình về với!".
Trên chặng này và mấy chặng về sau mình còn gặp vài mối nhân duyên kỳ lạ như vậy nữa.
20160930_104821.jpg
20160930_094407.jpg
20160930_102728.jpg
20160930_113149.jpg
20160930_093736.jpg
 
Last edited:
Bài viết của bạn rất thú vị, cảm ơn bạn đã chia sẻ với mọi người, lần sau có đi xa hơn thì ráng học cách vá xe nhé :D

Mình thích đi vào mùa mưa bão hơn vì lúc đấy cảm giác tự do tự tại một mình nhiều hơn bao giờ hết, và không phải quá lo về chuyện nóng máy của xe, buổi chiều tà lượn trên những cung đường vắng trong cơn mưa lất phất và cái lạnh ngấm vào từng hơi thở thì....chẳng còn gì tuyệt hơn

Với khẳng định với bạn là không có ma quỷ ra hù người đâu nhé nên cứ yên tâm :))
 
Bài viết của bạn rất thú vị, cảm ơn bạn đã chia sẻ với mọi người, lần sau có đi xa hơn thì ráng học cách vá xe nhé :D

Mình thích đi vào mùa mưa bão hơn vì lúc đấy cảm giác tự do tự tại một mình nhiều hơn bao giờ hết, và không phải quá lo về chuyện nóng máy của xe, buổi chiều tà lượn trên những cung đường vắng trong cơn mưa lất phất và cái lạnh ngấm vào từng hơi thở thì....chẳng còn gì tuyệt hơn

Với khẳng định với bạn là không có ma quỷ ra hù người đâu nhé nên cứ yên tâm :))

Dạ, cám ơn bác!
Tại con gái nên cũng hơi nhát ạ! =))
Ps: Công nhận cái đoạn đi Phong Nha, có mình em trên đường, mưa phả vô mặt, cứ gọi là phê! :))
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,454
Bài viết
1,152,969
Members
190,094
Latest member
chikoru
Back
Top