What's new

[Chia sẻ] Hành trình ba lô 2 tháng dọc Lào Thái Malai Sing

Phần 2: Lào - Yên bình (tiếp)

Những câu chuyện khác

Sau hôm bị ong đốt mấy ngày các vết đốt đã hết sưng và lặn dần, duy chỉ có vết ở bắp tay vẫn vậy, cái lỗ nhỏ như đầu tăm mãi không chịu liền, mẩn đỏ và ngứa ngáy. Mỗi lần nhìn vào lỗ đó em lại tưởng tượng nó tự nhiên lan rộng ra hoại tử phải phải cắt cả cánh tay, sợ quá nên em nghĩ cần đi tìm bác sỹ :D. Thị trấn có cái phòng khám trong ngõ nhỏ, đi qua trước ngõ đó mấy lần nhưng em chưa rẽ vào bao giờ. Chiều hôm đó cửa phòng khám đóng im lìm, đứng đợi đó hơn 10ph, gọi mãi cũng chả thấy ai, đành ngậm ngùi quay về. Vừa lúc đó nhận ra đây không phải ngõ cụt mà cuối ngõ có cánh cửa khép hờ, tò mò đi tới, hoá ra bên kia cánh cửa là 1 thế giới hoàn toàn khác, một VangViêng chỉ có người Lào. Một bãi trống cực kỳ rộng, được đổ nhựa khá đẹp (sau rồi mới biết đó là sân bay cũ, bãi kia chắc là đường băng). Bên kia bãi có con đường lớn nối đi thủ đô Viêng Chăn, thi thoảng lại thấy 1 chiếc xa chạy qua. Trên bãi người ta đang chơi thể thao, dạo bộ trong cái nắng chiều vàng vọi. Phía xa có một vệt dài những quán ăn nhỏ, 1 mặt hướng ra đường, 1 mặt hướng vào bãi. Món ăn đậm chất Lào (nội tạng nướng, trứng vịt lộn, nộm đu đủ...), và thực khách cũng chỉ toàn người Lào ngồi ăn trong những chiếc chòi nhỏ. Một cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trong thị trấn, nơi mà chỗ nào cũng thấy khách du lịch. Ở đây mọi thứ chậm rãi hơn, lạ lẫm và thú vị hơn. Phải chỉ trỏ, khoa chân múa tay mãi khó khăn lắm mới gọi được món nộm đu đủ cay xè, ngồi trong chòi ăn, nước măt nước mũi giàn giụa, vừa ăn vừa ngắm nhìn mấy bạn trẻ chơi cầu lông, mấy người chạy bộ, mấy bà bồng cháu đi dạo...vừa nghe lỏm cuộc trò chuyện bằng tiếng Lào của những người bên cạnh. Nếu không bị ong đốt, có lẽ em đã rời Vang Viêng với ký ức nơi đây chỉ là 1 thị trấn ven sông xinh đẹp, những ngôi nhà nhỏ, những ngõ nhó luôn tấp nhập khách du lịch mà không hề hay biết nơi đây còn có 1 không gian riêng đậm chất Lào vẫn bền bỉ sống mà không hề bị khuấy động bởi những nhộn nhịp bên kia dù chỉ cách nhau 1 bãi đất.

Những ngày lưu lại đây em còn có duyên được đứng lớp tiếng Trung mà Binly và Pele đang theo học. Tình cờ 1 hôm Binly rủ em lên tham dự lớp học cho vui, hôm đó cô giáo (một bạn sinh viên vừa tốt nghiệp) vừa định bắt đầu bài học thì có việc đột xuất, em ấy nhờ em dạy hộ cho 2 buổi. Lớp vừa mới bắt đầu học những thứ cơ bản nên em đồng ý. Lớp học ngay đầu thị trấn, tại trung tâm tiếng Anh - Trung của Vang Viêng ( VangVieng English and Chinese Center). Nói là trung tâm cho oai, nó chỉ có 1 phòng học với 5 6 dãy bàn, trong phòng có 1 chiếc tivi không phải loại siêu mỏng càng không phải màn hình phẳng, một bàn đặt giấy tờ tài liệu, trên tường dán văn bằng của những giáo viên làm việc tại trung tâm. Sau phòng học này còn 1 phòng nữa giành cho người trông nom trung tâm, là cô bé Lalan, em ở 1 mình ở đây sinh hoạt và nuôi cả chó mèo lợn gà ở đây luôn :D.

Lớp Binly có khoảng 10 học sinh, 2 nam còn lại nữ, cả cô bé Lalan cũng tham gia học (chắc em ấy ngồi hết tất cả các lớp). Ấn tượng ban đầu là khi bảo các bạn đoán em đến từ nước nào, cả lũ kêu Trung Quốc, thấy em lắc đầu thì 1 đứa lúc nãy chưa nói gì phán luôn chắc chắn là Hàn Quốc :(, không hiểu sao em 100% nguyên liệu, công nhân và nhà máy sản xuất đều ở Việt Nam mà toàn bị cho sang nước khác sống . Nội dung học chủ yếu chú trọng vô phát âm, nhìn cái bảng mấy trăm âm tiết đã thấy hoa mắt, nên dạy 1 lúc thì em cho các bạn một số câu cơ bản để giới thiệu bản thân, hôm sau mỗi người chuẩn bị 1 bài giới thiệu đứng nói trước cả lớp. Ngày tiếp theo 1 nửa thời gian cho giới thiệu, nửa sau học phát âm tiếp. Đa phần những bạn ở đây đều có thể hiểu được thứ tiếng Anh mà em nói nên việc giao tiếp khá dễ dàng :D. 2 hôm không dài nhưng vẫn là một trải nghiệm thú vị.

Sau khi kết thúc buổi học thứ 2, Binly và Pele dẫn e đến chợ gần chỗ sân bay cũ ăn lòng bò nướng, rồi Binly ngỏ ý mời em về nhà chơi. Trước lúc đi cậu ấy nói chỉ sợ em không ăn được đồ ăn nhà cậu, em bảo “ Cứ yên tâm, tớ có thể ăn được tất cả mọi thứ”. Vậy là cậu ấy chở em vòng qua khách sạn lấy mấy đồ linh tinh rồi đi. Nhà Binly nằm trong làng nhỏ cách thị trấn tầm 7km, cùng đường với Blue Lagoon và SAE LAOS. Đoạn đường lúc đầu được trải nhựa khá êm, được nửa thì chuyển sang đường đất, hai bên là cánh đồng đã gặt xong, trâu bò đang thảnh thơi gặm cỏ. Qua 1 bãi đất thấy cây xung quanh cháy sém, còn vương vãi cả than, cậu bảo đó là chỗ người ta thiêu người chết, hôm nay có 1 người hàng xóm của cậu vừa qua đời, sáng mai cũng sẽ được thiêu ở đây, sau đó tro cốt được cho vào những stupa (tháp chứa hài cốt) rồi gửi vào trong chùa hoặc đặt giữa đồng, vừa nói cậu vừa chỉ phía xa xa có mấy cái. Về đến nhà Binly trời đã nhá nhem tối, một ngôi nhà bằng gỗ, phía trước có một khoảng sân rất rộng nhưng không láng nền mà để cỏ mọc, hàng rào thấp làm bằng tre, cổng cũng làm từ tre luôn. Đứng ngoài cổng đã thấy 1 người phụ nữ đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra, em hỏi “ mẹ cậu đấy à?”, “Không, em gái tớ đấy”. Ôi lúc đó nó ngượng và ngại ngùng gì đâu, may mà em ấy không nghe thấy :D. Bố cậu ấy là cảnh sát, mẹ thì là giáo viên, nhà còn 2 đứa em, thấy sau vườn còn nuôi bò, nuôi lợn, nhà cũng không to, nếu ở Việt Nam bố mẹ vậy thì chắc nhà phải hoành tráng lắm. Chơi được 1 lúc bố mẹ và cậu em út về, họ vừa mới đi qua bên nhà có đám tang. Mẹ cậu là 1 một người phụ nữ hiền lành với đôi mắt biết cười, còn bố là người thật sự gần gũi, cởi mở. Trước đây ông đi bộ đội ở Mường Khoắm, ráp danh Việt Nam nên cũng nói được mấy câu tiếng Việt. Bữa cơm với những món chưa bao giờ nhìn thấy, cũng là cá thịt nhưng cách chế biến hoàn toàn khác. Thịt được cắt nhỏ nấu với 1 loại lá gia vị đặc thù, nhìn giống canh nhưng đặc hơn. Cá nhỏ ở dưới sông bắt lên, phơi khô nguyên con rồi nấu cũng tương tự như nấu thịt nhưng là với 1 loại quả (giống mắc mật). Hương vị khác lạ nhưng em dễ ăn nên ăn được tất. Sau bữa hôm đó Binly dẫn em đi chơi nhà hàng xóm, xung quanh đó họ đều chủ yếu sống bằng nghề nông, ai cũng hiền lành và hiếu khách. Tối hôm đó khi cả nhà ngồi xem phim, thấy chiếu phim Thái mà không có phụ đề, em hỏi sao ai cũng hiểu đc tiếng Thái Lan? Cậu ấy mới bảo Thái với Lào có chung ngôn ngữ, tuy có một số khác biệt nhỏ nhưng cơ bản là giống nhau (c).

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy cậu ấy bảo phải đi giúp đỡ nhà có đám tang rồi kêu em đi cùng. Cứ tưởng sang nhà đó, ai dè đi vô trong rừng, trên đường đi gặp 1 anh nữa. Vào đó, cậu và anh kia mỗi người chặt một cái cây nhỏ tầm cổ chân, róc hết cành lá và vác đi. Cậu bảo phải đưa cây này đến bãi hoả thiêu hôm qua. Vẫn còn khá sớm nhưng bãi hoả thiêu đã chật kín người, họ đang chất củi thành giàn. Binly bảo khi có ai chết, những người nam trong làng sẽ đều vào rừng chặt cây mang về như vậy, mỗi người một cây, bố của cậu cũng đã mang cây tới trước rồi. Những cây mà Binly và mọi người mang đến, được chặt thành từng đoạn khoảng 1m, lột sạch vỏ, rồi xếp thành 1 đống vuông vức. Em hỏi tại sao cần róc vỏ, cậu bảo cũng không biết, chỉ là phong tục từ trước đến giờ như vậy. Sau khi xong xuôi, một xe chở củi khô tới, chúng được chất lên phía trên cùng.

Trong số những người hôm đó, Binly giới thiệu cho em một anh, là người Việt Nam. Anh quê ở Mường Xén, sang đây đã rất lâu, giờ lập gia đình và sinh sống ở làng này. Anh bảo trước đây khi bố mẹ còn sống, anh cũng cố gắng vài năm một lần về quê hương thăm họ. Nhưng từ lúc bố mẹ mất anh chưa về Việt Nam lần nào nữa. Cũng nhiều lúc thấy nhớ quê nhưng do điều kiện khó khăn không về được. Anh kể gãy đoạn bằng vốn tiếng Việt ít ỏi còn lại, với một nụ cười nhưng không giấu nổi khoé mắt đang ngấn lệ. Nếu hôm đó không gặp em thì có lẽ quê hương, bố mẹ và cả vốn tiếng Việt của anh nữa chắc vẫn cứ nằm sâu ở một góc nào đó trong lòng anh, nhường chỗ cho những suy nghĩ, lo toan khác trong cuộc sống vất vả tại xứ người. Hi vọng anh sẽ có tiền đưa vợ con về thăm lại họ hàng trong một ngày không xa.

attachment.php

Món nộm cay xé lưỡi

attachment.php

Ăn cùng 2 người bạn Lào ở chợ gần sân bay cũ

attachment.php

Lớp học tiếng Trung

attachment.php

Phong tục hoả táng của Lào
 
Phần 2: Lào - Yên bình (tiếp)

Thêm một người bạn

Hẳn các bác còn nhớ nhóm người Anh tưởng nhầm em là nhân viên khách sạn hôm nọ, thực ra họ không hoàn toàn là người Anh hết mà có 1 bạn Singapore với một Đài Loan. Toàn bộ họ đều đi 1 mình sau khi gặp nhau ở Hà Nội thì quyết định nhập hội với nhau và đi sang Lào. Cậu bạn người Singapore tên Jowel không thích tiệc tùng mấy nên thường ở phòng, trong khi mấy người kia hay đi chơi. Cũng chính vì vậy mà em với cậu ta hay nói chuyện với nhau, cậu ta còn dạy em chơi bi a, em cũng rủ cậu ấy đi lên lớp tiếng Anh chơi.

Có 1 hôm cả hai quyết định đạp xe đi thác Kaeng Nyui cách trung tâm thị trấn chừng 6 7km chơi. Đường lên thác phải nói là cực kỳ tệ. Đoạn đầu còn khu dân cư thì đường rộng, nhưng toàn ổ voi ổ gà, hết khu dân cư rồi thì đường toàn dốc với đá dăm to như nắm tay. Hôm đó trời nóng như thiêu, hai người ì ạch mãi, đạp lên được đến đỉnh con dốc thì đứng nghỉ một phần vì mệt quá, 1 phần vì sợ khi nhìn thấy cái dốc đi xuống, vừa dốc, vừa dài, đá lởm chởm một bên còn là con sông nước đang cuộn chảy. Đoạn cả hai vẫn quyết định đi, em xuống trước, vừa đạp vừa khấn trời phật, bỗng nhiên nghe tiếng "rầm". Biết là Jowel gặp chuyện nhưng không dám quay lại nhìn, cũng không dám phanh ngay chỗ đó mà để xe chạy xuống hết dốc rồi mới tấp xe vô lề leo bộ lên.

Cậu có sao không? " tớ ổn" nhưng mà không hề ổn chút nào, tay chân cậu ấy trầy xước hết, máu thì chảy ra nhiều từ vết rách ở đầu gối. Trời nóng nực, cộng với việc bị ngã đó khiến cho cả hai đều mất tinh thần, lau sạch vết thương xong, ngồi nghỉ ngơi 1 lúc cậu ấy bảo có thể đi tiếp được, nhưng lúc chuẩn bị đi thì thấy cậu hốt hoảng kiểm tra khắp mọi nơi, không tìm thấy ví đâu cả. Trong ví có mấy trăm đô tiền mặt, vé xe tối đi Luanprabang và quan trọng nhất là thẻ visa.

Đành chia nhau ra tìm, em nghĩ sau cú ngã thì nó văng ra rồi lăn vào bụi cây hay sao đó, còn cậu ấy thì đạp xe quay lại đường lớn xem có rơi dọc đường không. gần 30ph tìm kiếm lật từng bụi cây chỗ con dốc mà không có kết quả, rồi thấy cậu ấy về cũng lắc đầu. Lúc này thì sự hoang mang lên đến tột độ trên khuôn mặt của cậu, đó là cả 1 khoản tiền lớn, rồi còn cả thẻ nữa, chiếc ví giờ này chắc đang nằm dưới đáy sông.

Cậu bảo em cứ đi tiếp, còn cậu quay về tìm đồn công an để trình báo, sau này còn làm bảo hiểm du lịch. Em bảo để đi cùng nhau chứ không muốn để cậu ấy đi 1 mình, mà bản thân em cũng không muốn đi 1 mình. Thế rồi cả hai đi tìm chốt công an. Đây cũng là 1 hành trình gian nan không kém. Ban đầu đi theo bản đồ chỉ, đến nơi thì chỉ là 1 ngôi nhà dân bình thường, chuyển sang hỏi người dân thì được chỉ cho đi lòng vòng một lúc, có người còn chỉ ra nơi cách rìa thị trấn đến cả cây số. (sau này gặp 1 người Pháp share tucktuck ở Thái, cô ấy bảo rằng sang malai nều bị lạc đường đừng bao giờ hỏi dân địa phương, tốt nhất là tự tìm đường đi nếu không muốn đã lạc còn lạc hơn, em bảo với cô ấy nếu đến Lào thì cũng cứ áp dụng y chang vậy :D). Cuối cùng sau gần 1 tiếng đồng hồ đạp xe vòng vòng dưới cái nắng oi ả, bọn em cũng tìm đến được chỗ cảnh sát du lịch, hoá ra nó nằm cách chỗ trung tâm dạy tiếng trung không xa :(. Trình bày xong, người ta đưa cho Jowel 1 biên bản để làm căn cứ đòi tiền bảo hiểm (đến tận bây giờ bảo hiểm vẫn chưa đền bù thiệt hại :(), rồi khuyên cậu ấy nên đi bệnh viện kiểm tra. (Một lời khuyên cho các bác là trước khi đi đâu nên tìm hiểu vị trí các đồn công an, bệnh viện ... nằm ở đâu lỡ có chuyện gì thì tìm đến cho nhanh. Ở những nơi tập trung nhiều khách du lịch, họ thường có văn phòng cảnh sát du lịch, chuyên giải quyết các vấn đề cho du khách, nhân viên ở đây đều nói tiếng Anh rất tốt).

Lúc trở về khách sạn do đã trả phòng nên Jowel xin sang phòng em ngồi, đợi tối muộn thì đi Luangprabang. Lúc đi ra đi dạy, em kêu cậu ấy cứ lên giường mà nằm nhưng lúc về vẫn thấy cậu ấy ngồi dưới sàn, thấy em còn cười hớn hở, em thì chẳng thể cười nổi. Rồi hai đứa đi ăn, em dẫn cậu ấy đến chỗ quán mà hôm đầu tiên đến đây em đã ăn, vì cậu ấy nói muốn ăn cái gì đó no mà rẻ. No mà rẻ thì chỉ có cơm rang thôi, ăn xong em bảo để hôm nay tớ trả tiền cho cậu, vì cậu mất ví hết sạch tiền còn đâu. Cậu ta bảo trong balo vẫn còn một ít với lại bên ngân hàng nói 5 ngày nữa sẽ gửi thẻ visa mới qua cho. Em bảo, cứ để tớ mời cậu 1 bữa thì cũng được chứ sao, rồi cậu ấy vui vẻ gật đầu. Đoạn 2 đứa đi về trên con đường tối thui, cậu ấy nói sau hôm sau đến Singapore cứ gọi, cậu ấy sẽ dẫn đi chơi. Và đúng vậy thiệt, những ngày ở Sing, nhận được vô vàn sự giúp đỡ từ cậu ấy, Nhưng trước khi đến Sing, 2 đứa còn có duyên kỳ ngộ ở Bangkok.

Ngày hôm sau, khi hội người Anh và Jowel đi khỏi, thì em cũng quyết định rời VangViêng. Hôm đó đạp xe lên trường, đứng lớp lớp nhỏ xong, em chào tạm biệt cô Pascale, bảo rằng vì visa ở Lào sắp hết hạn nên không thể ở lại lâu hơn nên ngày mai sẽ rời khỏi đây vào sáng sớm. Buổi chiều em quyết định 1 mình đạp xe lên thác Kaeng Nui, qua chỗ con dốc jowel ngã hôm qua vẫn dừng xe lại tìm một lần nữa mà không thấy cái ví đâu cả. Đoạn đường sau con dốc đó còn thê thảm hơn nữa, cứ đi lên mãi, có đoạn không đạp được phải xuống dẫn bộ. Lúc gần tới nơi thì gặp 1 đôi đạp về, họ bảo gần rồi, cảnh đẹp lắm làm em có thêm chút động lực. Quả như vậy, thác này rất cao, nước chảy xuống cực mạnh, đứng dưới chân thác gió thổi lớn kèm theo hơi nước bay ra từ dòng nước đang ào ào đổ xuống mát lạnh. Ai đến đây cũng phấn khích mà hú hét như dở hơi, rồi lội xuống cho thác nước chảy vào người rát rạt. Kết thúc chiều hôm đó với món cá cay gần chỗ bán vé lên thác, cũng là khởi đầu cho 1 trận đau bụng kéo dài nhất từ trước tới giờ. Đêm hôm ấy bụng sôi ong óc, ăn gì vào cũng bị tiêu chảy, mất nước, người thì cứ dặt dẹo. Nhưng vẫn đưa chị Thuý với chị Quang tới Sakura bar, vào đó 3 chị em chỉ ngồi nghe nhạc, xem người ta nhảy. Rồi đường về khách sạn như dài hơn, tự nhiên thấy gắn bó với nơi này quá đỗi, chẳng muốn rời đi nữa.
 
Phần 2: Lào - Yên bình (tiếp)

Ngày đầu ở thủ đô

Ngày cuối ở Vang Viêng em bị đau bụng, cả đêm hôm đó không ngủ được, tính ra phải dậy đi vệ sinh đến chục lần. Sáng ra mặt mũi hốc hác, đói meo mà chẳng dám ăn gì, lọ berberin đem theo uống phân nữa rồi mà không thấy chuyển biến gì cả. Sáng hôm đó em mua 1 cái bánh mì không mang theo lúc nào đói quá thì ăn, rồi tạm biệt anh chị chủ ks, chị Thuý, chị Quang lên xe đi Viêng Chăn, trước khi đi còn cho số đt việt nam để lúc nào 2 chị về thì gặp, không biết tết này có gặp được không?

Đường Lào vẫn đồi núi quanh co như vậy, cơ bản là mệt, một phần do đói, 1 phần do thiếu ngủ. Đợi mãi mới đến trưa xe dừng ăn ở một quán ven đường, em lao ngay vào nhà vs và ngồi lỳ trong đó, lúc đi ra thì mọi người đã ăn gần xong. Em đói qúa phải gọi một tô phở mà không dắm ăn thịt, chỉ bảo họ lấy rau (giá thành vẫn như vậy mới buồn), ăn xong lúc lên xe thấy mọi người đang đợi, ngại quá nên mới lí nhí nói lời xin lỗi.

Đầu giờ chiều xe đến ViêngChăn. Là thủ đô nên đường xá rộng rãi hơn, xe cộ cũng tấp nập hơn chủ yếu là ô tô, vẫn di chuyển trong sự yên tĩnh và trật tự như những nơi khác. Việc đầu tiên xuống xe là tìm chỗ xin dùng ké wifi để tìm đường, vẫn là một nụ cười niềm nở lúc đưa pass word wifi như bao lần khác, yêu quá Lào ơi! Xe dừng ở một nơi cách chỗ khách sạn book trước tầm 1km, vác cái ba lô nặng trịch phía sau với dáng đi dặt dẹo cuối cùng cũng đến nơi. Khách sạn này không phải là cái rẻ nhất ở khu này nhưng trong quảng cáo ghi là có bể bơi nên em đặt chỗ. Lại một bất ngờ thú vị nữa, khách sạn này là của một người Việt, cả gia đình ông ở đây luôn. Mặc dù ở phố nhưng không gian công cộng ( sảnh lễ tân, nhà hàng, chỗ để uống caphe, ăn sáng...) khá lớn và được trang trí khá đẹp mắt. Trên tường là những bức tranh trừu tượng, cộng với những dòng chữ đủ kích thước, màu sắc, ngôn ngữ do khách trọ để lại.

Cửa được mở rất dễ dàng từ bên ngoài bằng thẻ từ, còn việc mở nó từ bên trong là cực kỳ phức tạp, phụ thuộc vào sức khoẻ, sự may mắn và quyết đoán của người mở. Lúc đầu phải nắm tay cầm xay nhẹ một cái, đợi tầm nửa giây sau thì giật mạnh cửa mới mở, nếu làm hai lần không được nó sẽ khởi động chuông báo động :(, nên đang nằm mà ai đó chuẩn bị đi ra là kiểu gì cũng nghe thấy tiếng chửi thề. Cũng vì cái cửa này với vụ tiêu chảy mà em phải xin lỗi cả phòng không biết bao nhiêu lần, mọi người đang nằm thì chuông kêu lên, ai cũng lầm bầm, có hôm gần sáng nên em cứ nằm vật vờ trên giường chờ đợi đến sáng hẳn mới giám dậy giải quyết, phải nói là lúc đó thời gian cứ như ngừng trôi vậy.


Thật trùng hợp khi toàn bộ người trong phòng đều là người mới nhận phòng ngày hôm đó, nên vừa đến liền cả lũ hẹn nhau ngay ra bể bơi. Cái bể bơi không lớn lắm, nhưng mà 110k/đêm, bao gồm ăn sáng thì vậy là cũng được rồi. Mấy người vừa nghịch nước vừa trò chuyện, không khí khá vui vẻ, dù mới gặp lần đầu nhưng nói chuyện khá hợp. Rồi cả phòng hẹn hò đi ăn món Ấn độ, em sờ tay vào bụng mà ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa lắc đầu từ chối.

Một mình bắt đầu công cuộc khám phá ViêngChăn. Đầu tiên tìm chỗ ăn đã, nhìn đâu cũng thấy đồ nướng, thèm chảy dãi mà ko dám ăn. Tìm mãi mới thấy 1 quán cơm, gọi 1 phần cơm với rau luộc, chị nhân viên không hiểu cứ đưa cái menu rồi làm hiệu ăn món nào thì chỉ vào đó. Tìm được món cơm rau xào thịt bò, vừa chỉ vào đó chị đã giật lấy cái menu lon ton chạy đi, cũng may em kịp gọi giật ngược lại. Giải thích rằng không ăn thịt bò, và rau thì không nấu với dầu chỉ nấu với nước thôi. 5 Phút sau với sự trợ giúp của hai người thân, là một chị ở trong bếp với một anh nào đó chị ta kéo từ ngoài đường vào em mới an tâm ngồi đợi món cơm rau luộc với giá bằng cơm rau xào thịt ( xấp xỉ giá 1 đêm ngủ) :( .

Xong bữa cơm rau luộc đắt đỏ đó, bắt đầu khám phá chợ đêm. Chợ ở đây khá chán, không giống như trên Luangbrabang sạp hàng nhiều nhưng bán đủ loại chứ không chỉ riêng đồ thổ cẩm nên đi được 1 lúc thì thấy chán. Em mới mò ra bờ sông ngồi, hôm ấy bờ sống Mekong lộng gió, bên kia bờ đã là đất Thái lan. Được mấy chục phút thì em về khách sạn nghỉ ngơi vì bụng vẫn còn đau. Về đến phòng thấy mọi người đã tập trung đông đủ, cô bạn người Anh Holly đang than vãn về việc sắp hết tiền nên cần tìm nơi nào đó yên tĩnh để cắt giảm chi phí, mọi người đều đề nghị cô đến 4000 Islands. Phòng còn rộn ràng hẳn với việc chào đón Crazy Tom, người nổi tiếng với việc sau khi uống say đã cởi trần đứng hát giữa đường phố VangViêng giữa đêm khuya cách đây mấy hôm. Crazy Tom mới 23 tuổi, cũng là người Anh nhưng đang sống và làm việc tại Thượng Hải. Sau khi trò chuyện cả hai đều đi đến nhận định là tiếng Trung của em dễ nghe hơn mấy người bạn Trung Quốc của cậu ấy, và tiếng Trung của cậu ấy cũng dễ nghe hơn mấy người bạn Trung Quốc của em. Em bảo với Tom, cũng như việc tao nghe người khác nói tiếng Anh dễ nghe hơn mày với Holly nói, đôi lúc 2 đứa mày nói tao cười với gật đầu vậy chứ đếch hiểu gì đâu. Rồi cả hai làm ra vẻ khó hiểu, mà đúng là vấn đề này hơi khó hiểu thật, chắc cần phải chấn chỉnh.

Đêm đó như đã kể ở trên, cứ hơn 1 tiếng thì chuông báo động phòng em nó kêu 1 lần do việc em dậy đi vs, cứ mỗi lần như vậy cảm giác tội lỗi cứ dâng trào, chỉ muốn ngủ luôn ngoài nhà vs thôi.
 
Phần 2: Lào - Yên bình (tiếp)


Sáng, mệt nhưng vẫn cố mò ra bể bơi để ngụp lặn mấy vòng, xong rồi về ks ăn sáng. Sai lầm nghiêm trọng khi ăn trứng ốp la, nó khiến tình trạng đau bụng nâng lên báo động cấp cao nhất. Thế mà vẫn cố nhoi mặt ra đường để đi chơi, đang dạo bước bổng nghe thất âm thanh lanh lảnh chói tai quen thuộc của Holly, nhìn sang thấy bả đang đứng bên kia đường vẫy nhiệt tình. Em hỏi đi đâu về vậy thì bà bảo vừa đi dạo uống caphe với vô tiệm bán sách cũ về, giờ chuẩn bị cùng với Reiada và Bass (2 người nữa trong phòng) (không biết em có phiên am đúng tên không) lên bến xe để mua vé đi Pakse. Em bảo hiện tại chưa biết đi đâu, nên ngỏ lời xin đi cùng, tiện xem vé đi bangkok. Vậy là 4 người share tucktuck lên bến xe. Cứ tưởng họ có hết thông tin rồi, ai dè lên đến nơi mới biết cái bến đó nó không có vé đi phía nam, chỉ là giống cái trạm trung chuyển xe bus thôi, xong chả ai biết phải đi đâu cả cứ như gà mắc tóc giữa dòng người nhộn nhịp đó.

Hỏi một lúc mới ra là vé đi Pakse ở 1 bến xe khác cách tầm 10km. Em để ý lúc mấy người kia hỏi đường, họ sử dụng 1 tràng dài tiếng Anh giống như đang hỏi chuyện một người thành thạo tiếng anh vậy, những lúc như vậy kết quả thường là những cái lắc đầu. Vì nếu người dân họ không hiểu tiếng Anh thì có đúng hay sai ngữ pháp, đầy đủ chủ vị ngữ hay không họ đều không hiểu. Cái quan trọng là làm thế nào cho người ta biết cái mình cần hỏi mới được. Thay vì gặp ai cũng hỏi "where can I buy a bus ticket to Pakse?" chỉ cần nói pakse là đủ, ngắn gọn và dễ hiểu, để đảm bảo thì lấy cái vé nào đó trước đây ra trưng cho họ xem, họ hiểu là mình cần mua vé xe. Thêm 10k/người nữa để bắt tuck tuck, những đứa trẻ lào nhìn thấy Tây thì vẫy tay chào nhiệt tình, bên này cũng phải vẫy lại mỏi cả tay, vì hầu như phải vẫy hết cả đoạn đường đi :D.

Lên tới nơi, 3 người kia mua vé tối muộn đi Pakse còn em thì không hỏi được vé đi Bangkok với lý do vé đi Thái Lan được bán ở 1 bến xe khác gần với cái bến mà lúc nãy bọn em đi lên :(. Anh bán vé bảo ra cổng đợi xe bus số xx với giá 5k thì có thể đến được bến đó ( anh ta đâu biết bọn em vừa mới từ đó lên :() Lúc ra về em bảo với 3 người kia có thể đi bus với giá bằng 1 nửa tuck tuck thôi, đứa nào cũng ngạc nhiên nhưng vẫn đi bộ ra bến bus. Vừa ra đã có xe đến, thu vé chỉ có 3000, cả bọn mừng rơn. Em bảo một lúc nữa tớ sẽ xuống trước để mua vé đi thái lan, còn các cậu ngồi đến hết tuyến thì xuống ngay chỗ bến xe lúc nãy, nếu muốn đi công viên tượng phật ( Buda park) thì có thể bắt xe bus tiếp đó với giá 5k ( lúc nãy trong đống lạo nhạo em có nghe 1 bác rao vậy buda park five thousands). Mấy đứa nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ, Bass còn nói " I believe in you", một cảm giác tự hào không thể tả :) trong khi mọi thông tin đều là do ăn may mà có :D.

Mấy ngày hôm đó em phân vân 2 lựa chọn, một là đi Changmai hai là tới BăngKok. Cả 2 đều hơi xa, nếu đi bus thì khá mệt còn book máy bay thì đắt đỏ quá nên em chọn giải pháp thứ 3, đến 1 thành phố khác của Thái là Udonthani rồi nghỉ đó 1 hôm xong tính tiếp. Kế hoạch là vậy nhưng lúc em hỏi chỗ khách sạn, người ta bán vé đi Udon với giá 98.000 kip ( quãng đường hơn 80km thôi), em hỏi thêm 1 chỗ khác nữa báo giá 80.000 vẫn thấy quá đắt nên lại lăn tăn hay mua vé trực tiếp đi lên 1 trong hai chỗ kia. Vấn đề được giải quyết khi em vô phòng vé ở bến xe, giá đi Udon 20.000 ngày thường, cộng thêm 2000kip nếu là chủ nhật ( cha mẹ ơi, bên khách sạn ăn lời dã man), mà xe cứ 2 tiếng xuất bến 1 lần, đến trước 30ph để mua vé là ok, nên em quyết định cứ ăn chơi, lúc nào đi thì ra mua khòi phải mua trước vé đến khi muốn la cà lâu hơn cũng không được.

Xong vụ vé trời đã gần trưa, nhưng vẫn bắt bus đi buda Park tại nghe Jowel giới thiệu thì nơi đó khá thú vị. Bus ở Lào em nghĩ là bus tư nhân, tại nhân viên không mặc đồng phục, cũng chẳng có vé, mà họ mời gọi người lên nhiệt tình lắm. Khi yên vị trên xe rồi, nhìn thấy mấy hàng bán đồ ăn phía dưới mà bụng cứ cồn cào, dặn lòng phải cố gắng nhịn :(. Xe đi 1 lúc thì ra khỏi thành phố, đường ven đô bụi bay tung trời, bên ngoài nắng chói chang, may mà xe có điều hoà. Xe khá sạch sẽ, có 1 thùng rác nhỏ đặt trên xe ngay chỗ cửa lên xuống, hành khách trật tự và có tinh thần ưu tiên trẻ em, người già phụ nữ mang thai rất tốt.

Gần 1 tiếng rưỡi mới tới nơi, và như thói quen của mấy ngày hôm đó là phải cứ tìm nha vs cái đã. Chưa bao giờ em bị đau bụng lâu như vậy, tại người dễ ăn, từ trước đến nay đi đâu em cũng ăn như thuồng luồng mà có làm sao đâu.

Công viên có rất nhiều tượng phật với đủ kích thước và tư thế, nếu ai am hiểu về phật giáo thì có lẽ sẽ thấy thú vị, riêng em thì thấy bình thường như bao điểm tham quan khác. Dạo một hồi thì ra để bắt xe về, vẫn quyết chí là nhịn ăn, cứ nghĩ nhịn được càng lâu càng tốt, cho bụng nó ổn định đã.

Về tới thành phố đã xế chiều, người mồ hôi nhớp nháp như 1 con khỉ, chỉ muốn về đến ks để tắm 1 phát rồi ngủ. Vậy mà lúc đi qua ngã tư, thấy đằng xa kia có cái tháp, tò mò nổi lên, đầu chưa kịp nghĩ chân đã đưa theo hướng đó, mà có gần gũi gì cho cam, nhìn vậy mà phải hơn 1,5km nữa mới tới. Trên đường đi gặp công trường đang xây dựng dở, lúc xe to đi ra làm vương vãi đất trên đường, 1 công nhân liền ra quét sạch sẽ ngay, thấy đường phố không 1 bóng rác, chỉ biết ước đến khi nào đó thủ đô HN mình cũng sạch được đến vậy.

Cái tháp đó hoá ra là khải hoàn môn Patuxay. Một kiến trúc khá độc đáo, nơi tập trung của khá nhiều du khách và dân địa phương đến nghỉ ngơi, ngắm cảnh. Xong nơi đây cuốc bộ thêm hơn 3km nữa để về ks, kết thúc 1 ngày phơi mặt ngoài đường.

attachment.php

công viên Buda Park

attachment.php

Khải hoàn môn

attachment.php

Quảng trường trước khải hoàn môn
 
Last edited:
Phần 2: Lào - Yên bình (tiếp)


Tạm biệt

Sáng sớm đã trả phòng vì xác định sẽ đi Thái Lan vào buổi chiều. Tranh thủ thời gian, thuê 1 con xe mini Lào đi thăm thú vài nơi và dạo thủ đô thêm lần nữa

Hôm ấy đi được đến That Luang và bảo tàng quốc gia. That Luang theo như sách báo thì là một bảo tháp cực kỳ lâu đời, bên trong chứa thánh tích của Phật, còn từ một nguồn tin của 1 đứa bạn từng ở Lào nhiều năm cho hay, màu vàng của That Luang có được chính là do bên ngoài được dát vàng thật. Em không biết là bên trong có thánh tích gì, bên ngoài dát được mấy kg vàng, vì em không có được vào vòng trong mà chỉ đứng từ ngoài nhìn vô thôi. That Luang có 1 tháp lớn nằm chính giữa, nhiều tháp nhỏ xung quanh, xong cả tổng thể được bao lại bằng 1 bức tường rêu phong cao chót vót. Du khách quèn như em đây chỉ được đi vòng theo 1 con đường có mái che cách cái tường đó 1 khoảng sân mấy mét để chiêm ngưỡng. Phải công nhận, rất chi là đẹp, nhìn vừa hoành tráng lại có cái gì đó bí ẩn. Ngoài That Luang ra, ở khu này còn có nhiều chùa khác mới xây, bên trong rộng thênh thang, được trang trí cầu kỳ, đẹp mắt với những tấm thảm sặc sỡ, những bức tượng phật lớn trang nghiêm. Những công trình đó được xậy dựng trên 1 khuôn viên lớn, với rất nhiều cây xanh, mang đến sự yên bình và tĩnh lặng. Rồi có 1 điều thú vị, giữa quảng trường nơi đó có đặt tượng đài vua Setthathilath (người có công cho xây dựng That Luang - hình như vậy), tượng đài được xây trên 1 nền cao lát đá. Và để thể hiện lòng thành kính, họ quy định du khách phải bỏ giày dép trước khi bước lên bục đá. Các bác biết dưới cái nắng như vầy mà đi chân trần trên đá hoa thì nó thế nào rồi đấy, nên em vừa đọc thông tin về vị vua ấy vừa nhảy tưng tưng như đứng trên tổ kiến. Nhưng sau tất cả, em ấn tượng nhất về nơi đây không phải những gì đẹp đẽ, thú vị kể trên mà là vì lúc vừa mới đến nơi đã biết phải bỏ xe phía ngoài, mà lại không thấy bãi để xe nào cả, mấy cô bán hàng nơi đó bảo cứ để xe đó mà đi vào không mất đâu, đúng là không mất thật, còn được khuyến mãi thêm cho bao nhiêu nụ cười nữa.

Điểm đến tiếp theo là bảo tàng quốc gia Lào. Không hiểu tại sao em rất có hứng thú với các bảo tàng mặc dù không am hiểu lịch sử, cũng rất lười đọc thuyết minh nên đôi khi chỉ là đi vào dạo dạo vậy nhưng cứ chỗ nào có bảo tàng là lại sà vào. Bảo tàng này không gian trưng bày không lớn, và hiện đại như những bảo tàng trước đây em từng tham quan, có lẽ tại xây dựng cũng lâu rồi. Chủ yếu trưng bày về lịch sử phát triển của Lào từ thời khủng long cho đến tận bây giờ, được chia làm nhiều khu vực, ứng với trình tự thời gian. Có một đoạn nói về quan hệ giữa Lào với VN, ảnh hưởng của chiến thắng ở VN lên đất nước này. Đoạn đấy nói về Bác Hồ mà lại ghi sai tên Bác thay vì "Hồ Chí Minh" nghi nhầm thành "Hồ Chí Ming" lúc đấy đã định trước khi về thì nói với nhân viên ở đấy nhưng sau lại quên mất :(.
Đã giữa trưa, em chạy đi tìm ngân hàng để đổi số tiền Kip còn lại sang Bath thái với hi vọng nhận được tỷ lệ tốt hơn so với đổi tại đại lý. Cũng may ngân hàng làm việc xuyên trưa, không nghỉ như bên mình. Ngân hàng bên đây khá chuyên nghiệp, nhân viên nói tiếng Anh tốt, và quầy đổi tiền thì được đặt ngay bên ngoài để cho khách tiện giao dịch. Đổi tiền xong, em vẫn giữ lại 50k Kip để mua vé xe với đề phòng từ đây ra tới cửa khẩu có phát sinh chuyện gì thì vẫn còn tiền.

Xong xuôi, đạp về khách sạn trả xe, nghỉ ngơi, rồi bắt tuck tuck ra bến, vừa kịp mua vé chuyến 2h chiều. Xe hôm đó khá đông, tầm 1 nửa là du khách còn 1 nữa thì là dân Thái, Lào, mỗi người được dán một miếng đề can lên tay áo, chắc để khỏi bị lạc. Tầm 1 tiếng rưỡi sau xe đến khu vực biên giới Vieng Chăn - Nongkhai. Thủ tục hải quan khá đơn giản nhưng thấy có tính phí gì đó cho 1 số đối tượng nhất định, đến giờ em vẫn không biết là phí gì và áp dụng cho ai.Như hôm đó nhiều người đi cùng xe phải đóng (hình như 25k kip) còn e với vài người nữa thì không. Cậu bạn Jowel khi gặp lại ở Bangkok cũng chia sẻ rằng cậu ta phải đóng 1 số tiền khi đi từ Lào sang Thái, em bảo vậy từ VN sang Lào có phải đóng không, cậu ấy bảo không, trong lúc đó ở Nậm Cắn em lại mất 60k vnd. Cho nên mọi người khi chưa qua được biên giới thì đừng nên đổi hết tiền nước đó ra vội, lỡ bị thu phí lại ảnh hưởng đến quá trình xuất cảnh.

Xe chạy qua cây cầu Hữu Nghị, sang tới biên giới Thái Lan, hộ chiếu Việt Nam vẫn phải đi theo luồng visa on arrival, mặc dù họ cũng chỉ cộp cái dấu chứ không cần ảnh hay thêm thông tin gì khác. Trước lúc đi, có đọc thấy 1 số thông tin bảo rằng nhân viên hải quan sẽ hỏi và bắt chưng tiền ra mới đóng dấu, 1 vài trường hợp còn bị từ chối nhập cảnh nên em cũng hơi lo. Nhưng hôm đó bác ấy cầm hộ chiếu em xong, cộp luôn cho cái dấu mà chả nói gì cả.

Vậy là chính thức chia tay nước Lào xinh đẹp, đất nước cái gì cũng nhỏ nhưng tình người thì lớn bao la. Nơi mà 1 kẻ gà mờ hứng chí đi chơi đã gặp được nhiều người bạn tốt bụng, chia sẻ nhiều kinh nghiệm và câu chuyện thú vị. Tạm biệt nước Lào yên bình để đến với Thái Lan - tận cùng cảm xúc.
 
Phần 3: Thái Lan - tận cùng cảm xúc

Trong những chuyến đi, mỗi người đều hi vọng nó là một chuyến đi thú vị với nhiều kỷ niệm đẹp. Thế nhưng chẳng ai đoán trước được điều gì sẽ đến vào ngày mai phải không? Em cũng vậy, và Thái Lan là một mảnh đất như thế, mang đến những bất ngờ ngoài mong đợi.

Udon thani: Sự giận dữ không kéo dài

Khi xe vừa vượt qua biên giới Lào Thái, bác tài đã chuyển sang lái xe bên trái một cách tài tình , mọi thứ ở đây không còn nhỏ nhắn như đất nước láng giềng nữa, thay vào đó là những con đường rộng, xe cộ tấp nập. Udonthani không phải là một thành phố du lịch điển hình, nên việc tìm khách sạn giá rẻ khó hơn những nơi khác. Trên ứng dụng đặt phòng chỉ có 2 cái hostel và giá không hề rẻ, em chọn cái rẻ hơn, book trước cho chắc ăn.

Xe đến bến cũng tầm 5h chiều, bước xuống xe nhìn xung quanh định thần 1 tý, hỏi đường tới 7-eleven gần nhất để mua sim điện thoại, thế nhưng vào bao nhiêu lần thì nhận được bấy nhiêu cái lắc đầu, trong khi đó mấy người bạn Thái gặp ở Lào bảo rằng bất kỳ cái 7-eleven nào cũng bán sim, và việc mua rất dễ lại còn rẻ nữa (Sau này mới biết một số 7-eleven không có thiết bị scan hộ chiếu nên không thể bán sim cho người nước ngoài, và nếu có thì mua sim ở 7-eleven cũng đắt hơn mua ở đại lý của nhà mạng, em với 1 cậu bạn gặp ở Huahin mua cùng 1 gói cước 3g nhưng cậu ta mất 500B còn e chỉ hết 300) . Vấn đề trước mắt là không biết cái hostel đã book nó nằm ở đâu? nên đành vác balo lang thang trên đường vừa đi vừa suy nghĩ. Thấy một cái khách sạn to chà bá lửa mới tạt vào xin dùng nhờ wifi, ban đầu cứ sợ bị từ chối, nhưng không, chị lễ tân đưa pass ngay. May mà nó không xa lắm, lúi húi cảm ơn chị rồi hăm hở đi tới. Đúng rồi, bảng tên còn nằm đây nhưng toàn bộ im lìm, chiếc cửa sắt được khoá ngoài cẩn thận. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, 1 bác đi tới xua tay ra vẻ bảo đi đi, tiếp 1 anh nữa kêu chỗ này đóng cửa lâu rồi. WTF? đóng cửa rồi mà vẫn còn nhận đạt phòng? điên thế chứ, không tiếc tiền đặt cọc nhưng mà ức chếX(, máu dồn lên cả mặt, thế mà chẳng có ai chịu trách nhiệm ở đó để làm um lên, chỉ biết lý nhỉ cảm ơn hai người kia rồi thất vọng quay đi.

Hết hưng phấn, hăm hở, vẻ ỉu xìu lại hiện lên, tiếp công cuộc xin dùng ké wifi, lần này là một quán bar, của 1 bà chị khá cởi mở và thân thiện. Còn 1 dorm duy nhất nữa, cách đó gần 3km giá 300B, em hỏi chị kia giá thuê phòng ks bình dân 1 đêm tầm bao nhiêu, thấy bảo từ 500 đến 600B. Thôi thì đành chấp nhận cuốc bộ đến dorm kia chứ biết sao! Phải nói lúc đó không hề còn chút sức lực nào nữa, balo mang theo là loại rẻ nhất trong cái chợ quê 9 năm về trước khi em mua để gói đồ ra HN học đại học nên đeo đau vai cực kỳ, kèm theo bụng vẫn chưa lành hẳn. Vừa đi vừa nghĩ, hay là vô quách cái KS nào đó, tốn thêm mấy trăm không sao, nhưng ví tiền đâu cho phép :(. Ròi thì cũng lết được tới nơi.

Bà chủ là một người nhỏ nhắn hay cười và có vẻ dễ gần. Sau khi checkin bà đưa đi xem các khu nhà bếp, chỗ giặt giũ, phơi phong rồi mới đưa lên nhận phòng, mọi thứ trong tủ lạnh ( thịt, bánh mỳ, trứng, sữa, rau củ...) đêu miễn phí, có điều muốn ăn phải tự nấu lấy, máy giặt cũng được sử dụng free luôn. Quả thật đây là một chỗ lý tưởng cho những ai cần yên tĩnh vì không có mấy khách, phòng nhiều, và giá phòng riêng bằng với phòng dorm ( mỗi tội phòng riêng chỉ có quạt mà không có điều hoà). Hôm đó chỉ có mình em với 1 cô gái người Pháp nữa, cô ấy vừa bị tai nạn, đang phải bó bột nên suốt ngày nằm trong phòng đợi đến ngày bay thì về nước. Cũng chính vì thế bà chủ bỏ 1 cái ghế nhựa vào nhà vệ sinh cho cô ấy tiện sinh hoạt, còn xin lỗi em về sự bất tiện đó, còn bảo nếu không thấy thoải mái thì có thể dùng phòng vệ sinh ở tầng khác.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc em tính xuống đường đi dạo, tiện mang quần áo bẩn trữ cả tuần nay xuống giặt (mừng quá được giặt free nên những cái ngửi chưa thấy hôi lắm cũng mang xuống :D). Lúc nãy bà hỏi có định đi đâu xa không thì lấy xe đạp mà đi, bà cho mượn luôn không lấy tiền, giờ bước xuống thấy bà đang hí húi với cái xe bảo " tao check lại xe xem có vấn đề gì không, h ok rồi, đi bình thường". Em bảo cũng muộn nên dạo dạo tý thôi chứ không đi xa, bà bảo vậy cứ đi khi nào giặt xong bà lấy đồ ra cho, lúc nào về mang lên sân thượng phơi. Em mới hỏi ở đây có hay mưa không?, thì bà bảo thỉnh thoảng có mưa vào sáng sớm, thấy em băn khoăn bà mới bảo, cứ yên tâm phơi đi, rồi có mưa bà mang vào cho.

Tối hôm đó đi dạo ra phía trung tâm thành phố, có 1 cái chợ đêm với phố ẩm thực, bán bao nhiêu là món lạ, điển hình là côn trùng cào cào, châu chấu, dế mèn, bọ cạp, rết, nhộng... Do tính hám ăn nên em nếm thử để rồi cái bụng phải lãnh hậu quả. Đúng là cái mồm làm hại cái thân mà. Xong khu đó, dạo qua trung tâm thương mại, với mục đích tìm mua sim, có đại lý của cty viễn thông ở đó nhưng ngặt là đi chơi không mang theo hộ chiếu nên không mua được :(. Đành phải quay lại vào ngày hôm sau ( mua sim riêng sau đó thì mua thêm gói cước, có khá nhiều gói để lựa chọn, như 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng..., em chọn gói 1 tháng vơi giá 300B kèm sim, tốc độ mạng khá nhanh và ổn định).

Về tới ks đã thấy quần áo bỏ trong giỏ, mang lên phơi xong thì đi ngủ. Sáng sớm đang nằm nghe thấy tiếng mưa rầm rầm bên ngoài, với tay lấy điện thoại thì mới 4h sáng, vậy là đồ đã ướt, thôi kệ ngủ tiếp đi. Lúc tỉnh dậy lên sân thượng kiểm tra thấy đồ đã khô và được đưa vào cầu thang từ lúc nào. Xuống lầu cảm ơn bà chủ, chỉ thấy bà mỉm cười. Bữa sáng tự làm với món trứng ốp là và 1 tách cà phê, lúc chiên trứng thấy tủ bếp có dán tờ giấy đại ý “ trong lúc tôi ra ngoài nếu có vấn đề gì thắc mắc có thể hỏi người đang làm việc ở tầng 1, còn không có thể gọi điện cho tôi theo số xxxx, thân mến Alex”. Ăn sáng xong, bà lấy 1 tấm bản đồ ra vạch những chỗ thú vị, chỉ đường đi đến đó xong đưa chìa khoá xe đạp cho em. Vẫn chưa quen lắm với việc đi bên trái nhưng cứ men theo đường sơn xanh giành cho người đi xe đạp, đến được một công viên khá rộng. Chắc là giữa tuần nên không viên không có mấy người. Em ngắm cảnh 1 lúc rồi tìm chỗ ăn trưa. Xong ghé qua mấy ngôi chùa, vẫn một kiến trúc na ná như ở Lào. Xong có ghé qua 1 trường đại học, nơi mà ở đó theo Alex thì sắp chào đón sinh viên mới nên các sv cũ lập thành từng nhóm, luyện tập văn nghệ để chào mừng. Họ đứng thành các tốp đông, vừa đánh trồng, ca hát và hô khẩu hiệu rất máu lửa. Cuối buổi chiều ghé qua trung tâm văn hoá người Hoa, mà theo như lời bà chủ thì “ tôi nghĩ là nơi này không có gì hấp dẫn với cậu vì cậu cũng là người Trung Quốc, nhưng mà tại thành phố này không còn chỗ nào để đi nữa?” Nơi đó như 1 Di Hoà Viên thu nhỏ, nhưng đang xây dựng giang dở. Đạp xe qua công viên lúc sáng để quay về, thấy người ta tập thể dục rất đông, công viên có làn riêng cho người đạp xe, chạy bộ, đi dạo, trên mặt hồ là con vịt vàng khổng lồ Rubber Duck đang nhe mỏ ra cười.

Tối hôm đó được thưởng thức món Jim jum, xem như là lẩu thái truyền thống với nồi lẩu bằng đất nung đặt trên lửa than. Thường là lẩu thịt lợn hoặc thịt bò, người ta cho lá rau quế tươi vào nước lẩu để tăng hương vị, và lẩu này không cay như lẩu thái bình thường. Quán bày bàn trên vỉa hè như ở Việt Nam, tạo không khí khá náo nhiệt.
 
Phần 3: Thái Lan - tận cùng cảm xúc


Udon thani: Sự giận dữ không kéo dài


Sáng hôm sau vì hết chỗ để đi nên ngủ dậy muộn, trưa đi ăn món tomyum mà hết tôm thay bằng cá, đấy là lần ăn tomyum ngon mà rẻ nhất ở tất cả các nơi. Nguyên 1 bát canh chua to tổ chảng, cỡ 3 người ăn mới hết, cá thì chắc lẽ họ làm luôn cho em nguyên con cá bự, vật vã ăn hết được chỗ cá, những thứ còn lại không ngó ngàng. Lúc về khách sạn thấy bà chủ đang hí húi tỉ mẩn cọ nhà vệ sinh, thấy em về bà cười bảo đã hỏi đặt vé đi Changmai cho em rồi, 9h xuất phát ở gần chỗ trung tâm thương mại. Bà dặn chiều có đi đâu thì nên về sớm không lỡ xe. Em hỏi giờ có phải dọn đồ ra chưa vì giờ check out là trước 12h trưa, bà bảo cứ ở để đồ trong phòng bình thường, “ ngày hôm nay cậu vẫn là khách của tôi”. Chiều hôm đó cũng chỉ đi dạo vẩn vơ, chiều muộn ghé qua khu chợ đêm 1 lần nữa, về tới ks đã tầm 8h, dọn đồ xong tạm biệt bà chủ và hỏi phải đứng đón xe chỗ nào? Bà bảo để bà lái xe đưa đi, chứ h chỉ cũng khó, mà đi bộ cũng khá xa nữa. Lúc chia tay hai người cảm ơn nhau rối rít, bà cảm ơn em vì em đã để lại bình luận tốt về ks trên ứng dụng đặt phòng ( số là hôm đầu tiên đến em thấy bà chủ tốt quá nên bảo với bà sẽ ở thêm 1 hôm nữa nhưng sẽ đặt phòng thông qua ứng dụng để để lại review).

Đọc các review trước thấy ai cũng khen chỗ ở sạch đẹp, bà chủ thân thiện, là người tuyệt vời nhất, bà đưa hết tất cả khách ra bến tàu, bến xe, thậm chí cả sân bay. Ngồi đợi xe tới, bao nhiêu ấn tượng xấu, sự tức giận với ks đầu tiên đã biến mất, thay vì đó lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp, vì gặp được một con người tử tế, cẩn thận và chu đáo như bà chủ. Có lẽ những người như bà là lý do để du khách luôn muốn được quay lại Thái Lan lần này tới lần khác.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,429
Bài viết
1,147,101
Members
193,493
Latest member
gomlangxua
Back
Top