tiếp chuyện của cattuhan.
... Có hai người đã đi một hướng tìm đường, nhưng trưởng đoàn vẫn không yên tâm lắm, rủ thêm một người nữa cùng trưỡng đoàn quay lại để xem còn con đường nào khác không?, mà nếu không tìm được đường cũng cố gắng tìm một chỗ nào đó bằng phẳng một chút để mọi người yên tâm hạ trại và có để chỗ sinh hoạt. Mượn 2 đèn pin đeo trên trán cà một đèn pin cầm tay. Đường trong rừng ban đêm đúng là rất dễ lạc, ngã ba ngã tư rất nhiều, mà các cây lại giống nhau. Cái mà mọi người lo nhất là các bạn đi tìm đường có thể bị lạc. Không gian như đặc quánh lại trong màn đêm giữa núi rừng, chỉ còn tiếng gió, tiếng huýt sáo săn mồi của sát thủ rắn đêm. Mọi người im lặng tâm trạng nặng nề lo cho những người đi trước. tích tắc tích tắc thời gian trôi qua thật chậm.
Nói đến hai người đi trước chỉ có đèn pin đeo trán trời khá tối, mà con đường ngày một khó đi, “Có lẽ đây không phải là đường đâu” một người lên tiếng. “nhưng đây có dấu dao phát cây nè còn mới lắm” theo dấu dao hai người bám sát luồn lách vô bụi không biết phía trước là cái gì đang chào đón. Hai người thấy một vài đống đất mới được đào lên, đang suy nghĩ con gì đã bới lên? Mà bới lên để tìm cái gì?... Một tia sáng quét qua soi vào cái gì đó làm cả hai chết lặng mặt xanh lét. Không nói không rằng hai người rút lui nhanh như một con báo đêm. Anh có thấy gì không? Thấy! một bát nhang và một ít tiền mã đang cháy dở, một dĩa trái cây héo nữa!. Kết quả là con đường này không đi được rồi, chạy đi cho lẹ nghê quá.
… “Nhiều ngã ba quá dễ lạc lắm!”. “Đi đoạn nào chúng ta nên bẽ cây đánh dấu đường đi”… Chỗ này là chỗ hồi nãy rồi! vậy là ta đi vòng tròn, như lạc vào mê cung vậy! Đôi dép râu với con dao rỉ sét lại nằm đây nè. Cái này có ý nghĩa gì mà mọi người lại thắp nhang cho nó?. Đang tưởng tượng tìm câu trả lời, từ đâu một cơn gió lùa qua, thổi ngay vào gáy cắt ngang nguồn tưởng tượng của 2 người. Đi tiếp chứ? Ok, chứ chẳng lẽ để mọi người quay về chùa hay hạ trại chổ đó. (nói vậy thôi chứ lúc đứng bên đôi dép râu cảm giác như có ai đang đứng sau thở vào gáy, không dám đứng lại @_@)... Màn đêm lại được vén lên với hai cây đèn pin trên đầu và một cây đèn pin cầm tay, phía trước vẫn không biết là bờ hay là biển đêm vô tận… Kỹ năng sát định phương hướng của hai người được vận dụng tối đa từ la bàn đến các chòm sao chỉ hướng… "Đường chúng ta đi là hướng Tây nhưng giờ chúng ta đang hướng về Bắc". "Vậy quay lại ngã ba trước và rẽ về trái hy vọng chúng ta sẽ đúng đường!".Ok quyết định vậy đi!.Quay về thôi mọi người cũng chờ lâu rồi.
Sau khi tham khảo ý kiến anh Trungpm mọi người tập trung cảnh giác cao độ và quan trọng hơn mọi người như có thêm sức mạnh, một sức mạnh ghê gớm. Theo ý trưởng đoàn chúng ta quay lại ngã ba và rẽ trái. Đường mỗi lúc một dốc nhưng tốc độ vẫn duy trì không ngừng để thở dù có người đang cố gắng hết sức. Đường đi có vẻ tối hơn vì pin cũng đã vơi đi ít nhiều, Không tiếng nói cười chỉ có tiếng xào xạc của cây rừng, tiếng hơi thở nặng nề của các thành viên. Bổng nhiên... A! Á! Á! một tiếng hét xé tan cái không khí trĩu nặng đó.
Chuyện gì vậy!
Chờ tập sau
Đọc bài này thấy tâm trạng lúc đó rối ghê. Mới thấy được nhiều cảm giác. Lúc này mình nằm ăn chôm chôm, và ăn lặt vặt gì nữa đó tranh thủ lót bụng chờ mọi người, xong lúc đấy cũng tranh thủ chiếu liên hồi tia laser lên bầu trời đêm về nhiều hướng để mọi người có thể nhìn thấy đường về-> ko biết mọi người có thấy gì ko? -> nếu ko thấy có thể lần sau phải dùng tia sáng gì mạnh hơn, pháo hiệu chẳng hạn để báo hiệu nếu lạc.
Nhưng trên núi này mình khá là tự tin ở những chỗ nghỉ chân, vì Núi mà cũng ko đến nổi quá nhiều rắn rít với lại có nhiều lối mòn ắt hẳn sẽ dẫn tới 1 nơi nào đó, chỉ sợ là ko có lối đi như là gặp Hang Mai thôi, mình cò ngã 3 nữa mà, ko sao.
Một điều lo lắng nữa là nếu trời mưa to này nọ thì cũng khá vất vả, nhưng sao trời ko mưa, nếu mà mưa thì chắc còn nhiều kỷ niệm hơn nữa.
Cuối cùng trời cũng cho thêm nhiều kỉ niệm bằng cơn mua xối xả vào ngày hôm sau, trên đường về, thế là quá tuyệt, co_gay càng nhiều kỉ niệm hơn khi phải phi mã hết ga hết số để theo kịp mọi người. Mình từng có cảm giác này nên hiểu nó thế nào.
Vừa cởi áo mưa xong, anh lieubui nói đi tới ngã 3 đợi mọi người, do phải làm nốt miếng bánh bao cho xong nên mọi người vù trước 30s. Đuổi theo với tốc độ, nhưng đang chạy tự dưng sực nhớ, "ủa hình như mơi đi ngang qua ngã 3 thì phải" sao ko thấy ai đợi, có đám nào đâu, từ chỗ cởi áo mưa qua ngã 3 mới có 1 phút mà ko lẽ nhanh vậy? Do chưa đi đường này lần nào nên ko nhớ ngã rẻ, thế là quay lại thử cho chắc. Quan sát ngã 4 đông đen với đoàn xe nói dài, phải đợi nó đi hết mới nhìn đc bờ bên kia, rồi ko thấy, quay lại hỏi anh Taxi, có phải đoạn này về Phà Cát lái ko, OK đúng rồi đó. -> Thế là hết ga hết số bỏ qua mặt hết mọi xe trên đường và mãi tới tận khu công nghiệp mới đuổi kịp. -> tốc độ đoàn đi khá nhanh so với chuyến vòng đi.
Nhưng có lẽ yên tâm nhất là nhỏ ôm mình, mỗi khi chạy nhanh ko lo sợ gì, ko hó hé, mà khi đi chậm thì em bảo, "đi nhanh lên để theo kịp mọi người" . Cái khoản leo rừng núi thì còn từ từ, chứ đã lên ngựa thì khoản này có thể ngon lành. Thế là vù vù trong thoải mái.
Đi cuối đoàn có bạn còn đc xem ôm mình biểu diễn màn "đổi thế trên xe", Xe đang chạy tầm 50km/h. Đứng dậy đổi thế ngon lành

.
Hic em ôm này đi lần đầu mà làm mình ngạc nhiên nhiều điều về cái khoản chịu chơi.