Vào thời điểm 2008 đến 2010, lúc đó từ “phượt” chưa được biết đến nhiều, và diễn đàn phuot.vn cũng mới thành lập. Có niểm đam mê bụi từ lâu, nhưng với một sinh viên nghèo như chúng tôi thì không có nhiều tiền để đi. Năm 2008, Tôi quen với Anh bạn làm cho Ericsson, chuyên đi lắp trạm BTS cho tỉnh Hà Giang, và dịp đó Tôi bắt đầu chính chiến những cung đường của Cao Nguyên Đá… Rồi tiếp đến là những vùng xa của Tuyên Quang, Yên Bái. Cảm giác thật tuyệt khi trải nghiệm những cung đường mà chưa từng có dấu chân của du lịch.
Chắc bạn nào đi Phượt nhiều cũng biết, Phượt nghiện như nghiện ma túy ( Tôi ví vậy, chứ chưa thử ma túy bao giờ ). Cứ tuần nào mà không đi là cảm giác day dứt, khó chịu. Bạn bè Tôi hỏi đi đâu nhiều vậy, Tôi bảo đi Phượt và hầu như ai cũng hỏi Phượt là gì ? và nhìn mình như người ngoài hành tinh.
Tôi có bạn đồng hành là thằng em tôi, đi đâu hai anh em cũng đi cùng, rồi sau này có thêm thằng anh họ, cũng đam mê bụi như vậy.
Liên miên mãi vậy chắc đọc cũng chán. Tôi vào cậu chuyện chính. Một hôm, tôi đọc được câu chuyện đi Lào của một bạn ở Miền Nam, thấy thú vị lắm. Và quyết tâm đi Lào một chuyến, thế là bàn bạc với anh em xong rồi, tôi lên kế hoạch chinh chiến Lào.
Thời điểm đó có rất ít thông tin về đi xe máy sang Lào, Tôi tìm hiều trên diễn đàn chỉ được một vài bài, nhưng lại không sâu. Nhưng độ máu cao quá, quyết tâm đi mặc dù biết rất ít thông tin bên đó.
Đồ đạc chuẩn bị gồm có Bản đồ Lào, thức ăn khô, 2 can đựng xăng 5 lít,thuốc dự phòng, áo mưa, tấm vải chống thấm của bộ đội, một ít đồ đạc cá nhân, và tiền Lào ( Chi phí chúng tôi đi khoảng 10 triệu vnd cho 4 người trong 6 ngày)
Ngày đầu tiên chúng tôi đi xe máy từ Hà Nội vào Vinh, ở lại một hôm ở Vinh chơi với Họ hàng ( Quê tôi ở nghệ an). Ngày hôm sau đi xe may từ Vinh lên cửa khẩu Nậm Cắn cách Vinh 200km. Trên đường đi mọi thử đều thuận lợi, chỉ bị công an giao thông hỏi giấy tờ 1 lần (mất 150k vì xe không chính chủ). Cung đường Vinh – Nậm Cắn đi qua khu rừng Lát, rất đẹp, nhiều cảnh núi đồi hùng vĩ. Đến 1h chúng tôi có mặt tại Nậm cắn, ăn trưa xong bắt đầu lên cửa khẩu cách Thị trấn khoảng 10km ( Tội không nhớ chính xác).
Lúc lên làm thủ tục lại xảy ra khúc mắc. Do là lần đầu tiên hải quan ở đây làm thủ tục cho xe máy sang, nên họ vòi vĩnh lắm. Ông hải quan gọi Tôi vào và bảo mỗi xe 200k thì cho qua. Thế là Tôi cắn răng cho ông 200k để cho nhanh. Đến 3h mới đến đất Lào. ( Lưu ý ở đây : Khi làm thủ tục ở bên lào các bạn xin giấy thông hành cho xe máy, lúc đó mới không bị phạt khi đi vào đất lào, chúng tôi không biết nên mới xảy ra một loạt sự cố sau này)
Cảm giác đầu tiên là vui, hồi hộp. Mỗi tên làm điếu thuốc cho thoái mái để bắt đầu hành trình gian khổ đầy thử thách ( đúng như lời Tôi viết : gian khổ, đầy thử thách)
Lào hoang sơ, đẹp, hùng vĩ ! chúng tôi phải thốt ra như vậy, đúng như dân phượt Tây nói, Lào là thiên đường của Phượt. Đường vắng, hai bên đường ít dân. Chúng tôi chạy một mạch từ cửa khẩu đến Xiêng Khoảng vào 7h tối. Trên đường đi bị một bác CSGT Lào thổi nhưng chúng tôi đi nhanh quá nên không dừng lại.
Ở Xiêng khoảng, chúng tôi vào quán ăn của một chị người Việt, món ăn ở đây cay kinh khủng, thằng em tôi bỏ luôn cả 1 bát phở vì cay quá không ăn được. Hỏi thăm chị người Việt, chị ấy chỉ cho một nhà nghỉ giá 50.000 kíp /1 phòng ( rất rẻ) lại ngay mặt đường lớn. Mỗi tội phòng không được tiện nghi cho lắm. Từ cái tivi national đời cũ, đến phòng vệ sinh, mọi thư như những năm 1990. Xiêng Khoảng nhiều bom ! đó là cảm nhận đầu tiên khi chúng tôi tới đây, đâu cũng thấy bom, chủ quán còn bảo chiếc thìa mà chúng tôi ăn cũng làm từ bom, chiến tranh ở đây thật khốc liệt !
(Còn Tiếp) (Từ Autocarviet.com) Bởi KhacNam

Chắc bạn nào đi Phượt nhiều cũng biết, Phượt nghiện như nghiện ma túy ( Tôi ví vậy, chứ chưa thử ma túy bao giờ ). Cứ tuần nào mà không đi là cảm giác day dứt, khó chịu. Bạn bè Tôi hỏi đi đâu nhiều vậy, Tôi bảo đi Phượt và hầu như ai cũng hỏi Phượt là gì ? và nhìn mình như người ngoài hành tinh.
Tôi có bạn đồng hành là thằng em tôi, đi đâu hai anh em cũng đi cùng, rồi sau này có thêm thằng anh họ, cũng đam mê bụi như vậy.
Liên miên mãi vậy chắc đọc cũng chán. Tôi vào cậu chuyện chính. Một hôm, tôi đọc được câu chuyện đi Lào của một bạn ở Miền Nam, thấy thú vị lắm. Và quyết tâm đi Lào một chuyến, thế là bàn bạc với anh em xong rồi, tôi lên kế hoạch chinh chiến Lào.
Thời điểm đó có rất ít thông tin về đi xe máy sang Lào, Tôi tìm hiều trên diễn đàn chỉ được một vài bài, nhưng lại không sâu. Nhưng độ máu cao quá, quyết tâm đi mặc dù biết rất ít thông tin bên đó.

Đồ đạc chuẩn bị gồm có Bản đồ Lào, thức ăn khô, 2 can đựng xăng 5 lít,thuốc dự phòng, áo mưa, tấm vải chống thấm của bộ đội, một ít đồ đạc cá nhân, và tiền Lào ( Chi phí chúng tôi đi khoảng 10 triệu vnd cho 4 người trong 6 ngày)
Ngày đầu tiên chúng tôi đi xe máy từ Hà Nội vào Vinh, ở lại một hôm ở Vinh chơi với Họ hàng ( Quê tôi ở nghệ an). Ngày hôm sau đi xe may từ Vinh lên cửa khẩu Nậm Cắn cách Vinh 200km. Trên đường đi mọi thử đều thuận lợi, chỉ bị công an giao thông hỏi giấy tờ 1 lần (mất 150k vì xe không chính chủ). Cung đường Vinh – Nậm Cắn đi qua khu rừng Lát, rất đẹp, nhiều cảnh núi đồi hùng vĩ. Đến 1h chúng tôi có mặt tại Nậm cắn, ăn trưa xong bắt đầu lên cửa khẩu cách Thị trấn khoảng 10km ( Tội không nhớ chính xác).
Lúc lên làm thủ tục lại xảy ra khúc mắc. Do là lần đầu tiên hải quan ở đây làm thủ tục cho xe máy sang, nên họ vòi vĩnh lắm. Ông hải quan gọi Tôi vào và bảo mỗi xe 200k thì cho qua. Thế là Tôi cắn răng cho ông 200k để cho nhanh. Đến 3h mới đến đất Lào. ( Lưu ý ở đây : Khi làm thủ tục ở bên lào các bạn xin giấy thông hành cho xe máy, lúc đó mới không bị phạt khi đi vào đất lào, chúng tôi không biết nên mới xảy ra một loạt sự cố sau này)
Cảm giác đầu tiên là vui, hồi hộp. Mỗi tên làm điếu thuốc cho thoái mái để bắt đầu hành trình gian khổ đầy thử thách ( đúng như lời Tôi viết : gian khổ, đầy thử thách)
Lào hoang sơ, đẹp, hùng vĩ ! chúng tôi phải thốt ra như vậy, đúng như dân phượt Tây nói, Lào là thiên đường của Phượt. Đường vắng, hai bên đường ít dân. Chúng tôi chạy một mạch từ cửa khẩu đến Xiêng Khoảng vào 7h tối. Trên đường đi bị một bác CSGT Lào thổi nhưng chúng tôi đi nhanh quá nên không dừng lại.

Ở Xiêng khoảng, chúng tôi vào quán ăn của một chị người Việt, món ăn ở đây cay kinh khủng, thằng em tôi bỏ luôn cả 1 bát phở vì cay quá không ăn được. Hỏi thăm chị người Việt, chị ấy chỉ cho một nhà nghỉ giá 50.000 kíp /1 phòng ( rất rẻ) lại ngay mặt đường lớn. Mỗi tội phòng không được tiện nghi cho lắm. Từ cái tivi national đời cũ, đến phòng vệ sinh, mọi thư như những năm 1990. Xiêng Khoảng nhiều bom ! đó là cảm nhận đầu tiên khi chúng tôi tới đây, đâu cũng thấy bom, chủ quán còn bảo chiếc thìa mà chúng tôi ăn cũng làm từ bom, chiến tranh ở đây thật khốc liệt !
(Còn Tiếp) (Từ Autocarviet.com) Bởi KhacNam




Last edited: