What's new

[Chia sẻ] Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo

Lâu lắm rồi, chính xác là vào 10 năm trước, năm 2013, mình đã viết về chuyến đi trăng mật lôm côm của mình lần đầu tiên trên phượt.vn, viết chơi thôi, nhưng chơi rồi thành thật, nhờ anh chị em động viên tinh thần, mà mình cũng viết mãi, viết cho đến ngày cuối cùng. Sau đó in thành một quyển sách đem tặng vợ chính ra đẹp hơn album ảnh cưới. Ngẫm lại thời gian đó, thấy viết ra những gì mình nghĩ quả là điều đúng đắn. Thời gian qua đi, nhiều bộn bề suy nghĩ, lắm khi quên hẳn mấy chuyến vi vu, hoặc đôi khi nghĩ già rồi, vi cái đít gì nữa. Nhưng nhiều khi quyển sách trên giá nó rơi đúng vào đầu mình, với dòng chữ "Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả" với dòng chữ trang đầu tiên: Ở tuổi 26 bạn có dám cưới vợ? Giờ mình 36 tuổi rồi, ngẫm lại thấy hồi xưa vừa liều vừa gan, đọc lại một mạch cả chuyến đi thấy thanh xuân sáng bừng lên như bó đuốc. Ở chương cuối cùng của cuốn sách, mình lúc đó có viết: "Sẽ có những chuyến đi khác, gọi nôm na là nối dài giấc mơ... Biết đâu lúc đó, lại không chỉ có 2 người". Hồi đó nghĩ thấy chắc xa xôi lắm, nhưng ngờ đâu ngày đó cuối cùng cũng đến. Trước đây mình viết lần đầu trên Phượt, thì lần này mình cũng sẽ viết tại đây, dù 7 8 năm rồi mình mới đăng nhập lại vào forum, chẳng biết giờ mọi người còn hoạt động trên này nhiều không nữa. Như lần trước, mình sẽ cố viết cho đến kết thúc, giọng văn chắc cũng đã nhạt, nhưng tâm hồn còn tươi lắm
__________________________________________________________

KÌ NGHỈ HÈ TÀO LAO CỦA GIA ĐÌNH NHÀ CÁO

WE TRAVEL NOT TO ESCAPE LIFE, BUT FOR LIFE NOT TO ESCAPE US

Nhiều năm trước, cũng giống như rất nhiều đồng bạn trong những năm tháng đó, mình cũng ham hố những chuyến đi xa, cũng đi nhiều nơi xa hơn mình từng nghĩ đến khá nhiều. Lúc đó sướng lắm, giai thành phố cả đời chưa ra đến ngoại ô, nay lang thang trên những con đèo con dốc vùng cao, tâm hồn phơi phới vô lo nghĩ, cảm giác cứ thế này mà đi được vòng quanh thế giới thì tốt nhỉ? Nhưng cứ đi mãi thế thì họa chăng chỉ có lắp chân vịt vào đít, đội lấy cái tấm pin năng lượng mặt trời và sống bằng quang hợp thì mới đi mãi được. May mắn cho cái thân mình là lấy vợ xong mình cũng vẫn tiếp tục những chuyến đi được kha khá lần, mà nổi bật nhất là “Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả”

Mình và vợ mình giữ được thời gian vui chơi như vậy được đến 5 năm, và chuyện gì đến cũng phải đến: Tự dưng nhà có thêm một đứa nữa. Con bé này được đặt biệt danh là Cáo, vì con Cáo là con vật thông minh, khôn ranh và luôn tìm được cách sống sót trong rừng rậm, chứ không phải cứ Cáo là sẽ già và gian ác như trong truyện cổ tích đâu.

DSCF0391.jpg


Ngày xưa, mỗi lần thấy bà chị đi du lịch cùng gia đình toàn chui vào Resort nằm thư thả, ăn uống nghỉ ngơi vui chơi bãi biển, thú thật, mình khinh lắm. Úi dời ơi, tuổi trẻ mà nằm dài như cá trên thớt thế kia á? Sao không xách cái xe máy mà chạy đi tận cùng thế giới mà tìm kiếm những vẻ đẹp đích thực đi. Thế rồi bụp một cái, có con, mình tự dưng cũng lại thích đi Resort, nằm dãi thẻ ra cho nhàn, mỗi lần đi du lịch là tay xách nách mang, chở theo cả cái chợ Đồng Xuân đi cùng, từ ngày đó, mình đã nghĩ là chắc giờ tiêu chuẩn của mình nó khác rồi, từ nay muốn đi đâu, mình sẽ bay cho nhàn, rồi tìm một khách sạn ngon nghẻ, có bể bơi cho con nó vầy và tận hưởng một kì nghỉ mèo lười như thế cho nó nhàn.

Thật sự đi như thế nó nhàn và sướng thật, mình vẫn cho rằng đi như vậy là cực kì phù hợp với gia đình, hoàn toàn không có ý so sánh gì về các kiểu du lịch nhưng nhiều khi vừa ngồi giặt quần đùi vừa ngẫm nghĩ lại những chuyến đi cũ cứ tự cười một mình, thấy vui vui và nhiều kỉ niệm khó quên, nhưng liếc xuống cái bụng đang chảy xệ ra, mình lại thở hắt rồi tiếp tục giặt quần, kỉ niệm tan như bong bóng xà bông...


000097.JPG

Bẵng đi 5 năm tiếp theo, cái bụng đã chảy dài hơn một tí, lượng tóc cũng vơi đi kha khá, có sợi lại còn highlight màu khói mới sợ, chả phải do lo nghĩ gì đâu, chắc mình xấu lông nên nó vậy. Đúng vào dịp tết năm 2023, đang ngồi rửa bát trong hiên nhà, chẳng vì một lí do gì, giống như một ý tưởng tự dưng bùng nổ trong đầu như một quả bom, mình đập cái nồi xuống sân rồi hét vang “*** gì nữa, ĐI”

Vợ mình từ trong bếp nghe động ầm ầm từ trong bếp phi ra, tay lăm lăm cái đũa cả trợn mắt hỏi “Gì đây? Gì đây? khởi nghĩa hay biểu tình nào?” rồi nhanh nhẹn xắn tay áo ra vẻ thuần thục tư thế đàn áp lắm. Mình nhanh nhẹn áp sát không cho nó kịp vung tay, khẽ bịt mồm thì thào “Đi, mình sẽ đi xuyên Việt, em giai ạ”. Con này tưởng mình bị ngộ độc nước rửa bát nên tròn mắt hỏi “Đi đâu? xuyên gì?”. Mình khẽ đánh mắt ra tư vị phụ huynh đang ngồi cách đó mấy mét uống trà, ra dấu thậm thụt đầy bí ẩn rồi nói lại cho rõ như để khẳng định cái ý tưởng vô cùng điên rồ tại thời điểm ấy: “Mình sẽ đi xuyên Việt, cả nhà luôn, hĩm ạ”.

_DSF0237.jpg


Con thị thì cũng không lạ gì những ý tưởng hâm dở của mình nhưng nó thường không bao giờ đo lường hết mức độ vĩ đại của các ý tưởng đó. Nó hỏi: “Đi bằng ô tô à? ô tô nào? Nhà có bao giờ mua xổ số đâu mà hăng hái thế?”. Lúc này mình mới vỗ vai ả đèn đẹt rồi xòe 2 bàn tay trắng ra bảo “Đây, mình sẽ đi bằng cái này này” nói rồi mình co một bàn tay lại vặn ga ìn ìn. Ả vợ xem chừng vẫn còn băn khoăn lắm, cái xe thì cũng to đấy, nhưng hồi xưa 2 đít đi mấy ngàn km cũng chẳng sao, giờ thêm hẳn một đít nữa thì ngồi theo chiều thẳng đứng à? Lúc này mình mới ôn tồn giải thích cho cái bộ não mông lung đó rằng, Năm sau con thị Cáo nó vào lớp 1 rồi, cũng phải có một dấu mốc đáng nhớ, sau này nó đi bằng ô tô tên lửa gì cũng sẽ rất dễ dàng, nhưng một chuyến đi bằng xe máy thì sẽ rất khó tìm đấy, con này đít nó cũng ngày càng to rồi, không đi nhanh thì có mà mua sidecar đi à? Con thì sắp vào lớp 1 rồi, cũng phải có dấu mốc để lại với đời chứ? Cũng cưới nhau 10 năm rồi chả lẽ cứ đều đều như thế này thì cũng chán bỏ mẹ phải không?, làm một cú hoành tráng kỉ niệm cho cuộc sống phong phú ắt cũng chẳng phải ý tồi? Tôi nói vậy đồng chí có hiểu không? Hay là não nó còn chưa thông?

Lúc này, ả vợ đã dần hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nó thì thào bàn lùi “Nhưng đi vào lúc nào?” Mình rút ngón tay ngửa mặt lên trời lẩm nhẩm bấm độn rồi ngâm: Ngay trước hạ chí, vào giữa tháng 5, đoạn san sát rằm, khi vừa bế giảng”

Mình tính lúc đó là vì thực ra 2 vợ chồng đều làm việc liên quan đến trường mầm non, thời gian vừa bế giảng xong là thời gian nhàn nhất, vừa xong cái sự kiện cuối năm, con cũng vừa tốt nghiệp và chuẩn bị vào cấp 1, thời tiết lúc này vừa mới bước vào mùa hè, chưa quá nóng cũng chẳng nhiều mưa, cũng chưa đụng phải luồng du lịch đầu hè của các gia đình có con đi học từ cấp 1 đổ lên, mà từ nay cho đến lúc đó cũng còn hơn 4 tháng, thỏa sức mà ủ mưu hèn kế bẩn.

Cũng phải nói chút vì sao phải ủ mưu lén lén lút lút như du kích thế này, ấy là vì kinh nghiệm của mình cho thấy, tất cả những kế hoạch đầy tính hoang dã, mạo hiểm như mấy cái trò đi xe máy đa phần sẽ bị người thân trong gia đình cực lực cấm vận và phản đối, chỉ có cách là cứ âm thầm mà làm, giữ kín được đến đâu thì giữ, đoạn nào không giữ được thì ta nói giảm nói tránh, vừa lươn lẹo, vừa an ủi động viên, có thế mới nhấc chân ra khỏi nhà được. Nhớ hồi xưa, mình mạnh mẽ hiên ngang tuyên bố con sắp đi xe máy dọc đất nước mà bị dọa chặt chân cũng thấy hơi gai gai...

Thế rồi ngày tháng dần trôi, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc cũng gần đến cái mốc dự kiến rồi, mình bắt đầu những công tác chuẩn bị đầu tiên cho chuyến hành trình mà mình tạm gọi là “Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo”



DSCF0443.JPG
 
L
alo a, em mới đọc được blog, cũng thú vị phết. Là một người trẻ mới plan bước đầu đi xuyên việt, cảm ơn a đã có bài viết này để bọn e có thêm tư liệu research
 
N
Vẫn hóng tiếp phóng sự của bác. Mấy nét chấm phá về chú vợ đần hấp dẫn vãi. Chúc bé Cáo hay ăn học giỏi, đi được từ nhỏ như này là sẽ hiểu biết nhiều lắm đấy.
 
Part 14: Khách sạn dở hơi và khách sạn tuyệt vời

Sau 1 thời gian bị vợ bạo hành vì tội viết nhiều viết lắm đã thế lại viết đúng, tôi dần lui vào hoạt động bí mật, ban ngày thì vồn vã công khai xu nịnh, tối về âm thầm viết văn chương đả kích chế độ chuyên chế trong gia đình. CHính vì hoạt động bí mật và công việc có tính chất nguy hiểm nên thời gian chạy deadline không được đảm bảo, đến khi sự đàn áp tạm lắng xuống mới có cơ hội viết tiếp câu chuyện cho anh chị em còn hóng.


DSCF2359.JPG




DSCF2261.JPG
Nhân vật phản diện trung tâm



Ở những câu chữ còn dang dở trước, tôi đang dừng ở cái đoạn Dốc Lết, thú thật do dừng viết 1 thời gian nên tôi quên mẹ nó hết trước đang viết đến đâu, mạch cảm xúc có khi bị đứt đoạn, lời văn có khi hơi lủng củng, mong bạn đọc thứ lỗi. Nay tôi viết tiếp theo những gì còn nhớ, còn những gì đã quên thì đành để gió cuốn đi. Ở Dốc Lết, tôi ở cái GM resort Dốc Lết, với giá vỏn vẹn 600k 1 đêm như các bạn đã biết, và để mang tiếng ở resort tôi cũng sang chảnh hẳn ra, sáng dậy ở đây, tôi không còn tất bật sửa soạn túi đồ, gấp quần đùi, xỏ dép lên xe nữa, mà đằm thắm ngắm nhìn bình minh, lắng nghe sóng vỗ rồi mới vểnh đít rủ vợ con đi ăn sáng. Khác hẳn những quán ăn sáng thông thường mà tôi hay ăn, hôm nay tôi lặng lẽ vừa ăn vừa uống cà phê lại ngắm nhìn sóng vỗ, tự dưng thấy đời sống thư thả mà quên mùi khói xăng hàng ngày.



20230602_083812.jpg
Ăn sáng hơi bị chiu chiu

Con thím Cáo le ve lại quen được 1 chị hơn tuổi nói giọng miền nam lai lái rất dễ thương, bạn này đi cùng gia đình cũng du lịch nhưng từ miền Nam ra nên 2 gia đình tranh thủ chụp ảnh lạch cạch cho nhau tí chút.

DSCF2296.JPG
Người bạn mới

20230602_082644.jpg
khu resort yên tĩnh vắng vẻ


Nha Trang cách đây không xa lắm đâu đó chừng 30-40km thôi, nên tôi quyết định sẽ tận dụng từng phút tại đây cho đến khi khách sạn đá đít chúng tôi ra khỏi resort với lí do hết giờ cho nó đáng với từng xu sang chảnh hiếm hoi hôm nay. Nhân chuyện khách sạn, tôi cũng chia sẻ lại vài kỉ niệm không vui lắm trong việc đặt khách sạn Nha Trang vào ngày hôm đó. Mình có đặt qua agoda 2 đêm khách sạn Diamond bay hotel ngay mặt Trần Phú từ thứ 6 tới chủ nhật thì phải, giá đâu đó tầm hơn 1tr3, để cẩn thận mình còn gọi cho khách sạn, họ kiểm tra và xác nhận booking của mình hết rồi, cứ tưởng đời thế là ấm êm. Ngờ đâu hôm sau Agoda gọi cho mình báo lại là khách sạn báo ko có phòng cho mình. Vô tình mình lại lên mạng search thì thấy bên khách sạn đó vẫn có phòng, nhưng giá mới là hơn 2tr . Té ra là ông khách sạn chắc thấy đang lễ hội nên tranh thủ đẩy giá lên. Sau 1 hồi vòng vèo qua lại mấy người phụ trách thì bên KS báo mình nhất định phải đặt lại giá mới, trong khi trước đó đã confirm phòng cho mình hết rồi, Nẫu mề, cuối cùng mình kiên quyết không chơi với khách sạn này vì uy tín không được đảm bảo. À, mình có viết review về KS trên google map, nay copy lại cho mọi người dễ đọc


Cạch ra nhé các bạn, chưa biết phòng ốc thế nào nhưng khách sạn lật khách như lật bàn cờ luôn. Mình đặt khách sạn qua Agoda, 2 đêm, từ 2-4/6/2023, tổng giá 1tr3 lẻ lẻ, đặt sáng 1/6, để cẩn thận mình gọi điện thẳng cho khách sạn, lễ tân kiểm tra và xác nhận booking cho mình thành công. Đến trưa 1/6 thì bên AGoda gọi điện lại cho mình, thông báo là khách sạn hủy booking của mình vì không đáp ứng được phòng. Agoda cho mình lựa chọn giữa hủy booking trên hoặc hỗ trợ tìm khách sạn tương đương, mình đang chạy xe nên ko check được gì, đành lựa chọn hủy booking. Đến trưa mình thử tìm khách sạn mới qua Agoda thì ố ồ, bất ngờ chưa? Diamond Hotel vẫn còn phòng, nhưng giá lên gần 900k 1 đêm (nghĩa là tầm 2tr1 cả thuế phí). Té ra chả có phòng nào hết cả, chỉ là các bạn ấy lật cái bàn để đẩy phòng giá cao hơn.

Mình có gọi lại cho Khách sạn, 1 bạn lễ tân nam xin số booking + số đt của mỉnh rồi bảo sẽ gọi lại, đợi đến 5h chiều cũng chả có ai gọi lại. Mình cảm thấy chưa thỏa đáng lắm và nhất là cần biết bên nào mới là bên hủy booking của mình, và vì lí do gì? (Agoda hay khách sạn) Nên mình gọi lại lần nữa cho KS, yêu cầu xác nhận lí do thì các bạn lại xin check, 1 lát sau gọi lại cho mình báo là lí do lỗi hệ thống, nhất quyết vui lòng yêu cầu mình đặt lại theo giá mới (Zãi cức, thế mà sáng lại confirm cho mình), và còn trân trọng thông báo booking của mình còn trên hệ thống, chưa bị hủy.

Mình nói luôn là cảm thấy ko thỏa đáng, lỗi của các bạn thì các bạn tự chịu, đừng có đổ sang bên khách hàng, đồng thời mình cũng nói sẽ review lại trường hợp này.Thêm 10 phút trôi qua, lúc đang viết review này, thì 1 bạn bên đặt phòng gọi lại, giọng nhẹ nhàng đáng yêu, nhưng tình hình không có gì thay đổi, bạn có đề nghị mình đặt phòng hạng thấp nhất (cỡ đâu cũng tầm 1tr8 1tr9 2 đêm thì phải,cái này mình chưa check) rồi bạn ý nâng hang cho. Về cơ bản, mình vẫn phải chịu rủi ro vì 1 cái lỗi hệ thống Xyz nào đó mà mình ko biết tên. Vì thế, mình nhẹ nhàng từ chối đề nghị đó, nhưng nhẹ nhàng kiểu bức xúc ý :)Cuối cùng, mình và gia đình ngày mai sẽ vào Nha Trang mà đếch đặt được cái khách sạn nào, nhưng thôi, sợ đếch gì :D. Về Diamond Hotel, mình chỉ muốn nhắn các bạn, nếu các bạn có lỗi hệ thống, lỗi nhân viên, hay lỗi đối tác gì, hãy tự âm thầm đóng cửa bảo nhau, đừng để ảnh hưởng quyền lợi khách hàng.
 
Trở lại với Dốc Lết, quả đúng như dự tính, tôi ngồi đến đúng 11h30 thì mới lê đít ra khỏi cái resort đáng yêu này. Và cả gia đình lại tiếp tục leo lên lưng con xe cà tàng để lăn bánh về phía Nha Trang, bác bảo vệ nhìn chúng tôi lắc đầu ngao ngán. Tạm biệt Dốc Lết, nếu có quay lại Nha Trang, tôi nhất định sẽ quay lại đây một lần nữa

DSCF2434.JPG


DSCF2358.JPG
Gia đình người bạn mới của Cáo

20230602_115032.jpg


Đoạn đường về Nha Trang rất ngắn, nhưng không hiểu sao lại nóng phát rồ, cái nóng khó chịu mà lần đầu tôi gặp phải trên suốt hành trình. Nóng rồ mẹ người luôn ý. Vì nóng quá nên mới đi có chút chút tôi đã tạt vào quán cơm ngồi ăn cho đỡ nóng, nhưng hỡi ôi, cái quán cơm với mái tôn hầm hập lại chẳng có tí gió nào khiến mọi thứ như bốc hỏa từng cơn. Cả 3 vội vội vàng vàng xúc mấy thìa rồi a lê chim cút, ít ra đi thì còn có gió.

20230602_133540.jpg
Dừng chân tại một quán nước ven đường

Đi đâu đó tới Lương Sơn thì có ngã 3, nếu đi thẳng thì huỵch toẹt vào Nha Trang ngay, còn nếu rẽ trái thì sẽ được đi lên đèo Lương Sơn gần thành phố ngắm chơi, mấy khi, tôi vặn tay lái rẽ trái vào khu đường vắng. Đi trời nóng tôi cũng có nhiều cách để tản nhiệt lắm, nếu xem ảnh các bạn đều thấy tôi thường đi dép Croc, tuy rằng nhìn nó không đẹp như đi giày, nhưng tôi thường thả rông bàn chân để tản nhiệt cho cơ thể tốt hơn. Nếu có mưa gió gì thì cũng không sợ ướt giày ướt tât. Nhược điểm duy nhất của dép Croc là rất trơn nếu gặp nước nên nếu đi núi non mà mưa nhiều thì không nên. Thi thoảng tôi sẽ rót một ít nước vào lấp xấp bên trong dép, như thế đi sẽ rất mát mẻ được khoảng 20 phút. Đi dọc đèo Lương Sơn có mấy cái cảng cá của người dân, mọi người tấp nập việc chài lưới nhìn rất lạ mắt. Một số đoạn đường khá đẹp ngày xưa nay đã bớt đẹp hơn vì resort và khách sạn mọc lên che bớt đi quang cảnh nhiều rồi. Tôi cứ nhớ lần đầu tiên đi qua đây, hướng từ Nam ra Bắc, đến đoạn đường này đẹp quá, tôi và đồng bọn sung sướng nhảy cẫng lên vì chứng kiến cảnh biển cả hùng vĩ bao la quá...

20230602_120647.jpg
Con đường như kiểu xây cho mình mình đi

20230602_134100.jpg
Ai ra mà xem thuyền với cháu nào

20230602_134145.jpg


20230602_135716.jpg
Đi đường xa, cứ có cơ hội là chúng tôi lại bơm nước hoa quả vào người
 
Nha Trang, thành phố biển xinh đẹp mà tôi luôn yêu thích chẳng hiểu vì sao chào đón chúng tôi ngay chân đèo, có lẽ tôi thích Nha Trang vì đồ ăn ngon, hợp vị, chỗ chơi cũng có và dễ dàng, không khí lúc nào cũng thoải mái chẳng mấy khi mưa gió, có lẽ do tôi cũng có duyên với Nha Trang nữa, chứ chỗ *** nào mà chả có mưa. Với con Cáo béo, Nha Trang cũng không hẳn xa lạ, vì nó đã đến đây vài lần qua những chuyến du lịch gia đình. Điểm khác biệt duy nhất của Nha Trang lần này là festival biển với màn trình diễn drone kia thôi (tôi thì không quá hứng thú nhưng con thị Cáo thì hớn hở ra mặt khi nghe tin cả trăm cái drone sẽ bay biểu diễn). Đến tối hôm sau mới đến festival, còn tối nay, chúng tôi tha hồ xả hơi. TÍnh ra, Festival này khiến kế hoạch của chúng tôi bị delay 4 ngày, nhưng không sao, chỉ cần vui vẻ thì kế hoạch bẻ cung vài lần cũng được, đường là của chúng ta mà lị.

20230602_164118.jpg


Ở Nha Trang chúng tôi đặc biệt thích tắm bùn, nói chung chắc với nhiều người tắm bùn nó cũng thường thường lắm nhưng đi xa như thế này được ngâm mình trong bùn khoáng nóng thì đặc biệt dễ chịu luôn. ĐI tắm bùn ở tháp bà vẫn là khu bình dân yêu thích của lũ người Hà Nội chúng tôi. Nếu đi vào buổi chiều muộn, ở đây có thêm đặc sản muỗi ăn thịt người nữa, nên lần này chúng tôi đi thật sớm, khi nắng ấm còn chan hòa để tránh họa hút máu. Tắm bùn nóng đến choáng váng, con Cáo dù cố hết sức ngâm mình nhưng thi thoảng lại phải nhảy lên bờ nằm quẫy quẫy cho hạ nhiệt, mặt mũi đỏ phừng phừng. Ở đây có một cô bé người Nga, đâu đó tầm 7 8 tuổi, thích con Cáo lắm, 2 đứa nói mỗi người một ngôn ngữ cứ chạy loạn cái khu bể bơi lên mà chơi với nhau. Thế mà chẳng hiểu sao lúc quay trở lại bà Cáo thuyết minh y như thật về cái chị mới quen, nào là thích gì, tên gì hay nước nào, chắc trẻ con có một cách trao đổi thông tin nằm ngoài phạm trù ngôn ngữ thì phải.

20230602_174244.jpg


20230602_170912.jpg
Làn da chuyển màu do nắng gió

Chúng tôi đặt phòng tại The light hotel, loại phòng ngon lành nhất với nhiều cửa sổ nhìn ra biển, phải nói là rất xứng đáng giá tiền. Khách sạn xây đã lâu nhưng lễ tân và các bạn nhân viên cực kì thân thiện, phía dưới lại có một cái quán cà phê cực đẹp với thiết kế kiểu thiên nhiên nữa. Đứng từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn được cả một vạt bờ biển Nha Trang luôn.

20230602_145617.jpg


DSCF2471.JPG
ảnh chụp từ trên phòng xuống bãi biển

IMG_20230602_151306.jpg
Đẹp thế này với giá 600k 1 đêm
 
Buổi tối rảnh rỗi ở Nha Trang, chúng tôi làm một công việc yêu thích là đi bộ lởn vởn. Chúng tôi cứ đi loanh quanh chả cần một địa chỉ cụ thể nào, cứ dọc bờ biển mà đi, nhìn cái quảng trường, tháp Trầm hương và chợ đêm, toàn những cái vừa quen thuộc lại vừa mới mẻ trong trí nhớ. Hôm nay có test thử khinh khí cầu để chuẩn bị bay lễ hội đêm mai, lửa đuốc cứ phừng phừng, phải chi có con mực khô thì tôi đã đưa vào xin nướng nhờ rồi, đỡ phí ga. Xem ra lễ hội ngày mai hoành tráng lắm đây...

DSCF2505.JPG


DSCF2518.JPG
Thành phố về đêm

20230602_210631.jpg
Tháp trầm hương quen thuộc quá
 
AVvXsEiLW8SPJFDYUc07pJufAzOMo15YGdCsz2KqVo9ZabiA95nBc4z54yYZ1aUKLpqHiAdbcexzPtOwLv6K08XvzbiQirn6oTU2nMsyd-eKVgPrgnKYnTh8bXsX7ZD8EbiiCrgAoX9tUMbeLH4re3cq2z9Fw9iE-GS3QQUMXxjwAUwJ729gELoSigrGd7QIO3jU=w538-h358




Mình không có nhiều gợi ý về việc chơi gì ở Nha Trang, vì thành phố này có quá nhiều bài viết rồi nên chỉ cần google chơi gì ở Nha Trang chắc các bạn đọc mỏi mắt không hết. Về phần nhà mình, mình cũng đã thăm thú kha khá tại đây rồi, có mỗi cái viện Hải Dương học là con Cáo chưa được đến, vì vậy cả nhà khăn gói quả mướp lên đường đi viện Hải Dương. Hình như do vừa là cuối tuần, vừa là lễ hội nên ở đây đông hơn thường lệ, toàn các gia đình có con nhỏ đến thăm thú thôi. Khu viện cũng đã nâng cấp rất nhiều rồi, có cả đường hầm cá và các khu trưng bày lớn về hiện vật cũng như cá tươi các loại và rất đáng để thăm. Nhưng 10 năm trước, khi lần đầu đến đây thì mình có cảm giác nó rất nghèo nàn, đơn sơ. Mình thì chỉ khoái cái đường hầm mát lạnh nơi mình ngắm nhìn các con cá và tưởng tượng ra cái lò than, vỉ nướng và chai tương ớt thôi.



AVvXsEjWXJJpeo5JCtvLh1UUfhY468iWR7ITWNaIVp5zi5zU4qDgkdPW2F1IJyf5vqUkzqN5SYMAABH-KTaeBXdiozyB_9U419-8HXMqyxZk0KZma9B_nevgiDr0fWHbyzxCdF_pOxeYGl9d2X-hToIalV6DSgcAS1K5YABKytEmBBt2t8YHsKY6CS8ETDBKzhiQ=w580-h386


AVvXsEgbJH-sTSrrcN71F-ZHjJVtToF3Oz5CkjIwFV-8GIVd6lUr5ph0odejTqOwyPWm50wbgqWBEKbwyLPnnuqibjGshlm1IkbsndwcBcO2wMlFh6b1qUBQkmERAFiAaJ3W0jbsD5VzgeT2inkhKWc9FiNmp_ZAFcRDGE9alQHCpOMeqgsh1j27s1Rr60do6Rrq=w474-h712


AVvXsEiRX673dBHGjU9-6X-CEP8SpJ5_lG47LVBFGW-N0YP5PQf2HWSSfvv6CsikNzgQ2Yr8I8zPDkRQtLZjnh2zmIcVcqcpHs1JNIxhQnSVPwTmG2kZkTjdGlCMcpYgl7vPuy7lT_hV3YTKFPXvaEOdzLkYbu4flRZPhx6ZOZfK3HNDiivTEVKQZ49ujpRldz3x=w565-h376



AVvXsEjMaPQ9ARzd1DKx42Uf9CbquepDs_zeuWJMd-k-k-wkWDuaOT6OkekpLhGKRRvCYvyl8UDArFC9QyNetGwYcJVj1tuKBEmgFAGSPa03Km8PWY3mfUQBmLfFJL2El_1IvU3CMJpumM2roCMRdI9kCr5-tBhpDWGx-KvNGfMn3dPMNHGxnP2E9kmUwYUmJddS=w579-h434
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
57,897
Bài viết
1,163,478
Members
190,866
Latest member
binhminhanh
Back
Top