Ghé vào một quán nước lúc gần ra đến quốc lộ 2, ngồi gần bên một cô bé, còn nhỏ hơn con trai mình vài tuổi. Thấy bọn mình người Nam, cô bắt chuyện, thì ra cô cũng trong Sài Gòn bay ra đây “độc hành”. Lấy Hà Nội làm trung tâm bắt xe khách đi các tỉnh, mỗi nơi lại thuê xe máy chạy đến chán thì thôi. Tối nay cô về Hà Nội để chuẩn bị lên Sapa trekking một cung vài chục cây số gì đó ?. Nhìn hành lý thật gọn, chỉ một chiếc ba lô nhỏ và có vẻ nhẹ tênh trên lưng cùng cái cách cô chuẩn bị lên đường thật “chuyên nghiệp” rồi nhìn lại hai giỏ đồ của bọn mình thấy sao mà mắc cở.
Quốc lộ 2 chạy đến thành phố Hà Giang đường chỉ từ tốt đến cực tốt. Một công trình thủy điện gì đó đang thi công trên sông Lô, sát bên lề đường, đang ngon trớn chạy cũng chẳng kịp nhìn xem là gì. Hơn 45 cây số đường đó mình chạy chưa đầy 50 phút.
Vào Hà Giang chưa đến cột mốc 0 của thành phố thấy một khách sạn mini vừa khai trương thì vào ở luôn, đang hút khách nên giá rất rẻ và rất sạch do còn mới. Tối ra đảo qua chợ và loanh quanh thành phố. Thành phố không thay đổi gì mấy so với cách đây vài năm ngoại trừ hàng quán nhiều hơn. Cháo ấu tẩu trước kia chỉ thấy một hàng (không biết phải tại lần trước mình đi đã quá giờ cơm trưa không) giờ thì dọc đường Nguyễn Trãi thôi đã đến mấy hàng. Quán nước, kem, cafe dễ ngồi nhiều lắm. Vào một quán cơm nhỏ trên quốc lộ 2 đoạn rẽ ngang hướng đi Thanh Thủy, chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ rất đẹp đôi, quán ăn được mà lại rẻ. Mình nghĩ nếu đừng phải chịu giá đặc biệt thì giá cả khi về các vùng xa bao giờ mình cũng cảm thấy rẻ mới phải. Cơm xong ghé một quán nước ngồi chơi, đổ đầy bình xăng rồi về ngủ. Đồ gửi giặt lúc chiều cũng đã trả sẵn trong phòng nên thu xếp gọn hành lý luôn để mai đi sớm.