What's new

Lan man miền Bắc

Tháng chín.

Hà Nội vào Thu, những cơn gió nhẹ đầu mùa xua đi cái nóng oi bức cùng những cơn mưa nặng hạt. Không rộn rã như đầu Xuân, hanh hao uể oải như mùa Hạ, lạnh cắt da với những cơn mưa muộn mùa Đông, Thu Hà Nội đằm thắm với nắng vàng hoe lúc đầu ngày, ấm áp cuốn mọi người cùng ra phố.

Vào những năm 90, mình đến Hà Nội lần đầu cũng mùa Thu với hoa sen trắng đẹp đắm lòng, sen được bày bán trên những chiếc xe đạp cũ, vắt đầu quang gánh của bà cụ bán trà, trong quán nước đến các nhà hàng fine dining cùng các khách sạn boutique nhiều sao hiếm hoi thuở ấy; vậy mà không hiểu sao Hà Nội vẫn chỉ được nhắc đến với hoa xoan, hoa gạo, hoa sữa và nhiều loài hoa khác nữa nhưng lại không bao giờ đi cùng sen. Những năm đó Hà Nội hãy còn nghèo lắm, nét lam lũ, bươn chải in hằng trên phố xá, trên cốt cách, khuôn mặt, dáng người. Dễ dàng bắt gặp những hàng sửa giày dép, hàng bán các món đồ mây tre thủ công; không để chưng bày như bây giờ mà để dùng hàng ngày với đúng công năng mà những món hàng được tạo ra. Những chiếc xe mây trẻ em, những chiếc gối đan gối đầu buổi trưa Hè cùng chiếc quạt lá phe phẩy trên tay, những chiếc điếu cày như bóng dáng của người đàn ông trong mỗi ngôi nhà; những hàng nước cơ động với một hai ấm nước, vài chiếc ghế gỗ con con quanh hồ; khách ghé lại uống chén chè be bé, kéo nhanh hơi thuốc lào với mức giá rẻ không tưởng rồi vội vã ra đi.

Giờ Hà Nội hiện đại, nhộn nhịp, ồn ào, sôi động chẳng khác Sài Gòn và cũng xô bồ, bụi bặm như thế nhưng trong mình Hà Nội vẫn như ngày nào, chậm rãi, hiền hòa, rợp bóng cây.

Mình đã viết rợp bóng râm rồi sửa lại là rợp bóng cây vì sợ nhầm sang bóng râm của những tòa nhà đồ sộ, những căn hộ, văn phòng, trung tâm thương mại đang ngày càng nhiều ở Hà Nội để rồi một ngày, chắc cũng không còn xa lắm đâu muốn ngắm chút trời xanh sẽ phải ngước thẳng cổ như khi đi trên những con đường đánh số ở Newyork.
 
Những cánh đồng hoa Tam Giác Mạch chưa mùa vẫn một màu trắng. Lúc nãy chạy ngang thấy hai cô gái kiếm hoa không có đành làm dáng ngay tấm bảng lễ hội hoa sẽ diễn ra vào cuối tháng.






























 
Last edited:
Lần trước đến ngã ba Đồng Văn, Lũng Cú thì mình ghé Sà Phình và nhà họ Vương xong lên luôn Lũng Cú, đi như vậy sẽ gần hơn kha khá cũng có nghĩa là đã bỏ uổng một đoạn đèo núi Hà Giang nên lần này để biết đoạn đường còn bỏ sót mình vào Đồng Văn cất hành lý rồi lên cột cờ sau.


















 
Đường lên Đồng Văn cảnh trí đa dạng với đủ loại núi đá. Có lúc chỉ một màu xám xịt.



















Với bầu trời trong xanh trên cao.



 
Vô Đồng Văn kiếm xong nơi ở, thay được bộ đồ, dắt xe ra đi đã hơn 5h chiều, cầm chắc lên cột cờ thì lượt về sẽ phải chạy đêm nhưng đã đến đây rồi không lên cột cờ cũng dở.

Cột cờ Lũng Cú, lá cờ bọc gió căng bay được chụp tận phía xa.





Giờ tham quan đã hết, mượn tạm vài tấm hình của mấy năm trước.















Cũng có thể ngủ lại trên cột cờ nhưng mình thì muốn qua Mã Pí Lèng thật sớm khi nắng hãy còn xiên do vậy mà chụp được tấm hình thì lên đường về Đồng Văn; hơn nữa không cà phê Phố Cổ cũng là một luyến tiếc mà lần trước mình đã bỏ lỡ. Và như vậy hơn ¾ đoạn đường từ Cột cờ Lũng Cú về Đồng Văn mình chạy hoàn toàn trong bóng tối tù mù của chiếc xe hơn 10 năm tuổi, được cứu nguy phần nào nhờ ánh sáng ngọn đèn pin chẳng hiểu sao lại bỏ vào ba lô lúc soạn hành lý từ nhà. Các thanh chắn được sơn phản quang “chướng mắt” từ sáng và làm giảm mất cảm giác chênh vênh đèo núi lúc ban chiều giờ là lúc chứng tỏ sự hữu dụng.

Nhưng rốt cuộc thì mình vẫn không cafe Phố Cổ, có lẽ vì cái “cảm giác mạnh” vượt hơn 20Km đường đèo trong bóng tối đơn độc mà cơm mang lên ôm ăn không nổi; vậy là đành về nghỉ, bỏ qua cái cử cafe hẹn trước từ mấy năm nay. Đêm Đồng Văn, từng nhóm khách du lịch theo đoàn có, tự lập cung tạo nhóm có nhộn nhịp phố xá. Các quán ăn kín khách đặt trước; bên phía chợ cũ đông đảo, râm ran tiếng nói cười bàn tán những đoạn đường đã qua trong ngày và những chuẩn bị cho cung đường ngày mai. Ở trung tâm thị trấn này sao trời cũng đã rủ nhau xa lánh ánh đèn, ngồi ngoài balcon đến khi phố vãng người thì vào ngủ.
 
Đến ngã ba ghé vào một quán nhỏ đổ xăng và hỏi thăm đường sang Đường Thượng. Cô chủ quán bảo, cô chú sang Đường Thượng làm gì, không có gì bên đó đâu và sang đó rồi thì tốt nhất là cứ phải quay ngược đường cũ mà về lại đây thôi. Còn từ đây cô chú chạy thẳng hướng này ra gần lắm, đường mới thông thôi. Nghe “quay ngược đường cũ” và lại vừa nhận được điện cơ quan gọi về nên cũng vội sang Yên Minh xem có sóng 3G để đổi lại vé máy bay; mình quay lại theo lời cô chủ quán.

Về ngã này thì gần thiệt, tính ra mình đã đánh một vòng tròn và nơi mình đứng thì nằm ở khoảng ¼ cái vòng tròn còn lại thôi. Đường cũng gần như xong cả rồi, chỉ phải băng qua con suối nhỏ đang chờ bắt cầu ngay phía trước.

Thực ra nhiều khi đi chơi không nên hỏi dân địa phương, bác cứ thẳng đường tới Thái An, sang Đường Thượng, ra ngã ba Lũng Hồ rồi đi về Mậu Duệ, vượt dốc chữ M xong tới Mèo Vạc cũng là đoạn đường rất đẹp, mặt đường cũng đã làm phẳng phiu ngon lành.
 
Thoạt đầu mình cũng dự tính đi đúng như vậy, khác một chút là từ Mậu Duệ sẽ lên Đồng Văn chứ không qua Mèo Vạc. Nhưng ra thực tế gặp cô chủ quán phán như đinh đóng cột thì lại dao động. Về, mình vẫn thắc mắc không hiểu nếu hôm đó không quay lại sẽ thế nào, giờ bạn nói vậy thì lại tiếc. Nhưng không sao, Hà Giang, rồi mình còn trở lại ?.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
57,369
Bài viết
1,159,413
Members
190,550
Latest member
thietbinas
Back
Top