ntruonggiang
Phượt quái
Đến Lạng Sơn thì phải thử qua món bánh cuốn trứng, dù món này còn có thể thấy ở nhiều địa phương khác như Bắc Kạn, Cao Bằng, Hà Giang… và ngay cả ở Sài Gòn! Nhưng ăn bánh cuốn trứng tại Lạng Sơn thì lại khác, nó như cảm giác ăn phở Bắc ngay tại hàng phở Đán ở Nam Định, ăn chả cá trên căn gác xép ở đúng quán Lã Vọng với pho tượng ngư ông phía trước nhà, trên phố Chả Cá, Hà Nội.Thực sự thì món ăn địa phương đặc trưng khó mà làm vừa lòng khách du lịch ngay những lần đầu, như món bánh cuốn mình đang nói thì qua mỗi địa phương lại mang một hương vị, một “biến tấu” mà chưa thử thì khó mà nghĩ ra được; như cuốn trứng và chấm " nước kho” ở Lạng Sơn hoặc với nước dùng thật nhạt ở Hà Giang cùng cách ăn như bún chả Hà Nội, rồi thành bánh mướt để ăn chung với món vịt xáo măng ở Nghệ An, Hà Tỉnh. Một lần đứa bạn ở Hội An hỏi mình bánh đa cua Hải phòng ngon không anh G., mình trả lời cũng cỡ như cao lầu Hội An của “nó” vậy thôi và hai đứa cùng cười, kết cuộc cũng chẳng biết là ngon hay dở.?. Một món nên thử nữa ở Lạng Sơn là Khau Nhục, món này gốc là từ Trung Quốc; đại loại giống một lớp thịt kho tàu phủ lên trên mặt, bên trong là thịt băm trộn nấm mèo, mình nghĩ là có khoai sọ hay khoai môn gì đó và các gia vị khác, trong đó có một vị khá lạ mà mình không biết là gì. Một phần này khá lớn nếu đi hai người chắc chắn không nên gọi.
Cột cờ ở thành phố Lạng Sơn nhìn từ xa thấy na ná như cột cờ Lũng Cú.
Buổi tối ở Lạng Sơn của mình kết thúc như vậy với hai chiếc bụng no căng vì món khau nhục và mấy món khác bởi cái tật kêu chẳng hỏi trước lại thêm các món xào, canh không kêu mà tự có (Dĩ nhiên là những món tự có này được tính tiền “nghiêm chỉnh” như các món “không tự có”
.). Và Chỉ đêm nay nữa thôi, ngày mai đã lại là Sài Gòn.
Cột cờ ở thành phố Lạng Sơn nhìn từ xa thấy na ná như cột cờ Lũng Cú.
Buổi tối ở Lạng Sơn của mình kết thúc như vậy với hai chiếc bụng no căng vì món khau nhục và mấy món khác bởi cái tật kêu chẳng hỏi trước lại thêm các món xào, canh không kêu mà tự có (Dĩ nhiên là những món tự có này được tính tiền “nghiêm chỉnh” như các món “không tự có”