trungcao
MSD
Chuyến đi Cameron Highland được ấp ủ khi nó biết là sẽ ở Malaysia đến 2 tuần - với nó là cả một cực hình khi ko quen với đồ ăn ở Mã!
Đây ko phải là lần đầu tiên nó "xuất ngoại". Nó đã đi tương đối nhiều nơi, đến tương đối nhiều lần nhưng trong suy nghĩ "Ở đâu cũng giống nhau". Đơn giản vì sáng sớm đến chiều tối, nó toàn họp hành, training rồi dinner... Vậy thì có khác nhau gì đâu chứ! Nhưng lần này nó phải lên kế hoạch kỹ càng mới đc - đằng nào cũng là phuoter mà. Thế là nó lên mạng tìm kiếm, lục lọi các topic, hỏi thăm kinh nghiệm cao thủ,... Nó thấy cũng yên tâm đôi chút! Nhưng cái tính nó cũng lạ, trước khi đi thì lăng xăng tìm kiếm thông tin - làm các cao thủ đôi lúc...bực mình vì nhưng câu hỏi ngớ ngẫn
, đến khi vào cuộc, nó lại hành động theo bản năng, nghĩa là cứ cầm bản đồ, đường trong miệng, đói ăn, khát uống,... chẳng sợ mô tê gì!
Ba ngày đầu tiên trôi qua bình thường. Sáng - chiều: họp hành – training, về khách sạn tầm 4h: anh em tập trung lại đi bơi hay tập gym, xong thì kéo cả đám đi ăn. Đôi lúc nó cảm giác như đang…du lịch nghĩ dưỡng vậy
Sáng thứ 3, nó liên lạc với Cường – người mà nó dự định lên Cameron Highland ghé chơi - hỏi thăm vài thông tin. Mọi thứ trôi chảy…
...Cho đến chiều hôm sau, nó bị sốt. Lần đầu tiên nó sốt nặng như vậy. Đầu óc của nó lâng lâng, cơ thể nóng lạnh liên hồi… Có bao nhiêu thuốc mang theo, nó nốc hết – mong rằng sẽ vượt qua nhưng nó đã sai. Không hiểu sao lần này, thuốc lại không có tác dụng? Ở VN, khi nào nó “cảm giác” giống vậy, chỉ cần mua 1kg chanh về uống là hết. Còn lần này thì… Nó nghĩ “ Có khi nào mình die như vậy hok ta? Hổng lẽ bị sốt mà cũng die nữa ah?”... đúng là nó nghĩ quẫn thật rồi… Nó cố gắng chập chờn chờ trời sáng, kêu tụi bạn chở vô bệnh viện thôi, chứ kiểu này, họp hành gì nổi. Sáng hôm sau, nhìn mặt mũi phờ phạt của mình, tụi bạn nó trách:” Sao mày ko kêu tao chở mày vô bệnh viện. Bị sốt cao như vậy rất nguy hiểm. Có thể mày bị “tưng tưng” khi nhiệt độ lên cao quá… Rủi có chuyện gì thì sao?”… Hic hic…nghe xong, nó thấy sợ sợ thiệt…
Thế là nó đi khám – lấy thuốc – rồi về khách sạn ngủ hết ngày thứ 5. Sáng hôm sau đi làm, tụi nó xúm lại hỏi thăm. Sếp đang ở đâu đó bên Đức cũng alo hỏi thăm…”I’m fine, dun worry”…mà him đâu biết là trong đầu nó đang sắp xếp vụ đi Cameron Highland…hí hí…
Trưa hôm đó, tụi bạn nó đang bàn tán đi đâu tham quan cuối tuần…
- Mày có plan gì ko?
- Tao định đi Cameron Highland.
- Cái gì…!!! Mày biết đường đi ko? Đường đi rất xa và ngoằn ngèo, dễ bị say xe lắm…Mày lại mới bệnh xong…blah blah…
- Uh, tao biết. Tao có người quen. Mày yên tâm – tao là phuoter mà (câu này nó nghĩ trong đầu thôi, chứ tụi bạn nó làm sao hiểu phuoter là cái gì chứ)
Tối hôm đó, trong giấc ngủ chập chờn nó thấy những cung đường cong cong, những ngòn đồi trà bát ngát,…và trên hết, nó thèm món cơm Việt Nam, thèm điên cuồng cái vị mặn mà, cay cay,… Nó mỉm cười và nuốt nước miếng…
Đây ko phải là lần đầu tiên nó "xuất ngoại". Nó đã đi tương đối nhiều nơi, đến tương đối nhiều lần nhưng trong suy nghĩ "Ở đâu cũng giống nhau". Đơn giản vì sáng sớm đến chiều tối, nó toàn họp hành, training rồi dinner... Vậy thì có khác nhau gì đâu chứ! Nhưng lần này nó phải lên kế hoạch kỹ càng mới đc - đằng nào cũng là phuoter mà. Thế là nó lên mạng tìm kiếm, lục lọi các topic, hỏi thăm kinh nghiệm cao thủ,... Nó thấy cũng yên tâm đôi chút! Nhưng cái tính nó cũng lạ, trước khi đi thì lăng xăng tìm kiếm thông tin - làm các cao thủ đôi lúc...bực mình vì nhưng câu hỏi ngớ ngẫn
Ba ngày đầu tiên trôi qua bình thường. Sáng - chiều: họp hành – training, về khách sạn tầm 4h: anh em tập trung lại đi bơi hay tập gym, xong thì kéo cả đám đi ăn. Đôi lúc nó cảm giác như đang…du lịch nghĩ dưỡng vậy
Sáng thứ 3, nó liên lạc với Cường – người mà nó dự định lên Cameron Highland ghé chơi - hỏi thăm vài thông tin. Mọi thứ trôi chảy…
...Cho đến chiều hôm sau, nó bị sốt. Lần đầu tiên nó sốt nặng như vậy. Đầu óc của nó lâng lâng, cơ thể nóng lạnh liên hồi… Có bao nhiêu thuốc mang theo, nó nốc hết – mong rằng sẽ vượt qua nhưng nó đã sai. Không hiểu sao lần này, thuốc lại không có tác dụng? Ở VN, khi nào nó “cảm giác” giống vậy, chỉ cần mua 1kg chanh về uống là hết. Còn lần này thì… Nó nghĩ “ Có khi nào mình die như vậy hok ta? Hổng lẽ bị sốt mà cũng die nữa ah?”... đúng là nó nghĩ quẫn thật rồi… Nó cố gắng chập chờn chờ trời sáng, kêu tụi bạn chở vô bệnh viện thôi, chứ kiểu này, họp hành gì nổi. Sáng hôm sau, nhìn mặt mũi phờ phạt của mình, tụi bạn nó trách:” Sao mày ko kêu tao chở mày vô bệnh viện. Bị sốt cao như vậy rất nguy hiểm. Có thể mày bị “tưng tưng” khi nhiệt độ lên cao quá… Rủi có chuyện gì thì sao?”… Hic hic…nghe xong, nó thấy sợ sợ thiệt…
Thế là nó đi khám – lấy thuốc – rồi về khách sạn ngủ hết ngày thứ 5. Sáng hôm sau đi làm, tụi nó xúm lại hỏi thăm. Sếp đang ở đâu đó bên Đức cũng alo hỏi thăm…”I’m fine, dun worry”…mà him đâu biết là trong đầu nó đang sắp xếp vụ đi Cameron Highland…hí hí…
Trưa hôm đó, tụi bạn nó đang bàn tán đi đâu tham quan cuối tuần…
- Mày có plan gì ko?
- Tao định đi Cameron Highland.
- Cái gì…!!! Mày biết đường đi ko? Đường đi rất xa và ngoằn ngèo, dễ bị say xe lắm…Mày lại mới bệnh xong…blah blah…
- Uh, tao biết. Tao có người quen. Mày yên tâm – tao là phuoter mà (câu này nó nghĩ trong đầu thôi, chứ tụi bạn nó làm sao hiểu phuoter là cái gì chứ)
Tối hôm đó, trong giấc ngủ chập chờn nó thấy những cung đường cong cong, những ngòn đồi trà bát ngát,…và trên hết, nó thèm món cơm Việt Nam, thèm điên cuồng cái vị mặn mà, cay cay,… Nó mỉm cười và nuốt nước miếng…
Last edited: