Xuống Lào Cai, qua cầu Cốc Lếu, lại biên giới cho nhỏ con ngắm nghía một chút rồi ăn tối. Chị chủ quán bảo đường từ Hà Nội lên Lào Cai hiện đã tốt lên nhiều có thể chạy xe máy thoải mái, nếu vậy thì non 350 cây số cũng không phải là quá nhiều cho một ngày chạy xe.
Tàu về Hà Nội trễ một tiếng, dù vậy vẫn còn quá sớm để nhận phòng. Đến nhận xe thuê và gửi hành lý, ăn sáng rồi cả nhà dạo quanh Hồ Tây, ghé phủ Tây Hồ, sau đó vào viếng lăng Bác. Đến Hà Nội dễ hơn chục lần mà mình chưa một lần vào viếng lăng Bác, phần không có thời gian vì hầu hết các lần trước đây là do công việc, lại nữa hàng người rồng rắn xếp hàng thường trực trước lăng cũng làm mình nản chí.
Việc tham quan tổ chức tốt và khoa học nên tuy đông nhưng chờ đợi không đáng kể. Không khí trong lăng rất trang nghiêm, nếu đến thủ đô thiết nghĩ các bạn nên đưa nơi đây vào điểm đến đầu tiên chứ đừng như mình. Như đã nghe nhiều từ trước, mình có cảm tưởng di thể Bác, biết nói sao đây, hình như không thật lắm, điều này có lẽ cũng bình thường thôi, gần nửa thế kỷ đã trôi qua còn gì. Ý kiến của riêng mình nên chăng làm một đại lễ rồi theo đúng di chúc của Bác mà thực hiện lại hay hơn.
Cũng trong khuôn viên lăng Bác, là bảo tàng Hồ Chí Minh; với một người suốt đời đấu tranh vì đất nước đặt nhẹ gánh gia đình, tài sản cá nhân về mặt vật chất chỉ dừng lại những vật dụng thiết yếu không đầy một ba lô người lính thì cơ ngơi một bảo tàng xem ra quá dư thừa dễ sa đà, lạc chủ đề mà thực tế thì điều này đã xẩy ra. Việc trưng bày rất tản mạn, chung chung, không toát lên sự trang nghiêm, thâm trầm, thiếu vắng không gian hồi tưởng, những khoảng lặng cần có của một bảo tàng chuyên biệt về một danh nhân.
Một cảnh trong nhà bảo tàng.
Bức thư Bác gửi thiếu nhi.Việc gửi lại nửa số tiền đóng góp lần nữa khẳng định sự quan tâm, suy nghĩ thấu đáo, hợp tình của một nhân cách lớn.
Trong khuôn viên lăng, một khu ăn uống, giải khát, bán đồ lưu niệm khá lộn xộn, bát nháo mà mình thấy nó không quá cần thiết cho khách tham quan, lợi ích kinh tế mang lại cũng không nhiều nhưng vẫn tồn tại chẳng hiểu vì sao. Một số bảng hiệu chỉ ghi hai thứ tiếng Việt, Trung với tiếng Trung in rõ to, nhìn vào cứ ngỡ đang ở vùng biên giới.