Có những chuyện tình mà người ta không dành cho một người nào đó, mà chẳng qua chỉ là những giây phút người ta được sống với những kỷ niệm nào đó. Một chuyến đi, chẳng hạn. Một năm, hay chính xác hơn chỉ là 10 tháng, tôi đã trải qua không biết bao nhiêu những cuộc tình, có cuộc tình lớn như cả cái nỗi nghẹn ngào khi nhắc về nó, cũng có cuộc tình nho nhỏ mà cũng đủ làm mỉm cười khi nhớ lại những ký ức ức xưa.
Một ngày đầu tháng 10, chuyến bay đưa tôi rời xa cái dải đất hình chữ S, xa Sài Gòn ồn ào, vội vã mà tôi đã học suốt 4 năm, để rồi, sáng hôm sau, chính xác là 7g với cái múi giờ GMT+2, tôi có mặt ở Charles De Gaulle. Đó là lần đầu tiên, tôi được biết, khái niệm mặt trời mọc lúc 7:30 là như thế nào.
Sau một thời gian dài chờ, tôi được chuyển sang chuyến bay tiếp theo, nhỏ hơn. Cô tiếp viên hàng không người Pháp nhìn tôi một cách trìu mến (dù sao này tôi có mất thiện cảm với người Pháp như thế nào thì cô ấy vẫn là những người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp), ân cần hỏi tôi muốn uống những loại nước ép gì, ăn loại bánh qui gì. Ông kiến trúc sư đồng hành người Nhật cũng làm tôi bớt mệt mỏi khi được cơ hội trổ ra cái vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình (mà sau 10 tháng này, tôi sẽ quên không còn một chữ!).
Chuyến bay đưa tôi qua một cánh đồng dài bất tận. Bên dưới là những làn mây trắng, mỏng như khói. Xa xa, phía trước mặt là một dải màu trắng khác mà tôi cứ nghĩ đó cũng chỉ là những gợn mây. Ồ không, đó là tuyết trắng, là dãy Alps vĩ đại. Toàn núi là núi, trùng trùng điệp điệp. Tôi những tưởng cứ mở cửa máy bay, đưa cánh tay ra là chạm được vào dãy núi cao nhất châu Âu này. Bây giờ là đầu mùa thu, vậy nên những tảng băng tuyết này chắc cũng sẽ mãi mãi như thế, không bao giờ tan ra, tôi nghĩ.
Lại thêm một cánh đồng nữa, rộng lớn, tôi thấy những ngôi làng nho nhỏ, toàn mái ngói màu đỏ, nằm chơ vơ giữa những cánh đồng như thế. Và rồi, lại một dãy núi nữa. Tôi không biết đây là dải núi gì, bởi vì trong kiến thức chuẩn bị sẵn của tôi thì hoàn toàn không có nó.
Chuyến bay đưa tôi vượt qua dãy núi này, ôi thôi, một màu xanh ngắt hiện ra trước mắt tôi. Là Địa Trung Hải! Là cái biển nội địa to nhất thế giới. Là nơi tôi vẫn hằng mơ ước được tắm một lần trước khi chết đây sao? Nhìn kìa, bên cạnh bờ biển, những tòa nhà vuông vức nhô lên, len lỏi giữa những rặng núi. Chiếc máy bay bay là là, là là, thấp dần...
13:30, máy bay đáp xuống sân bay Christoforo Colombo.
Vậy là tôi đã hoàn thành xong việc bắt đầu cho chuyến hành trình đi tìm những chuyện tình của mình.
Chuyện tình ấy mang tên Châu Âu
Chuyện tình ấy mang tên nước Ý
Chuyện tình ấy mang tên Genova...
Một ngày đầu tháng 10, chuyến bay đưa tôi rời xa cái dải đất hình chữ S, xa Sài Gòn ồn ào, vội vã mà tôi đã học suốt 4 năm, để rồi, sáng hôm sau, chính xác là 7g với cái múi giờ GMT+2, tôi có mặt ở Charles De Gaulle. Đó là lần đầu tiên, tôi được biết, khái niệm mặt trời mọc lúc 7:30 là như thế nào.
Sau một thời gian dài chờ, tôi được chuyển sang chuyến bay tiếp theo, nhỏ hơn. Cô tiếp viên hàng không người Pháp nhìn tôi một cách trìu mến (dù sao này tôi có mất thiện cảm với người Pháp như thế nào thì cô ấy vẫn là những người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp), ân cần hỏi tôi muốn uống những loại nước ép gì, ăn loại bánh qui gì. Ông kiến trúc sư đồng hành người Nhật cũng làm tôi bớt mệt mỏi khi được cơ hội trổ ra cái vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình (mà sau 10 tháng này, tôi sẽ quên không còn một chữ!).
Chuyến bay đưa tôi qua một cánh đồng dài bất tận. Bên dưới là những làn mây trắng, mỏng như khói. Xa xa, phía trước mặt là một dải màu trắng khác mà tôi cứ nghĩ đó cũng chỉ là những gợn mây. Ồ không, đó là tuyết trắng, là dãy Alps vĩ đại. Toàn núi là núi, trùng trùng điệp điệp. Tôi những tưởng cứ mở cửa máy bay, đưa cánh tay ra là chạm được vào dãy núi cao nhất châu Âu này. Bây giờ là đầu mùa thu, vậy nên những tảng băng tuyết này chắc cũng sẽ mãi mãi như thế, không bao giờ tan ra, tôi nghĩ.
Lại thêm một cánh đồng nữa, rộng lớn, tôi thấy những ngôi làng nho nhỏ, toàn mái ngói màu đỏ, nằm chơ vơ giữa những cánh đồng như thế. Và rồi, lại một dãy núi nữa. Tôi không biết đây là dải núi gì, bởi vì trong kiến thức chuẩn bị sẵn của tôi thì hoàn toàn không có nó.
Chuyến bay đưa tôi vượt qua dãy núi này, ôi thôi, một màu xanh ngắt hiện ra trước mắt tôi. Là Địa Trung Hải! Là cái biển nội địa to nhất thế giới. Là nơi tôi vẫn hằng mơ ước được tắm một lần trước khi chết đây sao? Nhìn kìa, bên cạnh bờ biển, những tòa nhà vuông vức nhô lên, len lỏi giữa những rặng núi. Chiếc máy bay bay là là, là là, thấp dần...
13:30, máy bay đáp xuống sân bay Christoforo Colombo.
Vậy là tôi đã hoàn thành xong việc bắt đầu cho chuyến hành trình đi tìm những chuyện tình của mình.
Chuyện tình ấy mang tên Châu Âu
Chuyện tình ấy mang tên nước Ý
Chuyện tình ấy mang tên Genova...